Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 70: Hôm nay thật đúng là ngày may mắn nhất của ta mà




Chương 70: Hôm nay thật đúng là ngày may mắn nhất của ta mà

Cỗ Hồng Thạch quan tài cứ thế lào vun v·út tới chỗ hắn, Hạo Minh giờ này chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc ôm đầu trong vô vọng, thế nhưng khi cỗ Hồng Thạch quan tài lao tới thì bất chợt một tia sáng lóe lên cỗ quan tài từ từ thu nhỏ lại rồi sau đó bay thẳng vào mi tâm của Hạo Minh, thấy ôm đầu đã được một lúc nhưng bản thân lại chưa xảy ra chuyện gì Hạo Minh đành ngẩng đầu lên rồi nhìn ngó xung quanh, dường như hắn đang kiếm cỗ quan tài kia.

"Cỗ quan tài kia đâu rồi, sao lại biến mất không một vết tích rồi"

Hạo Minh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cộng với khó hiểu, nhưng chưa đợi hắn hoàn hồn lại sau vụ vừa rồi thì bất chợt một cơn đau dữ dội ập tới đầu của hắn, Hạo Minh phải lập ôm đầu lại rồi ngã quỵ xuống đất, mặt mũi thì đầy nhăn nhó, đầu của hắn giờ này đau như búa bổ vậy.

"A a a"

Hắn lăn luộn ở duối đất mà rên la trong đau đớn, lúc này cùng với cơn đau chính là một cỗ lực lượng thần bí đang tràn vào cơ thể của hắn, lực lượng thần bí này nhanh chóng lan ra khắp cơ thể của Hạo Minh, nó tràn tới từng tấc thịt và kinh mạch trong cơ thể rồi bắt đầu cải tạo thân thể cho hắn, nhưng vì cơn đau đã lên tới quá sức chịu đựng nên Hạo Minh đã ngất đi mà không hay biết, còn thân thể của hắn thì đang dần dần được cải tạo từng chút một, các tạp chất đen xì và h·ôi t·hối bắt đầu được tiết ra ngoài.

Sau khi được cỗ thần bí lực lượng kia cải tạo thân thể cho thì linh khí từ khắp nơi bắt đầu tụ về thân thể của Hạo Minh rồi nhanh chóng chui vào trong thân thể của hắn, lượng lớn linh khí chui vào thân thể xong thì lại tiếp tục tràn vào đan điền một cách dữ dội, tu vi của Hạo Minh cũng nhanh chóng từ luyện khí cảnh tầng tám mà tăng lên thành tầng chín sơ kỳ.

Nhưng không dừng lại ở đó từ tầng chín sơ kỳ lại đang tiếp tục tăng lên thành trung kỳ rồi hậu kỳ một lúc sau thì tăng lên thành đỉnh phong tới lúc này tu vi của Hạo Minh mới không còn tăng nữa mà là dừng lại ở luyện khí cảnh tầng chín đỉnh phong, thân thể hắn sau khi tăng tiến tu vi xong thì đang từ trên không trung rớt cái bịch xuống đất.

Lúc này Hạo Minh do bị tác động nên cũng từ từ tỉnh dậy, hắn chỉ vừa mới mở mắt ra thì lập tức một cỗ mùi h·ôi t·hối đã bắt đầu xộc thẳng vào trong mũi của hắn điều này làm cho hắn phải lập tức ho sặc sụa "Thối quá rối cuộc là thứ gì mà lại thối đến vậy" Hạo Minh buộc miệng mà chửi ầm lên.

Lúc này hắn đứng dậy rồi nhìn ngó xung quanh, hắn mới phát hiện ra chỗ mà hắn nằm lúc nãy bây giờ đã dính đầy một bãi nước màu đen xì như than mà còn h·ôi t·hối, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mới lúc nãy quan tài còn bay về phía ta, sau thì lại đau tới b·ất t·ỉnh, rốt cuộc thì trong thời gian mà mình b·ất t·ỉnh đã xảy ra chuyện gì ?" Hạo Minh trong đầu nghĩ thầm, tới bây giờ hắn vẫn còn chưa rõ là cái cỗ quan tài kia rốt cuộc là đã biến mất đi đâu và tại sao hắn lại b·ất t·ỉnh và trong thời gian mà hắn b·ất t·ỉnh đã xảy ra chuyện gì ?

Hạo Minh đứng đó âm thầm suy nghĩ, bất chợt hắn nhìn vào đám nước màu đen ở trên mặt đất rồi lại nghĩ "Khoan đã tại sao cái đó lại giống như tạp chất mà lúc trước mình đã bài tiết ra khi tu luyện công pháp vậy" Nghĩ vậy Hạo Minh bèn thử hoạt động tay chân, hắn bất đầu nhảy nhót rồi thử đấm ra vài quyền vào không trung, tới lúc này Hạo Minh hắn mới phát hiện ra là cơ thể của hắn lúc này đã cực kỳ nhẹ nhàng và linh hoạt.

"Hửm, tu...tu vi của ta sao lại thành tầng chín rồi ?"

Hạo Minh sắc mặt hoang mang, hắn lúc này đã cực kỳ kinh ngạc đến ngoác của mồm mà không thể ngập lại được rồi, bỗng nhiên b·ất t·ỉnh rồi sau đó tỉnh dậy thì phát hiện ra tu vi của mình được tăng lên điều này khiến cho Hạo Minh vui mừng tột độ, phải biết rằng bản thân hắn là ngụy linh căn nên việc tu luyện đều khó hơn người khác rất nhiều bây giờ bỗng nhiên tu vi lại tăng lên khiến cho Hạo Minh sau này tiết kiệm không biết bao nhiêu là thời gian và tài nguyên tu luyện điều này không khiến hắn vui thì sao được.

"Tốt, tốt thật cơ duyên lần này của ta tuy đúng là nguy hiểm nhưng lại mang tới cho ta kinh hỉ lớn đến vậy, không những giúp ta tăng tiến tu vi mà còn giúp ta tẩy phạt kinh mạch, hôm nay thật đúng là ngày may mắn nhất của ta mà" Hạo Minh không ngừng vui mừng.

Lúc này sau khi đã bình tâm lại thì hắn bắt đầu trầm tĩnh xuống, rồi mò vào trong thức hải ở trong thức hải một mảnh không gian to và rộng mà còn đẹp như vùng biển vô cực vậy, Hạo Minh lia mắt nhìn một quanh qua một lần thì thấy ở đằng xa đang lơ lửng trên không trung là chiếc Hồng Thạch quan tài xung quanh nó còn đang tỏa ra hắc khí màu đen đang bao trùm quanh lấy nó.

"Quan tài đó không phải là cái ở ngoài sao, sao lại chui vào trong thức hải của ta rồi, thứ này thật quỷ dị" Hạo Minh lên tiếng cảm thán một câu hắn còn đang tính tiến lên phía trước để quan sát thêm thì bất chợt ở bên ngoài thế giới chân thật truyền đến một tiếng chấn động cực lớn, Hạo Minh lúc này chỉ đành thoát ra khỏi thức hải.

"Xem ra nơi này đã càng ngày càng nguy hiểm rồi, ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài thôi còn về phần cái quan tài kia thôi thì cứ để tạm nó ở trong đó vậy" Nghĩ thế nên Hạo Minh liền chạy tới chỗ chiếc đỉnh hắn nhấc chân lên rồi đạp xuống một phát thật mạnh, chỗ mà hắn đứng nhanh chóng vang lên tiếng cót két rồi sau đó từ từ nâng lên.

"Bây giờ chắc đám người kia cũng đã đi xa rồi xem ra ta cũng nên nhanh chóng bắt lấy thời cơ mà thoát ra ngoài thôi" Chỗ mà Hạo Minh đứng từ từ được nâng lên, rất nhanh chóng hắn đã được nâng lên trên mặt đất, không chờ đợi hay do dự gì nữa Hạo Minh liền chạy ra ngoài hắn cứ theo đường cũ mà bắt đầu chạy vọt ra ngoài.

Đúng như hắn dự đoán, đám người của Tây Vực đã không còn một ai ở lại đây nữa rồi, thấy thế hắn còn tăng thêm tốc độ, sau một lúc hắn đã chạy tới gần cửa hang động lúc này Hạo Minh bèn giảm tốc độ xuống hắn nhón chân đi một cách nhẹ nhàng tới gần chỗ cánh cửa.

Gần ở cánh cửa đá có hai tên tu sĩ luyện khí kỳ đang đứng ở đó để canh gác bọn họ đứng đó và nói chuyện với nhau rôm rả nhưng lại không biết rằng cái mạng của bọn họ trong vài giây nữa thôi là sẽ mất, Hạo Minh lúc này vận dụng linh lực chân đạp Mê Ảnh Bộ rồi phòng vọt ra ngoài, lúc này hai tên canh gác còn đang nói chuyện thì bất chợt một thân ảnh phóng ra trên người còn đang mặc lấy một bộ đồ có phần rách rưới và tơi tả.

"Cái quái, ngươi....ngươi là tù binh ?" Một tên la lên nhưng chưa kịp đợi hắn rút kiếm ra thì hắn đã bị Hạo Minh áp sát tới, Hạo Minh nhanh tay chặn lại thanh kiếm đang được rút giang dở tay còn lại thì nắm thành quyền rồi đấm vào mặt của tên đang canh gác.

"Bụp"

Tên canh gác bị ăn một đấm vào mặt thì nhanh chóng choáng váng xuống, hắn đưa tay còn lại lên để ôm mặt, lúc này tên kia cũng chẳng phải là đứng chơi hắn nhanh chóng rút kiếm đeo ở bên hông ra rồi sau đó phóng tới chém về phía Hạo Minh, Hạo Minh thấy vậy cũng không hoảng loạn hắn nhanh chóng rút ra thanh kiếm của tên vừa bị hắn đấm.

"Keng"

Cả hai thanh kiếm va vào nhau, "Một tên tù binh như ngươi sao lại có thể chạy ngược ra ngoài đây, mau thúc thủ chịu trói đi" Tên cầm kiếm kia thu kiếm lại rồi chém ra một đòn khác, Hạo Minh lúc này cũng không đưa kiếm lên để đỡ nữa mà hắn chỉ nhẹ nhàng xoay người rồi sau đó đá một cước về bụng của tên cầm kiếm kia.

"Hự"

Tên cầm kiếm bị dính đòn thì lập tức bay ra ngoài, Hạo Minh thừa thắng xông lên một kiếm giận đâm tới, kiếm lập tức cắm thẳng vào ngực của tên kia tên cầm kiếm lập tức mồm trào máu rồi c·hết t·ại c·hỗ.