Chương 71: Thu hút
Sau khi giải quyết được hai tên canh gác xong, Hạo Minh cũng nhanh chóng từ trên người của hai tên này mà lấy đi v·ũ k·hí cùng có một số lọ đan dược.
Hắn bắt đầu tiến về phia trước mà phóng đi, đi được một lúc Hạo Minh liền tới một chỗ giam giữ tù binh, hắn bắt đầu phá hết tất cả các cửa phòng giam.
Cũng chẳng phải là hắn tốt đến mức rủ lòng từ bi để cứu những người này, mà là lúc này hắn cần tạo ra sự hỗn loạn để nhanh chóng thoát ra được khỏi nơi này thôi.
Đám tù binh ở trong phóng giam thấy cửu mở ra thì nhanh chóng chạy ra ngoài ngày càng nhiều người chạy ra làm cho những tên tu sĩ Tây Vực bắt đầu không khống chế được tình hình.
Hạo Minh thấy vậy thì biết đã đến lúc hắn nên bắt đầu thoát thân rồi, hắn lẻn vào trong đám người rồi âm thầm tiến tới gần đám người canh gác.
Trong lúc đám người tu sĩ Tây Vực đang cố để áp chế lại tình hình thì bất chợt từ trong đám đông lao ra một thanh kiếm đâm phập vào trong người của một tên canh gác.
"Hự, không.......không thể"
Tên canh gác bị Hạo Minh đâm kiếm lập tức cả người xụi lơ rồi ngã nhào ở trên mặt đất, máu của hắn bắt đầu tràn ra lênh láng trên mặt đất.
"Sư huynh, c·hết tiệt trong đám tù binh có người đang âm thầm á·m s·át chúng ta, mọi người đề cao cảnh giác" Một tên tu sĩ đứng gần ở đó sau khi thấy cảnh tượng này thì lập tức hét lớn.
Những tên canh gác thấy thế thì nhanh chóng rút kiếm ra rồi hét lớn "Quay lại phòng giam nhanh lên, kẻ nào không quay lại g·iết ngay tại chỗ".
"Kẻ nào không quay lại phòng giam, ta g·iết kẻ đó" Đám người tu sĩ Tây Vực cũng nhanh chóng hét lên để đe dọa, thế nhưng tình hình không giảm đi mà là ngày căng mất kiểm soát.
Tù binh bắt đầu động thủ với những tên canh gác, hai bên bắt đầu xảy ra t·ranh c·hấp, Hạo Minh cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này hắn cứ âm thầm tiến lại gần các tên tu sĩ Tây Vực rồi sau đó cho bọn họ một kiếm vào bụng.
Rất nhanh đã có bốn người tu sĩ Tây Vực c·hết dưới kiếm của Hạo Minh, bọn họ bắt đầu hoảng loạn, Hạo Minh lúc này chầm chậm lại gần rồi sau đó là chuồn ngay ra ngoài khu giam tù binh.
Đúng lúc hắn đang định vui mừng thì bỗng nhiên đằng sau cánh cửa có ba tên đang ăn uống thì bất chợt dừng lại rồi bọn họ nhìn Hạo Minh với một ánh mắt nghi hoặc.
"Tại sao tù binh lại được ra tới, những tên kia đúng là một đám vô dụng mà, chỉ việc ngăn chặn một đám tù binh yêu ớt thôi mà cũng không làm được" Một tên đang ngồi ăn bát mỳ thì đứng dậy, trên thân hắn tỏa ra sóng linh lực của tên luyện khí cảnh tầng chín.
Hắn nhanh chóng chộp lấy thanh đao ở bên cạnh rồi tiến tới chỗ Hạo Minh "Này, tên tù binh đáng lẽ ra ngươi không nên ra đây, mặc dù ta chẳng hiểu được tại sao ngươi lại có thể qua mặt được cái đám vô dụng kia nhưng nếu ngươi đã đụng phải ta thì ngươi c·hết chắc rồi" Tên cầm đao vừa tiến lại vừa nói, mặt hắn lúc này đã áp sát vào mặt của Hạo Minh.
Đúng lúc hắn chuẩn bị vung đao lên để chém c·hết Hạo Minh thì bất chợt Hạo Minh một tay nắm thành quyền.
"Bụp"
Một quyền đánh thẳng vào phần tim của tên cầm đao, lập tức tên cầm đao thân thể đứng yên bất động, miệng hắn rỉ ra một dòng máu nhỏ.
Thấy tên cầm đao đứng yên, hai tên ngồi ở đằng xa lên tiếng nói "Này Chử huynh, chẳng lẽ huynh thương tiếc cho tù binh nên rủ lòng từ bi sao ?".
Người kia nghe thế thì cười phá lên, nhưng chưa đợi bọn họ cười cho sảng khoái thì bất chợt lúc này từ hai tên ở đang sau nhìn thế một bàn tay đưa ra rồi chạm vào đầu của tên cầm đao.
Dùng lực thêm chút xíu, Hạo Minh liền đẩy ngã tên cầm đao.
"Cái quái gì thế" Một tên trong hai tên kia thấy màn này thì sắc mặt khẽ biến, tên còn lại thấy tình thế có chút không ổn nên hắn lập tức rút ra thanh kiếm ở cạnh.
"Còn hai tên" Hạo Minh mồm lẩm bẩm rồi sau đó phóng vọt tới phía trước, cả người hắn bộc phát ra khí thế kinh người, phải biết rằng lúc này Hạo Minh thế nhưng là đã có tu vi tầng chín luyện khí đỉnh phong.
Cộng với việc hắn đã được tẩy phạt kinh mạch nên tốc độ của hắn bây giờ là bực nào nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt Hạo Minh đã tới được trước mặt hai tên kia.
"Hở, nhanh quá, tên này....."
Chưa kịp nói giứt câu tên cầm kiếm đã bị Hạo Minh một đao chém đứt đầu, đầu lâu của hắn bay vọt lên không trung theo sau là một cột máu tươi được phun ra từ cổ của hắn.
Ngay lập tức cả căn phòng đều tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, lúc này bất chợt ở trong đầu của Hạo Minh lại vang lên tiếng kêu gọi g·iết chóc, dường như trong chôc lát Hạo Minh đã rút hưởng thụ việc g·iết đi kẻ khác.
Hạo Minh nhanh chóng lắc lắc cái đầu để an tĩnh xuống, lúc này vốn chính là lúc g·iết Hạo Minh dễ dàng nhất nhưng lúc này tên còn lại cuối cùng kia hắn đã sớm sợ đến điếng cả người thì làm sao còn nghĩ đến chuyện g·iết đi Hạo Minh.
Hắn ngã xuống đât tay chân không ngừng run lẩy bẩy, trán thì xuất đầy mồ hôi, lúc này Hạo Minh đã trấn tĩnh xuống.
"Kỳ lạ, tại sao từ lúc cỗ quan tài kia chui vào trong thức hải thì ta lại trở nên ưa thích mùi máu đến thế lại còn rất tận hưởng việc g·iết chóc ?" Hạo Minh sắc mặt có phần nghi hoặc.
Hắn nhìn về phía tên còn lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí rất nhanh hắn vung đao tới, lưỡi đao lóe lên rồi nhanh chóng chặt đứt đầu lâu của tên còn lại.
"Hít hà"
Mùi máu nhanh chóng bay vào mũi của Hạo Minh, giờ đây Hạo Minh như có cảm giác bản thân được kích thích vậy mỗi lần mà hắn ngửi được tới mùi máu hắn đều có cảm giác hưng phấn lên.
Tạm gác chuyện đó ra sau đầu, Hạo Minh liền tiếp tục lên đường do không bản đồ chính xác nên Hạo Minh chỉ đành dựa vào vận may mà chạy đại, bất chợt lúc này từ phía bên trái hắn dường như đang có thứ gì đó thu hút và hấp dẫn hắn.
Hắn dường như cảm giác được hình như có một thứ gì đó đang không ngừng kêu gọi lấy hắn thu hút hắn đi về phía đó, Hạo Minh sau một suy nghĩ thì cũng quyết định chạy theo sự thu hút hắn.
Bởi dù sao hắn cũng chẳng có bản đồ có thể sự thu hút đó là trực giác đang muốn nói cho hắn biết bên đó có lối thoát, nghĩ như vậy Hạo Minh liền cấp tốc chạy đi về bên trái.
Trên đường đi lần này khiến cho Hạo Minh ngạc nhiên là đoạn đường này không hề có bất kỳ một tu sĩ nào canh gác cả, cả đoạn đường hầm trống trơn không có một bóng người.
"Kỳ lạ tại sao đoạn đường hầm này lại chẳng hề có một bóng người nào vậy ?" Trong đầu Hạo Minh xuất hiện câu hỏi, nhưng rất nhanh hắn liền vứt câu hỏi đó ra đằng sau đầu mà không để ý nữa.
............
Rất nhanh hắn liền tới được tận cùng của đường hầm, giống như đường hầm lúc trước ở cuối đường hầm cũng có một cánh của bằng đá nhưng đã bị mở toang ra.
Hạo Minh bước tới gần quan sát, chỉ thấy tên cánh cửa đá có khắc lấy hình của một con sinh vật lạ, đầu có hai sừng nhọn hoắc chĩa lên lên mặt mày thì hung dữ dữ tợn, thân hình thì cơ gắp đồ sộ, bàn tay mà chân thì đều có lần giáp, sau lưng còn có một cánh giang rộng.
"Sinh vật này thật dữ tợn, nó rốt cuộc là cái gì nhỉ ?" Mang theo sự nghi hoặc ở trong lòng, Hạo Minh dần dần tiến vào trong hang động.