Chương 43: Kế sách hãm hại Hạo Minh của Hồ Trọng Đạt
"Ta biết ngay mà, kiểu gì thì Hoài Hoa Đức cũng thắng mà thôi"
"Ta thấy Bách Long cũng không tệ, mặc dù không thắng được nhưng dù sao hắn cũng đã trụ được dưới Hoài Hoa Đức kha khá thời gian"
Trận đấu vừa xong, mọi người ở trên khán đài thi nhau bàn luận, mỗi người một kiểu chẳng ai giống ai.
Tuy nhiên lần thắng này của Hoài Hoa Đức đúng là gây nên tiếng vang lớn, hai lần thắng áp đảo của hắn đã trở thành đề tài bàn tán cực kỳ sôi nổi trong giới đệ tử ngoại môn của Chính Dương Tông.
Xem ra lần này, Hoài Hoa Đức đúng là đối thủ lớn nhất của Hạo Minh trên con đường chinh phục hạng nhất của ngũ hùng, ở dưới võ đài Hạo Minh cũng âm thầm xuýt xoa.
Mặc dù đã phân tích kỹ càng Hoài Hoa Đức nhưng lần này Hoài Hoa Đức biểu hiện thật sự là mạnh hơn trước rất nhiều, lúc này Hạo Minh có cảm giác cứ như là Hoài Hoa Đức chính là bức tường lớn đầu tiên ngăn cách hắn khỏi hoài bảo của bản thân vậy.
Ở trên đài cao, Cốc trưởng lão và Thu trưởng lão quan sát xuống, lúc này Thu trưởng lão cười cười lên tiếng nói "Quý môn cũng thật lắm nhân tài, trước thì xuất hiện ra một người được chưởng môn đặc cách còn nay thì lại xuất hiện một tên gần như vô địch trong cùng cảnh giới".
"Hahaha, không dám không dám" Cốc trưởng lão lên tiếng đáp lời.
Các trận đấu khác cũng bắt đầu được diễn ra, mặc dù giữa trời trưa nắng nóng nhưng tất cả mọi người đều hò reo hết sức cuồng nhiệt, giống như là cái nắng nóng ấy chẳng hề ảnh hưởng tới cuộc vui của mọi người vậy.
.................
Vài canh giờ sau, trận của Hạo Minh cũng được diễn ra thế nhưng đối thủ lần này lại không chịu được vài chiêu của Hạo Minh, hắn nhanh chóng thua cuộc và phần thắng thuộc về Hạo Minh. Ở đằng xa, trên khán đài bỗng nhiên có một đạo bóng dáng khá quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào Hạo Minh, kẻ đó không phải ai khác mà là Hồ Trọng Đạt, do lần trước bị mất mặt trước Hạo Minh nên bây giờ trong lòng hắn vẫn còn mối hận từ trước, nay lại được chứng kiến thực lực của Hạo Minh, trong lòng hắn lại càng thêm khó chịu.
Hồ Trọng Đạt hiểu rằng, nếu để cho Hạo Minh bước vào trước mười thì sau này hắn sẽ không thể ngóc đầu lên được ở ngoại môn, nghĩ tới đây hắn nghiến răng ken két, tay xiết chặt thành nắm đấm, mắt thì tràn đầy sự tức giận mà nhìn Hạo Minh.
"Không được ta phải làm gì đó, nếu không sau này ai sẽ còn kính sợ Hồ Trọng Đạt ta" Hồ Trọng Đạt suy nghĩ ở trong lòng, bất chợt trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ "Đúng, lúc trước hình như tên thiên tài Triệu Phụng cũng thua mất mặt trước Hạo Minh, ừm nếu như ta bắt tay với hắn thì không phải là chuyện này có thể giải quyết dễ dàng rồi sao, huống hồ gia tộc sau lưng của Triệu Phụng cũng sẽ không để mặt mũi của mình b·ị đ·ánh như thế" Một ý nghĩ xấu xa bắt đầu được nhen nhóm ở trong đầu của Hồ Trọng Đạt.
Kẻ thù của kẻ thù thì chính là đồng minh, do nghĩ tới đạo lý đó mà Hồ Trọng Đạt mới muốn bắt tay với Triệu Phụng, từ lúc đầu Hồ Trọng Đạt cũng chả ưu gì Triệu Phụng nhưng vì để xử lý nhanh gọn mà còn sạch sẽ chuyện của Hạo Minh nên hắn phải đành mới nghĩ ra ý như thế.
Dù sao thì cho dù ông của hắn có là trưởng lão đi chăng nữa cũng không thể quá lạm quyền mà hại đi một đệ tử tài năng như vậy, làm thế mà bị phát hiện thì chỉ khiến cho ông của hắn và hắn có mà gặp họa rớt trên đầu, vậy nên mượn tay của Triệu gia là kế tốt nhất.
Nghĩ đến đây Hồ Trọng Đạt nhanh chóng rời đi khán đài để tìm Triệu Phụng bàn bạc, một lát sau thân ảnh của hắn dần dần biến mất ở diễn võ tràng. "Quái lạ, sao ta lại có cảm giác như sắp có chuyện không tốt đến với ta nhỉ" Hạo Minh vừa xuống võ đài vừa ngẫm nghĩ.
Suy nghĩ một lúc thì hắn cũng chả quân tâm tới cảm giác đó nữa mà là vứt nó ra sau đầu, giờ đây chỉ còn lại một vòng nữa là có thể phân ra mười người mạnh nhất ngoại môn và hai vòng nữa để phân ra ngũ hùng, cuộc tuyển chọn giờ đây đã bắt đầu bước vào giai đoạn quan trọng.
Chiều đó hắn quay về tòa viện và dự định sẽ xuống Chính Dương Thành mua chút tài nguyên tu luyện để ngâm thân thể, vả lại mặc dù trong nhẫn trữ vật mà Võ Bá truyền lại có khá nhiều tài nguyên tu luyện nhưng hầu hết đều là các tài nguyên mà chỉ có trúc cơ cảnh mới chịu nổi còn luyện khí cảnh thì không thể sử dụng, vậy nên hắn đành phải bỏ nguyên thạch ra để tài nguyên khác.
Do đã tu thành công Mê Ảnh Bộ nên giờ đây việc di chuyển từ tông môn tới Chính Dương Thành đối với Hạo Minh không còn tốn thời gian và mệt như trước nữa, chỉ tốn khoảng gần một canh giờ là Hạo Minh đã có thể tới được Chính Dương Thành. Nhớ lúc trước khi vào thành Hạo Minh còn phải lót phí cho đội tuần tra nhưng còn bây giờ hắn chỉ cần đưa ra tấm lệnh bài thân phận đệ tử Chính Dương Tông của hắn thì người khác đã phải cung kinh đưa hắn vào thành chứ chẳng dám nói tới phí vào thành.
"Đúng là kẻ mạnh đi đâu cũng có được cung kính" Hạo Minh nghĩ trong đầu. Bước vào thành hắn do đã biết từ trước nên không vòng vo để dạo mà là đi thẳng tới Vạn Đan Các. Đẩy cửa bước vào Vạn Đan Các, lập tức có một thị nữ từ trong đi ra.
"Hạo tiền bối, không biết ngài hôm nay đến đây là muốn mua thứ gì ạ ?"
"Ta muốn gặp Lê chưởng quầy của các ngươi để mua một ít dược liệu ngâm thân thể" Hạo Minh không nhanh không chậm mà nói. "Vậy kính xin tiền bối đợi trong chốc lát" Người thị nữ kia đáp lời xong thì quay vào trong, một lát sau từ trong bước ra ngoài một tên béo, người đó không phải ai khác mà là chưởng quầy của Vạn Đan Các Lê Ngũ.
"Không có ý tứ, để cho đạo hữu đợi lâu như vậy mong đạo hữu chớ trách" Lê Ngũ từ trong bước ra rồi mặt mày tươi niềm nở nói.
"Không sao, chưởng quầy trăm công nghìn việc mà lại dành thời gian để gặp ta như thế đã là vinh hạnh" Hạo Minh cũng dần bước lại gần Lê Ngũ mà nói, "Mời" Lê Ngũ đưa tay ra hiệu mời Hạo Minh vào trong. Hai người cứ thế dần bước vào trong, ở trong phòng sau khi rót cho Hạo Minh một tách trà thì Lê Ngũ lên tiếng hỏi.
"Ta nghe được người hầu vừa nói, đạo hữu đến đây là vì mua dược liệu để ngâm thân thể ?"
"Đúng vậy, dùng để ngâm thân thể" Hạo Minh nói. "Đúng là chúng đều có bán những thứ đó, nhưng nó sẽ rất đắt" Lê Ngũ uống một ngụm trà xong rồi thì đặt chén trà xuống mà nói. "Việc này ta hiểu, nhưng lần này ta không muốn mua số lượng ít nữa mà là lượng lớn dược liệu" Hạo Minh ôn tồn nói.
Nghe thấy Hạo Minh muốn mua lượng lớn dược liệu để ngâm thân thể nên hai con mắt của Lê Ngũ sáng quắt lên, thời điểm c·hiến t·ranh liên miên những người tu hành thường hay tích trữ tài nguyên để tu luyện thế nhưng một lần mà mua với số lượng lớn thì Lê Ngũ lần đầu tiên gặp được trừ những thế lực như tông môn hay gia tộc thì rất có ai mà một người mua kiểu đấy cả, nhưng nghĩ qua nghĩ lại việc đem lại cho Lê Ngũ cái lợi rất lớn nên hắn chẳng thèm quan tâm sâu thêm nữa.
"Đạo hữu muốn bao nhiêu cân dược liệu ?" Lê Ngũ ngồi dậy bộ dáng nghiêm túc mà nhìn Hạo Minh rồi hỏi.