Với nhân viên của công ty Bách Niên Hảo Hợp thì chẳng còn ai xa lạ với Trịnh Tương Hảo nữa. Ai ai mà không biết cô chính là bà chủ của họ, chỉ là chưa cưới thôi chứ danh phận đã được ông chủ xác nhận từ lâu rồi.
Và Trịnh Tương Hảo lại là người biết cách giao thiệp với bên ngoài, nên mối quan hệ của cô cùng với nhân viên của công ty cũng rất tốt, thậm chí còn có thể xem là chị em nữa kìa.
Theo như bình thường thì Trịnh Tương Hảo vẫn sẽ đi vào thang máy riêng dành cho cấp cao và đi thẳng lên văn phòng của Niên Cầm Bách, nhưng hôm nay cô muốn trải nghiệm một chút nên đã đi thang máy bình thường.
Còn người đi bên cạnh cô là một lễ tân rất đáng yêu, cô ấy nhìn cô, lại nói:
- Bà chủ càng ngày càng xinh đẹp, bảo sao Niên tổng lúc nào cũng chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi. Ở đây có nhiều hoa hồng muốn Niên tổng liếc mắt đến, nhưng anh ấy chỉ thủ thân như ngọc chờ tan làm rồi về với bà chủ.
Trịnh Tương Hảo nghe xong cũng chỉ biết phì cười, lại nói:
- Tiểu Hoàn Hoàn sao miệng lại ngọt như vậy hả? Muốn được tăng lương sao?
- Không có, không có, em chỉ là đang nói sự thật thôi. Cho nên bà chủ cứ yên tâm, từ trước đến nay Niên tổng vẫn luôn một lòng một dạ với chị.
Sau khi đi đến tầng có văn phòng của anh thì cũng đi đến, nhưng khác lạ một chút là hôm nay cô nhìn thấy thư ký mới đang ngồi ở bên ngoài cửa, theo như bổn phận thì khi nhìn thấy người lạ là cô ấy liền đưa tay chặn lại.
Cô gái có tên Tiểu Hoàn Hoàn kia thấy có người dám ngăn cản bà chủ liền nói:
- Du Đào, cô có biết đây là ai không mà dám chặn cửa hả?
- Em... Em... Em chỉ là làm theo... Làm theo luật thôi.
- Luật gì mà luật, đây là bà chủ của chúng ta đó, cô đúng là không biết nhìn gì cả!
Cô gái có tên Du Đào kia chỉ là một thực tập sinh mới được tuyển cách đây không lâu, nên việc cô ấy không biết Trịnh Tương Hảo là chuyện bình thường. Chỉ là Trịnh Tương Hảo không hiểu... Tại sao cô cứ có cảm giác cô gái tên Du Đào này không bình thường chút nào.
Sau khi Trịnh Tương Hảo vào được văn phòng của anh thì cô cũng đi đến ghế làm việc của anh người yêu nhà mình, ngồi xuống rồi chờ anh về.
Du Đào lúc này cũng đã bước đến, trên tay của cô ta còn mang theo một tách trà, khi cô ta bước đến cũng cúi xuống rất thấp, ở chỗ của Niên Cầm Bách mà nhìn thì cũng nhìn thấy một đôi gò bồng đang lấp ló phía sau chiếc áo công sở kia.
Xem ra... Cô hiểu tại sao cô thấy Du Đào kì lạ rồi.
Thì ra là một tiểu trà xanh đóng vai tiểu đáng thương à? Thật đúng là rất thú vị mà.
Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng nhận lấy tách trà rồi nói cảm ơn, hiển nhiên cô vẫn bày ra phong thái bình thường mà hỏi:
- Du Đào năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Hai mươi hai ạ...
- À, vậy chúng ta là đồng niên rồi.
- Vâng.
Trịnh Tương Hảo nhìn Du Đào từ trên xuống dưới, cũng không biết là do cô ta quá nở nang hay là do Trịnh Tương Hảo quá lép nữa... Nhưng nhìn mà xem cái tâm hồn to đẹp kia, lại thêm chiếc eo nhỏ, vòng ba cũng rất đầy đặn, lại cộng với bộ quần áo công sở mà váy ngắn, chỉ cần đi lại vài vòng là cũng đủ khiến cho nam nhân thèm thuồng chảy nước miếng rồi.
Nhưng có lẽ người mà Du Đào muốn câu dẫn là Niên Cầm Bách, mà đối với một thẳng nam như anh thì anh không thấy ai đẹp bằng Trịnh Tương Hảo.
Cho nên... Cũng có thể nói Du Đào bây giờ là đang thị uy vẻ ngoài với cô.
Dù rằng Trịnh Tương Hảo không có những vẻ đẹp như Du Đào, nhưng dù sao cô cũng được xếp vào dạng người đầy đặn và đủ dùng, ít nhất là đủ để Niên Cầm Bách dùng là được rồi.
- Được rồi, cô có thể ra ngoài.
- Bà chủ, cô không cần giúp đỡ gì sao?
- Không cần, dù sao thì sắp xếp trong phòng này cũng là tôi làm. Tôi hiểu rõ văn phòng này hơn cô đó. Cô có thể ra ngoài.
Du Đào nghe xong thì sắc mặt cũng có hơi không tốt, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười rồi đi ra ngoài.
Trịnh Tương Hảo ngay lập tức nhìn theo bóng dáng của cô ta, quả nhiên là một tiểu trà xanh non nớt... Làm sao đây? Cô đột nhiên lại không thích làm Tiểu Ngọt Ngào nữa, cũng không muốn làm ngoan xinh yêu nữa...
Cô... Muốn chiếm hữu như Niên Cầm Bách quá đi nè, làm sao đây?
[...]
Quả nhiên, khi Niên Cầm Bách quay về văn phòng đã phi đến ôm lấy cô, còn Du Đào vẫn theo "thói quen" là lấy nước cho anh. Nhưng khi cô ta vừa mở cửa đi vào đã thấy Trịnh Tương Hảo ngồi trên người của Niên Cầm Bách, còn anh thì vòng tay ôm cô.
Hai người họ... Đang hôn nhau!
Chẳng những hôn nhau mà còn rất kịch liệt, cả âm thanh... Cũng rất sống động!
Du Đào kinh ngạc đến mức cứng họng, khi anh phát hiện bị nhìn lén còn lạnh giọng nói:
- Ra ngoài!