Buổi tối hôm đó hai người cũng đã có một buổi hẹn hò lãng mạn ở một nhà hàng sang trọng, lúc hai người dùng xong bữa tối thì lại bắt gặp Niên An Dực và Nguyễn Thư Kỳ đang đi cùng nhau.
Nếu như Trịnh Tương Hảo đoán không sai thì có vẻ như cái gọi là "hôn ước" giữa Nguyễn gia và Niên gia đã thay đổi đối tượng sang Niên An Dực rồi nhỉ? Dù rằng cô thấy cậu ấy cũng đáng thương, nhưng cô cũng kệ, miễn là không liên quan đến anh người yêu của cô nữa là được rồi.
Nhưng!
Dù rằng Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách không muốn chạm mặt mà Nguyễn Thư Kỳ lại không thể không chạm mặt cô, hẳn là buổi trưa này tâm tình vẫn chưa đủ nên muốn đến để kiếm chuyện đây mà.
Nguyễn Thư Kỳ vừa đi đến chỗ cô là ngay lập tức cười nói:
- Tiểu Hảo, buổi trưa này chú Niên có hơi quá lời, hi vọng em không trách chú ấy.
Niên Cầm Bách nghe đến đây cũng chỉ nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nhưng anh không hề có ý định chất vấn cô, thay vào đó là anh lại bày ra dáng vẻ rất khó chịu về Niên An Dực và Nguyễn Thư Kỳ.
Còn Trịnh Tương Hảo cũng chỉ cười nhạt, nói:
- Không sao, ngay từ đầu tôi đã xem lời nói của các người như một trò tiêu khiển rồi mà. Tôi không để bụng đâu.
Nghe vậy Nguyễn Thư Kỳ cũng tức giận chứ, nhưng cô lại nhìn sang Niên Cầm Bách, nói:
- Cầm Bách, anh cũng phải về nhà sớm đi, dì Niên dạo này sức khỏe cũng không tốt đâu. Với cả... Anh đừng lo về hôn ước, bây giờ em đã là vị hôn thê của An Dực rồi, hai tháng nữa bọn em sẽ đính hôn, hôm đó hi vọng anh sẽ đến chung vui với bọn em.
Tuy nhiên, Niên Cầm Bách không hề có ý định đáp lại lời của cô ta. Thay vào đó Trịnh Tương Hảo lại giả vờ bày ra gương mặt vui vẻ chúc mừng, nói đến việc đối nhân xử thế thì chẳng ai qua được Trịnh Tương Hảo đâu.
Đứng lại trò chuyện "tâm sự" thêm một chút thì Niên Cầm Bách lại choàng tay ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta phải về thôi, buổi tối lạnh lắm, anh không muốn em bị ốm đâu bé cưng.
- Vậy chúng ta về "nhà" thôi!
Trịnh Tương Hảo cố ý nhấn mạnh chữ "nhà" cho ai đó nghe để họ biết rằng... Niên gia kia bây giờ không còn là "nhà" của Niên Cầm Bách nữa rồi.
Sau khi rời đi, Niên Cầm Bách cũng đưa Trịnh Tương Hảo lên xe, nhưng còn chưa đợi cô giải thích thì anh đã hôn lên môi cô, không chỉ là điên cuồng hôn mà còn cắn nhẹ lên môi cô nữa, đây xem như là trừng phạt vì cô dám che giấu chuyện đến gặp Niên Thiệu Quý.
Tuy nhiên, Trịnh Tương Hảo cũng chỉ thuận theo ý anh thôi chứ không dám phản kháng. Đợi khi anh hôn xong liền nói:
- Sao em không nói với anh là em đến gặp Niên Thiệu Quý? Sáu năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Lỡ như ông ấy...
Còn chưa để Niên Cầm Bách nói hết thì Trịnh Tương Hảo đã hôn lên môi anh, giúp anh người yêu nhà cô bình tĩnh lại.
Đến khi thấy được lửa giận của anh đã nguôi ngoai phần nào thì cô mới nói:
- Không phải là em không muốn nói, em đã chuẩn bị xong hết rồi... Chỉ cần ông ta dám làm gì em thì em sẽ bấm gọi cho anh ngay lập tức. Cầm Bách, em không có ý định giấu anh, chỉ là... Em không muốn nhắc đến chuyện đó thôi.
Niên Cầm Bách nhìn cô, với tính cách của cha anh thì chắc là ông ấy lại cho tiền rồi đuổi cô đi chứ gì? Niên Thiệu Quý đúng là càng ngày càng khiến cho anh căm ghét Niên gia. Sớm muộn gì anh cũng sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Niên thôi!
Đến đây, Niên Cầm Bách lại nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên tay cô, sau đó anh còn đem tay cô đặt lên trán của mình, giống như là sự tôn thờ của một tín ngưỡng nào đó. Anh lại nói:
- Tương Hảo, sau này đừng gặp riêng người của Niên gia nữa... Được không?
- Em biết rồi, em nhất định sẽ không gặp đâu mà.
- Anh yêu em, Tương Hảo.
- Em yêu anh.
[...]
Tuy rằng có một chút hiểu lầm nhỏ nhưng không đáng kể, có lẽ là do tình yêu của hai người họ quá lớn nên họ càng trân trọng mối quan hệ này hơn. Cả hai, một người biết nhường thì người kia biết nhịn, chỉ như thế mới có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ lâu dài.
Sau đó thì Niên Cầm Bách cũng đưa Trịnh Tương Hảo về nhà, cơ mà...
Ơ mà... Đường về nhà có hơi lạ một chút thì phải?
Đến khi thấy có gì đó sai sai thì Trịnh Tương Hảo mới nói:
- Niên Cầm Bách, hình như anh đi sai đường rồi, đường nhà chúng ta là hướng ngược lại cơ mà?
- Bé cưng, em quên rồi sao? Buổi chiều ở công ty anh đã nói là chúng ta chuyển nhà cơ mà? Đây là đường về nhà mới của chúng ta đó.
Trịnh Tương Hảo có hơi khựng lại... Phải rồi ha, sao cô lại quên mất chuyện đó nhỉ? Đúng là buồn cười chết mất.
Khi mà chiếc xe vừa dừng lại ở một ngôi nhà có thiết kế rất sang trọng, cô còn chưa kịp nói gì thì Niên Cầm Bách đã...