Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 13: Cảm ơn




Mặc dù Trịnh Tương Hảo đã trả thù được rồi, cũng đã trực tiếp khiến cho Niên Thiệu Quý và Niên Cẩn Duy tức sôi máu, nhưng bây giờ cô vẫn còn rất tức giận lắm.

Cái đám người nhà họ Niên này rốt cuộc có còn là người hay không thế? Đặc biệt là cái tư tưởng của Niên Thiệu Quý thật sự khiến cô cạn lời mà, làm sao trên đời này vẫn còn tồn tại một trơ trẽn như vậy thế hả trời?

Chỉ vì muốn củng cố địa vị của con trai cả mà ngay cả tình yêu của con trai thứ cũng muốn cướp, lại còn đem tiền ra sỉ nhục Niên Cầm Bách nhà cô nữa chứ? Lẽ nào Cầm Bách nhà cô thiếu tiền à mà cần lấy cổ phần của Niên thị?

Xin lỗi đi, mười phần trăm cổ phần của Niên thị có hấp dẫn đến mấy thì cũng không bằng công ty Bách Niên Hảo Hợp của anh người nhà cô nhé! Đợi sau này khi anh đã có đủ tiếng thì không chỉ là mười phần trăm, dù là năm mươi hay tám mươi phần trăm cổ phần thì anh cũng mua được!

Tức chết bảo bảo rồi! Thật sự là tức chết cô mà!

[...]

Vì buổi trưa này Niên Cầm Bách không về nhà, mà buổi tối cô cũng sẽ cùng anh ra ngoài ăn, nên Trịnh Tương Hảo chỉ mua vài món đơn giản để đem về ăn thôi.

Sau khi mua thức ăn xong cũng ghé qua quán cafe của Dương Quang Hành để hỏi chuyện của cha. Lúc nghe anh rể nói rằng cha muốn bán quán ăn thì cô cũng chỉ biết bĩu môi, quả nhiên là kế hoạch của cha mà, chứ làm gì có chuyện Nguyễn Thư Kỳ ép buộc được cha bán lại quán ăn cho cô ta chứ?

- Nhưng sao cha lại bán quán ăn nhỉ?

- Em có nhớ trên mạng từng nói rằng trước khi gặp mẹ cha đã mở một nhà hàng ở Biện Lương không?

- À, cái nhà hàng gì gì mà có ba sao Michelin gì đó á hả?



- Đúng rồi. Sau khi gặp mẹ thì cha đã giao nhà hàng đó lại cho đệ tử của cha, bây giờ chú ấy đang gặp khó khăn nên cha đã đến Biện Lương để giúp rồi. Cha nói khoảng chừng ba tháng sẽ không về lại Thành Đô.

Trịnh Tương Hảo há hốc... Cha cô được cái già mà gân thế? Biện Lương... Nơi đó với Thành Đô cách xa nhau lắm đó, vậy mà ông ấy một mình một ngựa... À nhầm, không có ngựa, một thân một mình đi Biện Lương á?

- Anh rể... Anh có nghĩ cha là tỷ phú bỏ trốn không? Có khi nào em là con gái của tỷ phú không nhỉ?

Dương Quang Hành nghe xong đột nhiên khựng lại, nhưng rồi anh ấy liền bật cười lớn làm cho Trịnh Tương Hảo cũng ngơ ngác... Ủa... Cô có nói gì mắc cười lắm hả?

- Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Hôm qua khi Tân Niệm nghe xong anh ấy cũng nói y chang em. Hai người đúng là anh em ruột mà.

Trịnh Tương Hảo cũng chỉ cười hì hì rồi mua một ly cafe rồi rời đi, quả thật thì chuyện quá khứ của cha vẫn luôn là ẩn số, đến cả chuyện tại sao ông ấy lại vì mẹ mà rời khỏi Biện Lương cũng là ẩn số luôn... Tuy nhiên, dù cô có nghi ngờ cái gì thì cũng không thể nghi ngờ tình cảm mà cha dành cho gia đình nhỏ này được.

Thôi thì... Ở độ tuổi này rồi, cha thích gì thì cứ để ông ấy làm thôi.

[...]

Đến buổi chiều cùng ngày, Lý Thanh Phong đã được nhờ vả đến nhà đón Trịnh Tương Hảo, hiển nhiên thì cô cũng vui vẻ gật đầu rồi đi theo anh ấy. Ở trên xe Lý Thanh Phong cũng nhắc rất nhiều về Niên Cầm Bách, nói rằng hôm nay anh có tinh thần làm việc hơn bình thường, hiệu suất công việc cũng rất tốt.

Nghe thấy vậy Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết cười, quả nhiên là nam nhân được thỏa mãn thì hiệu quả làm việc sẽ đột phá mà.

- Tương Hảo, anh nghe Niên Cầm Bách nói... Tuần sau, vào ngày giỗ của ông nội thì cậu ấy sẽ đề đơn cắt đứt quan hệ với Niên gia. Em nghĩ...



- Quyết định của anh ấy như thế nào thì em cũng sẽ ủng hộ. Hơn nữa... Chắc anh ấy cũng đã nghĩ kĩ lắm rồi, chúng ta chỉ nên làm dỗ dựa tinh thần cho anh ấy thôi, không nên can thiệp vào quá nhiều.

Lý Thanh Phong cũng gật đầu, đột nhiên anh ấy lại nói:

- Cảm ơn em, Tương Hảo.

- Hả? Sao tự nhiên lại cảm ơn em?

- Cảm ơn vì em đã xuất hiện và ở bên cạnh Cầm Bách. Nhìn cậu ta đầu gấu khó ưa, chứ vẫn còn mong manh lắm.

Trịnh Tương Hảo cũng chỉ phì cười, nhưng đúng như Lý Thanh Phong nói, anh người yêu nhà cô được cái là cao to vạm vỡ, chứ vẫn còn mong manh dễ vỡ lắm. Tốt nhất là phải cưng chiều anh nhiều hơn nữa.

- Đúng rồi, bây giờ anh đưa em đến công ty trước nhưng chắc Cầm Bách vẫn chưa về đâu, hôm nay cậu ấy có một vị khách hàng khó tính cần tiếp. Cả tuần này cậu ấy và Châu Thiếu Tường phải cật lực lắm đó, nên em phải bồi bổ trụ cột của Bách Niên Hảo Hợp nhiều một chút nha.

- Anh đừng lo, trụ cột của các anh được chăm sóc rất kĩ càng.

- Sau này Cầm Bách trông cậy vào em.

- Anh có thể yên tâm giao anh ấy cho em!