"Cái gì? " Tiếng đồng thanh hô to vang lên cả một hành lang khiến mọi người còn lại đều giật bén mình.
Cả bọn đều đồng loạt xoay mặt mình nhìn về phía Dật Hiên bằng đôi mắt to tròn còn hơn cả viên bi vì quá đổi ngạc nhiên.
Hi Nhiễm như bị chấn động trước câu nói của Kiều Hạ, cô nàng kinh hãi ngơ ngác nhìn cậu.
Dật Hiên tuyệt nhiên chỉ để ý mỗi Hi Nhiễm, thấy ánh mắt cô cả người cậu liền ngứa ngáy khó chịu.
"Có đúng không Dật Hiên?" Âu Dương Thiên nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Đương nhiên là không " Dật Hiên lạnh lùng nói, tuy cậu trả lời câu hỏi của Âu Dương Thiên nhưng lại không nhìn người bạn của mình mà lại nhìn Hi Nhiễm như để gián tiếp nói cho cô biết.
Dật Hiên liếc mắt về phía trước, giọng nói như đang ra lệnh: " Đi theo tôi ".
Dứt lời, cậu xoay người đi xuống cầu thang.
Kiều Hạ mỉm cười, bẽn lẽn cúi đầu lách qua đám Âu Dương Thiên chạy theo sau Dật Hiên.
"Chuyện gì vậy? Kia là hôn thê của Dật Hiên sao? Sao từ đó đến giờ tụi mình chưa nghe cậu ấy kể vậy? " Tình Nhi như không thể tiếp nhận nổi, lấy tay đỡ trán.
Duệ Khải: " Phải đó, mình nghe xong mà hết cả hồn ".
Âu Dương Thiên: "Ở đâu ra thình lình xuất hiện một người tự xưng là vị hôn thê của cậu ấm Dật Thị vậy? ".
Lâm Nhã Tịnh: " Oaaa! Chấn động dư luận ".
Hi Nhiễm nhìn theo bóng lưng cậu phía sau, có chút tò mò về lời nói đó.
Dật Hiên chọn một phòng trống, ít người đi qua lại, đạp cửa hiên ngang đi vào trong.
Sắc mặt cậu chìm xuống hung ác, đáy mắt thâm thúy giống như sắp xuất hiện một cơn bão cuồng phong tiến về đất liền: " Ai cho nói bậy bạ ở đây?".
Kiều Hạ hiện ra khuôn mặt tinh xảo, trong con ngươi ấy một thứ ánh sáng đang lóe lên, chẳng màng chút sợ hãi nào. Cô tiến đến một bước, ủy mị nói: " Lời tớ nói chưa bao giờ là bậy bạ cả, chỉ có đúng hoàn toàn ".
Dật Hiên tức giận, quay phắt người lại, ung dug tiến đến dùng tay bóp chặt lấy hàm mặt của cô ta đẩy đến tường ấn thật mạnh vào.
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Hạ trở nên trắng bêt, cô nàng đau đớn nhưng không dám giãy dụa vì biết mình đã chọc tức cơn giận của cậu rồi, chỉ có thể mặc im để cậu bóp lấy.
Dật Hiên cười lạnh, con ngươi đen láy lạnh băng: " Tôi nói cho cô biết đừng có mà chọc điên tôi. Đừng nghĩ có người lớn chống lưng thì muốn tùy tiện nói gì thì nói ".
" Tôi đã từng cảnh cáo cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nhưng cô lại phớt lờ nó đi ".
"Muốn đính hôn cùng tôi sao? Có mà ngàn kiếp cũng đừng mơ tưởng. Dật Ngũ, ông ta cũng không có quyền ra lệnh cho tôi huống gì là bắt ép tôi cưới cô ".
"Đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô, ngay cả Kiều Thị tôi cũng chẳng ngán nữa chứ đừng nói gì là dăm ba cái loại tép riu như cô ".
Giọng cậu bình thản, nhưng ẩn chứa sự hung ác nham hiểm, Kiều Hạ một chữ cũng cả kinh hoàng: " Gan cậu cũng to thật đó ".
Trong mắt Dật Hiên xuất hiện một ánh nhìn lạnh thấu xương: " Một tiểu thư sang chảnh như cô chỉ cần tôi búng tay một cái thì ngay hôm sau sẽ xuống cấp trở thành loại gái hạ đẳng ngay ".
" Đừng đùa với lửa, có ngày cô sẽ bị phỏng mặt đấy".
Cậu thu hồi ánh mắt lại, nhanh hất văng cô ta sang một bên.
Kiều Hạ tránh né không kịp, cả người đập vào cạnh bàn, chật vật không chịu nổi.
Dật Hiên chẳng thèm nhìn đến, lơ đãng đi ra cửa, không quên để lại một câu: " Nếu để cho tôi nghe thấy câu nói ban nãy một lần nữa, tôi nhất định sẽ rút lưỡi cô đó ".
"Cậu dám ".
" Thằng này chưa biết ngán ai bao giờ đâu ".
Đợi cậu rời đi, Kiều Hạ cúi mặt xuống đất khóc dữ dội, Dật Hiên nói ra những lời như vậy, đối với cô mà nói, thật không có gì tàn nhẫn hơn.
Lúc Dật Hiên trở về lớp thì cũng đã vào tiết học, cậu không vào chỗ ngay mà đứng ở hành lang nhìn vào lớp cô.
Trông thấy bóng lưng Hi Nhiễm cùng một phần góc nghiêng gương mặt cô đang chăm chú nghe thầy giảng bài, điệu bộ trông rất đáng yêu.
Kể từ khi thông báo về việc học sinh lớp 10 ở lại tự học thêm hai tiếng đồng hồ nữa thì cứ đúng bảy giờ học sinh mới được ra khỏi trường.
Ra về, ba người bọn họ tạm biệt bạn học sau đó tành tành đi ra trạm xe buýt, Minh Hạo Vũ bị Lâm Nhã Tịnh dí chạy ở phía trước, còn Hi Nhiềm đi phía sau cùng.
Cô đeo chiếc cặp màu xanh dương, tay mân mê hình một con thỏ trắng đang gặm củ cà rốt. Đó chính là móc khoá đôi của cô và Lâm Nhã Tịnh.
Một cánh tay dài mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cô giật nảy mình, giương mắt lên nhìn.
Dật Hiên cười: " Doạ cậu sợ à? ".
" Không " Hi Nhiễm lắc đầu.
Cậu rũ mắt nhìn cô, cảm nhận được sự xa cách của cô, liền cau mày: " Rõ ràng là doạ cậu sợ rồi ".
Hi Nhiễm không được tự nhiên đáp: " Có chuyện gì sao? ".
" Thật ra chuyện lúc trưa không đúng như lời cô ta nói đâu " Cả mấy tiết học cậu đều cồn cào muốn được ra gặp mặt cô đế giải thích vì sợ cô nhóc này hiếu lầm. Nhưng khi cậu qua lớp tìm thì không thấy bóng dáng cô đâu, đi tìm quanh nhưng cũng chẳng thấy. Đến khi tan trường rốt cuộc cậu mới được thấy cô.
"Sao cậu lại phải giải thích với tớ làm gì?" Hi Nhiễm ngạc nhiên nói.
" Chỉ là không muốn để cậu hiểu lầm " Dật Hiên chắc nịch nói.
"Tớ không hiểu lầm gì đâu " Cô lui ra phía sau một bước, hơi cách xa cậu: " Tớ về nhà đây".
Dật Hiên cong môi: " Để tớ đưa cậu về ".
Hi Nhiễm nhanh chóng lắc đầu: " Không cần đâu, có Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ về chung rồi ".
Ý cười bên khóe môi Dật Hiên dần nhạt đi, sau cùng là thu liễm lại.
Hi Nhiễm lách qua người cậu mà đi, cô bước đi rất từ tốn. Dật Hiên quay lại cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô, không biết tại sao cậu đột nhiên nghĩ cô đang duy trì khoảng cách với cậu so với mọi ngày.
Cả ba đứng lên đợi xe buýt đang ở phía trước đi tới. Lâm Nhã Tịnh quay qua định nói chuyện với Hi Nhiễm thì bỗng gọi một tiếng:
" Dật Hiên, sao cậu lại đến đây? ".
Hi Nhiễm giật mình vội quay mặt nhìn sang, tim đập thình thịch.
" Hai người về đợt sau đi, tớ có chuyện muốn nói với Hi Nhiễm ".
Lâm Nhã Tịnh biết cậu muốn nói chuyện gì, liền gật đầu đồng ý ngay: "Được, vậy cậu đưa Hi Nhiễm về cẩn thận
".
Nói xong, cô nhanh đẩy Minh Hạo Vũ đi về trước mặc cho cậu vùng vẫy không muốn đi. Nhìn thấy Hi Nhiễm và
Dật Hiên ở cùng một chỗ, cậu thật sự không bằng lòng.
"Cậu còn muốn nói gì nữa? " Hi Nhiễm chủ động hỏi.
Dật Hiên sờ sờ mũi, liếm môi nói: " Hi Nhiễm, cậu thật sự không để tâm đến chuyện đó sao? ".
Mí mắt cô chợt giật lên một cái, Hi Nhiễm đang thắc mắc vì sao cậu cứ hỏi mãi chuyện này làm gì? Không lẽ mặc mình hiện rõ biểu cảm để tâm đến việc đó hay sao.
" Tớ..."
"Tớ và cậu ta không có bất kì mối quan hệ nào, kể cả hôn thê như lời cậu ta nói " Dật Hiên vịn chặt hai vai, ép cô đối diện với mình.
" Hả? " Hi Nhiễm không biết nói gì nữa.
"Xin hãy tin những gì mình nói " Dật Hiên nhìn cô bằng tất cả sự chân thành mà cậu có
Chưa bao giờ cậu phải hạ mình đuổi theo một ai đó để giải thích hay xin họ tin những gì cậu nói. Trước khi gặp cô, cậu luôn rất hờ hững và không thèm để ý ai cả, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Khi đó cậu chỉ nghĩ hơi sức đâu để phân minh làm gì cho mỏi miệng, cậu chỉ sống cho phần của cậu nên chẳng hề đặt mọi người vào trong phần đời của mình. Nhưng khi gặp cô thì mọi chuyện lại khác.
"Tớ biết rồi, cũng trễ rồi, tớ về nhà đây " Hi Nhiễm nhanh thoát khỏi vòng tay của cậu, quay người bước lên xe buýt.
Một giây trước khi cửa xe khép lại, Dật Hiên đã nhanh bước lên.
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời cậu đi xe buýt, giờ này tan sở nên nhìn sơ qua toàn là người và người, cậu không nhịn được hừ một tiếng.
Thấy cậu định bước xuống, phụ xe nhanh níu lại nhắc nhở:
" Này chàng trai, quét thẻ đi chứ".
" Thẻ? " Dật Hiên không biết thẻ gì, cứ tưởng là thẻ đen nên cậu rút ví ra.
Phụ xe hết hồn, nhìn với điệu bộ kì quái: " Cậu trai, đi xe buýt đưa thẻ đen cho tôi làm gì? ".
Trong nháy mắt trên xe chợt yên tĩnh.
" Tôi chỉ có thẻ này".
"Ý tôi là thẻ xe buýt dành cho học sinh " Phụ xe đưa tay đỡ trán, lắc đầu ngán ngẩm nói thầm, " Chắc là thiếu gia phương nào bay tới rồi đây, mệt mỏi ghê ".
Dật Hiên không biết thẻ đó là thẻ gì, lạnh nhạt nói: " Tôi không có thẻ đó ".
" Vậy thì đưa tiền mặt đây".
" Bao nhiêu?".
" Học sinh giá hai tệ ".
Dật Hiên rút từ trong túi ra một trăm tệ đưa tới trước mặt, phụ xe đờ người một chút.
"Chàng trai này, không có mệnh giá tờ tiền nào thấp hơn nữa sao? ".
" Không có " Dật Hiên bỏ vào trong thùng tiền, hiên ngang bước xuống.
Phụ xe sững sờ: " Cậu đây là..."
Tài xế không biết phải nói gì nữa, liền cho xe khởi động chạy đi.
Hiện tại, trên xe buýt đầy nghẹt người chen chúc nhau điều đó khiến Dật Hiên cực kì khó chịu nhưng vì muốn được đi cùng cô nên cắn răng chịu đựng.
Dáng dấp Dật Hiên cao ráo, nên chiều cao của xe buýt đối với cậu mà nói thấp vô cùng.
Hai người chọn chỗ ngồi cuối cùng của xe, có vài lần xe đi vào ổ gà nên lắc qua lắc lại, mấy lần Hi Nhiễm suýt chút nữa là nhào đến phía trước rồi nhưng cũng may có một cánh tay nắm chặt cổ tay cô, kéo về lại.
" Dật Hiên ".
"Sao?".
Hi Nhiễm mím môi nói: " Cậu buông tớ ra được rồi ".
"Buông ra liệu cậu có thể ngồi yên một chỗ được à? Hay là lại nhào về trước nữa "
Tay cậu vòng ra sau ôm lấy cả người cô, nên Hi Nhiễm ngại đến đỏ mặt: "Ngồi yên được ".
Âm thanh cười khẽ của cậu vang lên, bá đạo nói: " Ngồi yên dùm tớ, cựa quậy là mọi người lại nghĩ hai chúng ta làm chuyện xấu hổ trên này đó ".
Khuôn mặt Hi Nhiễm ửng đỏ, cô nắm chặt thanh ghế kim loại, yên lặng không lên tiếng. Dật Hiên đắc chí chính vì thế ngang nhiên ôm chặt hơn.
Không gian trong xe bắt đầu rộng rãi thông thoáng hơn ban nãy.
Trong suốt quãng đường đi, xe buýt bắt đầu lắc lư nhiều hơn. Hi Nhiễm ngồi bên cảm nhận người cạnh mình nãy giờ không nói gì, lén lút nhìn sang thì mới phát hiện sắc mặt Dật Hiên trở nên khó coi.
Gương mặt căng thẳng, mím chặt môi lại, hàng lông mày cau có.
Không lẽ cậu say xe rồi.
Hi Nhiễm rũ xuống hàng mi dài, thấy tay còn lại của cậu đặt lên đùi bấu chặt lại.
Dật Hiên hiện giờ thật sự rất muốn buồn nôn, tâm tình hết sức bực bội.
" Cậu sao thế? Say xe à?" Hi Nhiễm cảm thấy sắc mặt cậu càng lúc càng khó coi, vội hỏi.
"Có chút" Dật Hiên nhịn lại, khó khăn nói.
"Cố chịu một chút, ở đây hình như không có túi ói " Cô lo lắng nhìn về trước, tay để ra sau vuốt vuốt lưng cậu.
"Tớ chịu được " Dật Hiên cau mày càng lúc càng chặt hơn.
"Bác tài, cho bọn cháu xuống ở đây đi ạ " Hi Nhiễm nói to về phía trước.
Rất nhanh, xe buýt tấp vào lề dừng lại. Hi Nhiễm chật vật dìu cậu xuống dưới.
"Cậu muốn ói không? " Hi Nhiễm nhìn đông nhìn tây, " Tớ dìu cậu qua kia ói hết cho khoẻ người nha "
Dật Hiên muốn ói lắm nhưng mà nhìn thấy bộ dạng lo lắng sốt vó của cô làm cậu ấm lòng vô cùng, cho nên cũng quên mất việc mình đang buồn nôn. Được cô vuốt vuốt vài cái ở lưng, khiến cho cậu cũng đỡ mệt hơn ban nãy rất nhiều nhưng không nói cho cô biết mà lại tiếp tục giả vờ.
" Tớ đau đầu quá, buồn nôn nhưng không mắc ói " Cậu vờ nũng nịu, tựa đầu lên vai cô.
Hi Nhiễm đương nhiên ngây thơ nào đâu biết mình lại bị lừa, thế nên cô nàng chật vật dìu cậu đến ngồi ở hàng ghế đá.
Con đường trước mắt xe cộ chạy qua lại kêu lên inh ỏi, Dật Hiên như một cây bạch đàn đè lên người cô. Cậu gắt gao dựa vào vai cô, hai người thân thế dựa sát, đố mà tìm ra được một khe hở
Dật Hiên đem mặt chôn ở cần cổ của cô hít một hơi thật sâu, lại cọ cọ vài cái, khẽ phát ra âm thanh trầm thấp: "
Sao cậu lại mềm mại thế hả? ".
Hi Nhiễm bị tóc cậu cọ tới cọ lui đến ngứa ngáy hết lên, muốn đẩy cậu ra nhưng lại bị cậu nắm lấy cổ tay. Sau đó cậu lại cao ngạo nói: " Yên nào, đang thoải mái ".
Cô không nói gì, bị cậu dựa vào như muốn gãy cả vai luôn rồi. Xung quanh hai người rất yên tĩnh, cơ thể căng thẳng của cô dần thả lỏng một chút. Cảnh tượng này khá quen thuộc, Hi Nhiễm nhớ lại lần đó cậu cũng đau đầu rồi dựa vào vai cô trên xe taxi.
Đã lâu lắm rồi Dật Hiên mới có một cảm giác thoải mái thế này, trên người cô tỏa ra mùi thơm cực kì dễ chịu.
Tựa như loài hoa nhài vừa giản dị vừa ngây ngô. Mùi thơm của hoa nhài nhẹ nhàng và thanh tao, tạo cảm giác thư thái. Một phân tầng thơm tho tuy phớt nhẹ qua khứu giác nhưng để lại ấn tượng mạnh mẽ, dễ đi vào lòng người.
Chính vì thế, Dật Hiên một giây cũng chẳng muốn rời đi.
Được một lúc lâu, Hi Nhiễm hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: " Cậu đỡ buồn nôn chưa?".
" Đỡ hơn rồi " Cậu nói với giọng mơ hồ
" Vậy cậu ngồi thẳng lên đi" Hi Nhiễm hất nhẹ vai mình lên.
Dật Hiên tính nằm thêm một lát nữa mà cũng đành chịu vậy. Cậu ngồi thẳng lưng lên, xoay đầu mình vài cái, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ đây khoái chí.
Ngồi với nhau hồi lâu, cậu nhẹ nhàng nói: " Hi Nhiễm, đưa tay ra đây ".
Bàn tay cô khẽ run lên lan ra đến cả những đầu ngón tay, cô kìm lòng không thể kiểm soát được bàn tay mình.
Cậu cúi đầu, móc bên trong túi áo ra một viên kẹo mềm vị việt quất đặt lên bàn tay cô.
" Ăn cái này đi " Cậu nhỏ giọng nói, " Đây là vị mà tớ thích nhất đó ".
Hi Nhiễm nắm chặt viên kẹo trong tay, bàn tay kia thì vịn làn váy của mình.
Cậu nhíu nhíu mày: " Không thích ăn? ".
" Không " Hi Nhiễm ngẩng mặt nhìn cậu, môi khẽ mỉm cười: " Cảm ơn cậu ".
Dật Hiên không kìm nén được nở nụ cười, nhìn viên kẹo nằm yên vị trong tay cô, cậu cầm lấy bóc ra đưa đến bên miệng: " Mở miệng ra ".
"Tớ tự ăn được rồi " Hi Nhiễm đưa tay cầm lấy nhưng bị cậu gạt sang một bên.
" Há miệng ra ".
Cô không còn cách nào khác đành phải mở hé miệng ra, ngoan ngoãn để yên cho cậu bỏ vào. Lúc Dật Hiên đưa kẹo đến, ngón tay cậu khẽ chạm vào cánh môi mềm mại của cô.
Khoảnh khắc đó Hi Nhiễm cảm thấy nơi cậu vừa chạm qua hơi lành lạnh, một lúc sau trở nên tê tê.
"Ngon không?" Cậu nghiêng đầu nhìn, vỏ kẹo bị cậu nhét vào trong túi.
Hi Nhiễm ngậm trong miệng, khẽ gật đầu nhẹ. Mùi vị chua ngọt xen lẫn kích thích vị giác.
Bầu trời về đêm ở thành phố Hồ Nam đầy ắp những vì sao, nhưng trong mắt cậu chỉ có một ngôi sao duy nhất.
Ngôi sao sáng chói và tỏả sáng riêng biệt một khoảng trời của mình, mà khoảng trời đó cậu chính là người đứng ở sau canh giữ nó.
Lúc Hi Nhiễm về đến nhà, điện thoại trong tay cô rung lên một hồi.
Cầm điện thoại trước mắt, cô bấm vào Wechat, dòng tin nhắn đầu tiên hiện ra. Hi Nhiễm nhìn sang avatar là một hình màu đen tuyền.
Bàn tay cô khẽ ấn vào,
( Chúc mừng cậu vào vòng chung kết ]
Người gửi: Dật Hiên.
-- -
" Cháu chào cô chú ạ! " Hi Nhiễm sau khi được sự đồng ý của chủ nhà, rón rén mở cửa đi vào. Bên trong, nhìn thấy bố mẹ Lâm Nhã Tịnh, cô ngoan ngoãn cúi đầu chào.
Mẹ Trương nhiệt tình nói: " Hi Nhiễm đến chơi à ".
Cô gật đầu: " Vâng ạ ".
Bố Lâm đặt tờ báo xuống, niềm nở nói: " Con bé ở trong phòng đấy, cháu cứ tự nhiên mà vào ".
" Vâng".
Lâm Nhã Tịnh nghe thấy tiếng cô ở bên ngoài, lật đật chạy ra kéo tay cô: " Vào phòng thôi, tớ có cái này cho cậu
".
Bước vào phòng ngủ của thiếu nữ 16 tuổi, xung quanh đều ngập tràn thú nhồi bông, quần áo thì vứt rải rác trên giường màu hồng. Lâm Nhã Tịnh cầm một chiếc váy bí màu trắng ngắn đến ngang đùi nhét vào tay Hi Nhiễm:
" Cậu vào phòng tắm thử cái này xem ".
Hi Nhiễm vội lắc đầu: " Cậu đưa cho tớ làm gì? ".
Lâm Nhã Tịnh giải thích: " Lúc nãy Tình Nhi có gọi bảo tớ với cậu ngày mai cùng nhau mặc váy, bọn tớ chốt ba chúng ta sẽ mặc váy màu trắng nên giờ cậu thử đi ".
"Tớ có váy màu trắng mà ".
" Tình Nhi có váy bí màu trắng, tớ thì lại đang dư cái này nên đưa cho cậu " Lâm Nhã Tịnh nói tiếp, " Tớ thấy hình như trong tủ đồ cậu làm gì có váy bí ".
" Nên giờ cậu vào thay cho tớ xem, đừng ngại. Cái váy này tớ chỉ mới mặc một lần thôi ".
Hi Nhiễm nhìn chằm chằm Lâm Nhã Tịnh, cô chưa bao giờ mặc đồ của ai cả nên có chút ngại ngùng.
Khi cô bước ra, Lâm Nhã Tịnh ngẩn người hai giây, lập tức chạy đến hào hứng: " Woaaa! Hi Nhiễm à, cậu mặc cái váy này đẹp thật sự đó nha ".
Hi Nhiễm ái ngại được Lâm Nhã Tịnh đẩy đến trước gương xem. Nhìn mình trong gương, ngay cả chính cô cũng cảm thấy bản thân mình thật lạ, đây là lần đầu tiên cô thử loại váy kiểu dáng như này.
Lâm Nhã Tịnh ôm vai cô: " Đẹp đấy! Ngày mai ba tụi mình đều mặc kiểu như này, chắc chắn sẽ rất xinh ".
Hi Nhiễm cũng thấy chiếc váy này đẹp thật nhưng thoáng có phần hơi băn khoăn:
" Nhưng mà..cái váy này của cậu mà ".
" Ây da, thì đã làm sao chứ? Bạn bè mặc đồ chung có chết đâu mà lo " Lâm Nhã Tịnh đặt tay lên vai cô, " Yên tâm, tớ không bị bệnh truyền nhiễm gì đâu ".
"Cậu nói gì kì vậy".
Hi Nhiễm bị cô nàng này thuyết phục muốn gãy lưỡi cuối cùng cũng đồng ý nhận chiếc váy này.
Sáng nay, Hi Nhiễm phải dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng, trưa và tối cho Chúc Lan, không quên cả thuốc nữa.
Cả ba đeo túi tung tăng đi đến trường tập họp.
Người lái xe đưa họ đến homestay của Tình Nhi được bố mẹ cô mua cho.
Duệ Khải ngồi ở ghế phụ lái, Tình Nhi ngồi ở giữa cùng Ôn Chính Phàm và Âu Dương Thiên hàng ghế hai. Lâm Nhã Tịnh ngồi ở phía sau với Minh Hạo Vũ, còn Hi Nhiễm hiển nhiên là ngồi cùng Dật Hiên ở hàng ghế cuối cùng.
Trong xe, tiếng nhạc inh ỏi phát lên cả một đoạn đường.
Đến homestay gần biển thì trời đã gần trưa rồi.
Đều là ở độ tuổi sung sức nên ngồi xe mấy tiếng cũng không thấy mệt chút nào, vừa thu xếp xong hành lý cả bọn đã dọn bàn ăn ra để cùng nhau nướng BBQ.
Ăn xong, cả đám kéo nhau ra bãi biển chơi.
Âu Dương Thiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp trước mắt hét toáng lên: "A! Biển kìa mọi người ơi ".
Cả đám cùng nhau giang tay chạy về phía những con sóng đang cuồn cuộn tấp vào bờ.
Tám người bọn họ tổ chức trò chơi trên biển, vui đùa phấn khích hết cả lên. Ôn Chính Phàm đứng ở sau lén nhìn cô đang mở rộng hai cánh tay đế đón những luồng gió biến, nét mặt vô cùng mãn nguyện.
Minh Hạo Vũ đóng vai trò nhiếp ảnh gia cho buổi đi chơi này, nên suốt cả quãng đường đi cậu đều ôm khư khư máy ảnh chụp liên hồi.
Ôn Chính chầm chậm vươn bàn tay về phía trước. Từ góc nhìn của cậu, có thể thấy giống như cậu đang được nắm lấy tay cô vậy.
Họ chạy đến một khoảng đất rộng, tuỳ tiện ngồi xuống nghỉ mệt.
Nhân lúc mọi người không để ý, Dật Hiên lén lút nhìn Hi Nhiễm. Cô đang nói chuyện gì đó với Tình Nhi và Lâm Nhã Tịnh, trông đang rất vui vẻ. Cô gái có nụ cười trong veo, đôi mắt hạnh của cô như thể đang chứa đựng cả ánh sao trời lung linh trên nền trời cao.
Cậu thiếu niên nhìn thẳng vào cô gái trước mặt. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng thuần khiết làm toát lên vẻ đẹp kinh người vốn có của cô.
Mái tóc dài được Hi Nhiễm buộc gọn lên để lộ ra cần cổ thon dài khiến cô trông nhẹ nhàng như một nàng tiểu thư
yêu kiều.
"Âu Dương Thiên, tớ thấy cậu có mang theo đàn, hay là lấy ra đây đàn một bài đi " Tình Nhi nảy ra một ý kiến.
Đúng lúc được cậu trổ tài, đương nhiên Âu Dương Thiên sẽ không thể nào từ chối được rồi.
"Âu Dương Thiên, cậu đàn cho Hi Nhiễm hát một bài đi, cậu ấy hát hay lắm đó " Lâm Nhã Tịnh lanh miệng nói.
" Cậu nói gì thế hả? Tớ đâu có biết hát" Hi Nhiễm xấu hổ, kéo góc cô nàng ngồi xuống, nói thầm bên tai.
"Có gì mà cậu ngại chứ, hát tặng mọi người một bài đi " Lâm Nhã Tịnh nháy mắt một cái.
Duệ Khải: " Phải đấy Hi Nhiễm, đừng có ngại. Bọn tớ cũng chưa nghe cậu hát bao giờ cả ".
Tình Nhi ra sức cổ vũ: " Hát một bài, hát một bài, hát một bài ".
Dật Hiên ngồi đối diện ôm gối nhếch môi cười.
Cô nàng có chút xấu hổ nhưng trước sự thúc ép của mọi người đành phải hát một bài vậy.
Bài hát mà cô thể hiện có tựa đề vô cùng đáng yêu: Dự báo thời tiết.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa
Nếu như may mắn sẽ
Có thể gặp anh trên đường
Chỉ là không thể ngờ tới..
Muốn đeo một bên tai nghe của anh
Hỏi anh những câu hỏi
Không hề logic chút nào
Muốn coi anh như cánh rừng rộng lớn
Còn em sẽ bay lượn tầm thấp xung quanh anh
Dịu dàng dính vào làn tóc anh
Rực rỡ lạ thường
Ngay sau khi cô hát xong thì mọi người đều nhiệt liệt tặng cho cô một tràng pháo tay thật dài.
" Hay quá, hay quá " Giọng Lâm Nhã Tịnh to tới nỗi át hết tiếng vỗ tay ầm ĩ kia.
"Thì ra cậu hát hay mà lại giấu nhẻm đi " Âu Dương Thiên đặt đàn xuống, thán phục cô nàng.
" Cậu hát hay thật đó Hi Nhiễm " Minh Hạo Vũ say đắm chết mê giọng hát ngọt ngào của cô.
Hi Nhiễm xấu hổ đưa tay sờ ra sau gáy, hai má có chút ửng đỏ lên.
Ngồi cũng đã lâu, cả đám kéo vào homestay nghỉ ngơi trưa một tí sau đó chiều chơi tiếp.
Vì không ngủ được do lạ chỗ nên Hi Nhiễm cầm dép rón rén bước ra khỏi phòng đóng cửa lại để tránh làm phiền giấc ngủ của hai cô bạn mình.
Căn homestay này có rất nhiều góc nhìn đẹp lắm.
Hi Nhiễm mang giày lằng lặng đi ra bên ngoài rảo bước trên đường bờ biển.
Cô không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, cười càng tươi hơn. Đây là lần đầu tiên cô hát trước mặt nhiều người nên có chút bất ngờ khi được mọi người vỗ tay khen ngợi đến như thế
Nghĩ đến buổi đi chơi ngày hôm nay, bọn họ cùng nhau nướng đồ ăn, chơi trên bãi biển, đàn hát với nhau.
Đã từ rất lâu rồi Hi Nhiễm mới có cảm giác vui đến như thế, có vẻ như cô đã mở lòng hơn với các bạn so với trước đây.
Chính sự chân thành thân thiện của mọi người đã làm cô dần mở lòng ra nhiều hơn.
Đó chính là thứ mà Hi Nhiễm đã tìm kiếm suốt quãng thời gian đi học.
Đang tận hưởng tiếng gió biển, bấy giờ, cô nghe được một tiếng bước chân đang tiến lại ở sau lưng mình.
Một giọng nói trầm ấm vang lên: " Sao cậu ở đây giờ này? Không ngủ được à? ".