Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 72: Huyết Hồng thương




Chương 72: Huyết Hồng thương

Bước vào sâu trong hang động, hang động tối đen như mực đã vậy từ ở trong sâu còn tỏa ra một luồng áp bách khiến cho Hạo Minh hít thở cũng có chút khó khăn.

"Càng đi vào sâu, lại càng giống như là bị đè ép ngày càng nặng vậy, thật là khó chịu" Hạo Minh than vãn.

Hắn cứ thế mà từ từ tiến bước vào trong hang động, đi được một lúc thì hắn thấy ở trước dường như có một phần đất được nhô lên, Hạo Minh thấy thế bèn tiến lại gần xem sao.

Khi hắn bước tới gần chỗ phần đất nhô lên ấy cảm giác bị đé ép lại nặng thêm vài phần không những vậy hắn còn có cảm giác ớn lạnh cả lưng hơn nữa tai của hắn còn nghe thấy thoang thoảng những tiếng la hét những kêu gào trông rất ghê rợn.

Hạo minh lấy hết sự dũng cảm mà bước tới, trước mắt hắn liền hiện ra một màn huyết vụ đang từ từ xuất hiện rồi bao quanh lấy hắn.

"Đây....đây là cái gì ?"

Hạo minh trong lòng hoảng sợ mà đề phòng rồi nhìn ngó xung quanh, bất chợt từ trong đám huyết vụ dần dần vang lên những âm thanh rên la kêu gào vô cùng thảm thiết.

Hạo minh trong lòng ớn lạnh, hắn nhanh chóng rút ra v·ũ k·hí cầm ở trên tay và thủ thế sẵn, những âm thâm ghê rợn đó vẫn tiếp tục quanh quẩn ở bên tai của hắn.

Bất chợt lúc này từ trong thức hải của Hạo Minh, cỗ Hồng Thạch quan tài kia bỗng nhiên rung lắc dữ dội, nó không ngừng phát ra chấn động ở trong thức hải của Hạo Minh.

Lúc này ở bên ngoài thứ được cắm ở trên phần đất nhô ra cũng bắt đầu rung động theo, nó dường như là đang hưởng ứng lấy lời kêu gọi của cỗ Hồng Thạch quan tài vậy.



Huyết vụ ở trước mắt Hạo Minh nhanh chóng tản ra rồi tan biến đi nh77 chưa hề tồn tại, Hạo Minh thây vậy thì cũng không nghĩ ngợi nhiều hắn nhanh chóng phi tới chỗ của phần đất nhô lên.

Tới nơi hắn dương mắt lên nhìn thì thấy một thanh trường thương màu đỏ tươi như màu máu đang được căm ở trên phần đất nhô ra, cán thương còn bị vô số những sợi xích nhỏ trói buộc lấy.

Xung quanh của cây trường thương còn tỏa ra một loại khí thế áp bách đến tận tâm can.

"Trường thương, một thanh trường thương bị xích ở nơi này ?" Hạo Minh vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng rồi miệng của hắn cũng lóe lên một nụ cười, "Bị xích ở đây chẳng lẽ là bảo vật, haha vừa hay ta lại đang thiếu một thanh trường thương".

Nói rồi Hạo Minh tiến lên rồi một tay vung thanh kiếm đang cầm ở tay lên, một chém thẳng xuống sợi xích đang trói thanh trường thương.

"Keng"

Nhưng mà khác với sự tưởng tượng là sợi xích sẽ bị chặt đứt thì nó hoàn toàn ngược lại, sợi xích chẳng những không đứt mà còn không có lấy một vết xước.

"Cái quái, chém mạnh như vậy mà lại không đứt sao, ngay cả một vết xước cũng không thấy ?" Hạo Minh trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

"Hừ ta không tin là ta không chặt đứt được sợi xích này"

Nói rồi Hạo Minh mồm hét to lên một tiếng, cùng với đó là thêm một kiếm nữa chém xuống, lần này Hạo Minh cả người đều bộc phát ra khí thế hung mãnh.

"Keng"



Lần này khi kiếm của Hạo Minh va vào sợi xich, một tiếng rõ to đã vang lên trong khoảng không gian u tối, cứ tưởng lần này đã chặt đứt được sợi xích nhưng không đợi khi hắn nhìn thì sợi xích vẫn còn ở đó.

Thế nhưng lưỡi kiếm của Hạo Minh thì đã bị mẻ đi một phần to, "Hả, sao lại cứng tới mức độ này, chẳng lẽ bảo vật ở trước mắt nhưng phải đành bỏ qua sao ?" Nghĩ thế Hạo Minh sắc mặt buồn rầu.

Đang đúng lúc hắn không biết phải làm sao mới có thể lấy được thanh trường thương ra thì bất chợt trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng bãi máu của hắn bị cỗ Hồng Thạch quan tài hấp thu.

"Khoang đã, chẳng lẽ thanh trường thương cũng giống như quan tài, nó cũng cần phải hấp thu máu tươi thì mới lấy ra được" Nghĩ thế Hạo Minh bèn lấy thanh kiếm rồi cắt lên ngón tay của mình một v·ết t·hương nhỏ.

Vết thương nhỏ lập tức đỏ hồng lên rồi sau đó là rỉ ra máu, Hạo Minh đưa ngón tay tới gần thanh trường thương rồi sau đó là để cho máu nhỏ lên thanh trường thương.

Thế nhưng dù cho là máu có nhỏ lên thì cũng không xảy ra ra bất kỳ hiện tượng nào cả, điều này khiến cho Hạo Minh cực kỳ buồn bực bởi bảo vật đã ở trước mắt nhưng hắn thì lại chẳng tài nào lấy nó đi.

Việc này giống như là miếng thịt thơm ngon đang ở trước mồm nhưng lại không thể nào cắn lấy vậy. Hạo Minh đi xung quanh thanh trường thương hăn vò đầu bước tai không ngừng suy nghĩ làm sao để lấy đi thanh trường thương trước mắt.

Một lúc sau, sau một hồi dò đầu bức tai thì hắn quyết định thử thêm một lần nữa, lần này hắn không dùng kiếm để chặt đi sợi xích mà là dùng hai tay cầm vào thanh trường thương để chuẩn đi dùng sức nhấc lên thử.

Lúc này Hạo Minh nhắm mắt lại hắn vận động linh lực trong thân thể rồi bắt đầu dùng sức mạnh thể chất để nhấc thanh trường thương lên, nhưng mà thanh trường thương thì cứ như một ngọn núi vậy nó cứ cắm ở đó và không một chút xê dịch.



"Khỉ thật, vậy là không còn cách nào khác sao"

Hạo Minh trong lòng tức lắm nhưng lại không thể làm được gì, đúng lúc này Hạo Minh chuẩn bị buông tay ra khỏi thanh trường thương thì lại phát hiện ra tay của hắn cứ như là bị dính chặt vào thanh trường vậy có dùng lực như thế nào đi chăng nữa không thể bỏ tay ra được.

"Làm sao lại ?" Lúc này khi Hạo Minh còn đang hoang mang cực độ và chưa biêt làm gì thì bât chợt, từ thanh trường thương bỗng nhiên phát ra chấn động, rồi từ thanh trường thương bắt đầu tuôn trào ra những sợi khí khí màu đen.

Những khi màu đen ấy khi thoát ra được thanh trường thương thì nhanh chóng bay tới gần Hạo Minh, sợi khí màu đen nhanh chóng bay vào trong mi tâm của Hạo Minh.

"Cái quái...không....thể....a....a....a"

Hạo Minh lúc này hét thảm lên một tiếng rồi sau đó hăn nhanh thần trí của hắn vặn vẹo đi một cái.

Bất chợt lúc này ở trong đầu của hắn nhanh chóng truyền vào một lượng lớn những hình ảnh xa lạ, giật mình một cái Hạo Minh đã phát hiện ra bản thân của hăn lúc này không còn đứng ở trong đường hầm nữa mà là đang đứng ở một nơi mà hắn hoàn toàn xa lạ.

Nơi này có những binh lính ăn mặc rất gọn gàng và chỉnh tề, ai nấy đều mặc giáp và đứng rất thẳng hàng, ở đằng sau còn có những binh lính khác đang đánh trống phía trước thì lại có một đại hán trung niên đang ngồi ở trên ngựa.

Đại hán mắt phượng mày tằm, râu thì dài đến ngực, mặt mày đầy trang nghiêm trên người của đại hán còn mặc lấy một bộ giáp khải sau lưng thì có áo choàng phấp phới tung bay, dưới thì lại có ngựa toàn thân đỏ rực, những điều này hợp lại làm cho đại hán phát ra khí thế không giận mà tự uy khiến cho lòng của Hạo Minh phải rét run.

Tiếng trống nổi lên, tên đại hán tay cầm thương đưa lên cao rồi sau đó quay về hướng tướng sĩ như đang nói gì đó, đại hán nói xong chúng tướng sĩ ở phía dưới thay nhau gò reo rồi sau đó là đồng loạt rút binh khí, cảnh tượng này khiến cho Hạo Minh cảm thấy nó thật hào hùng.

Bất chợt lúc này Hạo Minh chú ý tới trên tay của tên đại hán kia cầm lấy thanh trường thương, "Ấy, đó không phải là thanh trường thương được cắm trong hang động sao ?" Vừa nói xong thì lúc này bỗng nhiên các binh lính xung quanh bắt đầu dần dần tiến lên phóa trước.

Hạo Minh cũng định tiến lên theo để xem nhưng lúc này cảnh tượng ở trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ đi hình ảnh cũng bắt đầu mờ đi dần, lúc này Hạo Minh còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bất chợt hắn cảm giác được dường như đang có một cỗ lực lượng nào đó kéo hắn về lại thực tại.

Chớp mắt một cái Hạo Minh thần trí quay về thực tại rồi sau đó là ngã cái bịch xuống mật đất, lúc này thanh trường thương kia cũng theo bàn tay của Hạo Minh mà được rút ra khỏi lòng đất.

Trên thanh trường thương cũng dần xuất hiện ra hai chữ Huyết Hồng.