Không cần nhìn Trịnh Tương Hảo cũng đoán được sắc mặt của Du Đào thật sự rất khó coi, hiển nhiên cô cũng không có ý định quay lại xem cô ta đang ở trạng thái gì, vì cô còn đang bận "bồi bổ" cho anh người yêu nhà mình.
Đợi khi Du Đào ra khỏi phòng thì Niên Cầm Bách lại hôn nhẹ lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay em có gì vui không?
- Ừm, hôm nay rất vui luôn đó. Đặc biệt là cuối cùng cũng gặp được anh rồi.
Niên Cầm Bách có hơi nhướn mày, nhưng rồi sau đó anh lại đưa tay véo nhẹ gương mặt của cô, rồi lại hôn lên môi cô một cái, nói:
- Sao đột nhiên lại dẻo miệng như vậy? Tiểu Ngọt Ngào à, chẳng lẽ em muốn anh biến thành cầm thú ngay tại đây à?
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ choàng tay ôm lấy cổ anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lấy môi anh. Sự dây dưa không dứt này đã khiến cho tâm trí của Niên Cầm Bách trở nên trống rỗng, nếu không phải chỗ này không có giường thì anh nhất định sẽ lột sạch Tiểu Ngọt Ngào rồi đè cô ăn sạch!
Nghĩ tới đây, Niên Cầm Bách đã bắt đầu lên một kế hoạch... Anh phải kê thêm một cái giường ở đây mới được, vì mỗi khi Tiểu Ngọt Ngào ở bên cạnh, anh nhất đinh sẽ không dừng lại được.
Sau khi hôn nhau nồng nhiệt xong thì Trịnh Tương Hảo cũng nằm lên vai anh, còn Niên Cầm Bách vừa làm vừa ôm bé cưng nhà mình. Đột nhiên anh lại nói:
- Bé cưng, anh định vào ngày giỗ của ông nội sẽ cắt đứt quan hệ với Niên gia... Em thấy... Liệu ông nội có mắng anh là thằng bất hiếu không?
Trịnh Tương Hảo liền lắc đầu, sau đó cô cùng vòng tay ôm lấy anh, nói:
- Ngay từ đầu em nghĩ ông nội đã muốn anh rời đi rồi. Cầm Bách, dù anh có quyết định thế nào thì em vẫn luôn ủng hộ anh.
Niên Cầm Bách cũng mỉm cười, quả nhiên Tiểu Ngọt Ngào nhà anh là số một, bảo sao càng ngày anh càng yêu cô.
- Phải rồi, lần trước anh có nhắc đến chuyện đổi nhà rồi đưa cha đến sống cùng chúng ta ấy, em có nói với cha chưa?
Đến đây Trịnh Tương Hảo cũng ngồi thẳng lưng nhìn anh, vốn dĩ Niên Cầm Bách còn tưởng là có biến gì đó sắp tới nữa rồi, anh còn đang tập trung nghe cô nói, nhưng ai mà có ngờ Trịnh Tương Hảo lại thở dài một tiếng, nói:
- Ông ấy đến Biện Lương rồi, chắc là không về sớm được đâu.
- Hả? Biện Lương? Ông ấy đến Biện Lương làm gì?
- Em cũng nghe anh rể nói lại thôi, cái nhà hàng Mi Mi che che gì đó của ông ấy ở Biện Lương đang cần tiếp một vị khách đặc biệt, mà đồ đệ của ông ấy không thể đảm đương nổi... Cuối cùng là chú ấy xin mạn phép mời cha đến Biện Lương... Hừm, hình như đi ba tháng thì phải. Em chỉ nghe anh rể nói vậy thôi.
- Vậy còn quán ăn của ông ấy?
- À, ông ấy đã bán rồi.
Niên Cầm Bách sốc đến bay màu! Anh còn tưởng rằng quán ăn đó rất có ý nghĩa với Trịnh Hoài cơ chứ? Sao mà nói bán là bán cái một vậy nè?
- Anh có biết bán cho ai không?
- Cho ai?
- Nguyễn Thư Kỳ, em nghe nói là tiền cha kiếm được lời hơn gấp năm lần so với giá trị thực tế. Vậy anh nói xem là do Nguyễn Thư Kỳ quá ngây thơ, hay là do cha em quá cáo già?
Một lần nữa Niên Cầm Bách lại ngạc nhiên đến bật ngửa... Nếu nói như vậy thì chắc phải là Nguyễn Thư Kỳ bị chơi một vố lớn sao?
Mà nói cũng đúng thôi, dù sao Trịnh Hoài cũng sống hơn nửa đời người rồi, số muối ông ấy ăn còn nhiều hơn số hạt cơm Nguyễn Thư Kỳ ăn cơ mà. Làm gì có chuyện Nguyễn Thư Kỳ được hời chứ?
Nhưng nghĩ lại thì mới thấy... Quả nhiên thì cha cỡ đó mới sinh ra được một Trịnh Tân Niệm và Trịnh Tương Hảo như thế này.
Sau khi nói chuyện của cha xong thì Niên Cầm Bách vẫn nhắc đến chuyện dọn nhà, ban đầu anh định là sẽ chọn một ngôi nhà gần biển, nhưng rồi nghĩ lại thì thấy vợ anh còn phải đi làm, anh cũng không thể để cô cực khổ chạy từ ngoại ô đến trung tâm thành phố được... Cuối cùng, anh đã chọn mua một ngồi nhà lớn ở ngay bên cạnh trường mà cô dạy học.
Vừa thuận tiện cho anh, vừa thuận tiện cho công việc của vợ yêu, đúng là tiện cả đôi đường.
Còn ngôi nhà cũ hiện tại thì anh vẫn để đó và cải tạo lại, anh muốn tu sửa lại nó thành một phòng dạy múa cho cô, để sau này nếu như cô không thích dạy ở trường nữa thì có thể dạy tại nhà, dù sao thì ngôi nhà đó cũng không quá xa.
Nghe anh nói xong mà Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết bật cười, nói sao nhỉ... Dù rằng tất cả những gì anh làm đều do anh một mình gánh hết, nhưng tất cả đều hỏi qua ý kiến của cô.
- Niên Cầm Bách, anh thật sự là mẫu người đàn ông tốt đó.
Anh cũng nhìn cô rồi cười, lại hôn thêm một cái lên môi cô, nói:
- Vậy bé cưng phải giữ anh thật chặt đó.
- Chắc chắn rồi, Niên Cầm Bách! Anh chỉ có thể là của em thôi!
- Ừ, là của em!