Chương 42: Bách Long vs Hoài Hoa Đức
Sáng hôm sau, như hai ngày trước mọi người đều tập trung đông đủ tại diễn võ tràng từ rất sớm, tại vòng ba này số người còn trụ lại được chỉ có hai mươi người. Có thể nói rằng những người có thể bước vào vòng thứ ba ai ai cũng đều là những kẻ mạnh cả.
Vậy nên tranh đấu vòng này chắc chắn sẽ khốc liệt hơn các vòng trước nhiều. Không như những vòng trước vòng này hầu hết những người tham gia đều im lặng và quan sát những người khác, một bầu không khí im lặng đến đáng sợ có phần hơi trái ngược với sự ồn ào và la hét ở trên những khán đài.
Lúc này Hạo Minh cũng âm thầm quan sát những người còn lại và đặc biệt chú ý đến tên Hoài Hoa Đức, chỉ có riêng hắn mới thể khiến cho Hạo Minh phải đặc biệt chú ý đến vậy. Từ trên trời bay xuống một lão giã người đó không ai khác mà là trưởng lão quyền lực nhất ngoại môn Cốc trưởng lão.
Cốc trưởng lão dương mắt liếc nhìn hai mươi người còn trụ tới vòng ba rồi sau đó lên tiếng nói "Vòng ba này sẽ trực tiếp loại đi một nửa trong số các ngươi vậy nên, hãy thảo sức mà đánh hết mình đi" Chỉ một câu nói thôi Cốc trưởng lão đã khiến cho hai mươi người ở dưới võ đài phải hồi hộp cả lên.
Đúng, đã đi được tới vòng này thì sẽ chẳng ai muốn từ bỏ cả, bọn người ở dưới cũng bắt đầu xốc lên tinh thần để chuẩn bị cho trận đấu, chỉ cần bước vào trước mười bọn họ sẽ là những người được tông môn chuyên tâm bồi tài, điều này nghĩa là gì ?
Nghĩa là nếu như bọn họ vào được trước mười thì sau này bọn họ sẽ chính là những đứa con cưng của tông môn, làm việc sẽ có tông môn đứng phía sau chống lưng, còn tài nguyên thì sẽ được tông môn chuyên tâm cung cấp từ đó bọn họ có thể an tâm tu luyện chứ không phải chạy đôn chạy đáo để tìm tài nguyên, nói chung là việc bước vào trước mười có thể quyết định tới tương lai của bọn họ trong giới tu hành.
Cốc trưởng lão sau đó giảng giải quy tắc như những hôm trước rồi sau đó lại bay lên đài cao để quan sát, lúc này cuộc tuyển chọn ra mười người mạnh nhất tông môn đã chính thức bắt đầu.
Do vòng ba chỉ còn lại khá ít người nên tông môn không tổ chức một lần sáu võ đài như trước nữa mà bây giờ còn lại hai võ đài cùng một lúc, hai mươi người bắt đầu rút số tham gia, lần này Hạo Minh không rút dính số nhỏ nữa mà hắn trực tiếp rút dính số hai mươi, có nghĩa là trận của hắn sẽ là trận cuối cùng của vòng ba.
Sau khi rút số xong thì Hạo Minh quay lại cái góc mà hắn vẫn thường ngồi để nhập định tu luyện, các trận đấu cũng dần dần được bắt đầu, đúng là những người đi được tới vòng ba đều là những tinh anh của tông môn bọn họ sau khi nghe hiệu lệnh bắt đầu xong thì lao vào nhau mà đánh.
Vì chẳng ai muốn mình bị loại ra khỏi trước mười nên các trận đấu phi thường kịch liệt, thời gian diễn ra cũng phi thường lâu thường phải mất tới tận gần một canh giờ mới có thể phân ra thắng thua của một trận đấu, các trận đấu sau khi phân ra thắng thua thì có người hò reo vui mừng vì bản thân đã vào được trước mười còn những người thua cuộc thì mặt mày rầu rỉ không vui, trong ánh mắt của những kẻ thua cuộc đó hiện lên vẻ không cam tâm nhưng lại đành thở dài bất lực mà lui ra ngoài.
Các trận đấu cứ như thế mà được diễn ra, bỗng nhiên có một trận đấu khá thu hút được người xem trận đó là trận giữa Bách Long và Hoài Hoa Đức, ai ai ở đây cũng biết rằng sự khủng bố về sức mạnh của Hoài Hoa Đức nên hầu như ai cũng hò reo cỗ vũ hắn, ngoài ra còn có nhiều người đặt tất cả tài sản vào Hoài Hoa Đức, dường như mọi người đều đã biết trước được kết quả của trận này.
Hai người nhanh chóng bước lên võ đài, bất chợt Hoài Hoa Đức lên tiếng nói "Hừ sao ngươi nhận thua đi, đánh với ta ngươi không phần thắng" Thanh âm cảu Hoài Hoa Đức khàn khàn nói.
" Nhận thua, chuyện này là không thể, ngươi muốn đánh ta có thề bồi ngươi vài chiêu" Bách Long cũng không chịu kém cạnh thay vì e sợ trược sự hâm dọa của Hoài Hoa Đức Bách Long đáp lời lại khiến cho Hoài Hoa Đức càng thích thú. Bởi Hoài Hoa Đức thích nhất chính là bẻ gãy đi niềm tin rồi nó thành tuyệt vọng, Hắn cười khẩy một phát rồi sau đó đưa tay ra sau lưng rút ra thanh loan đao bự chảng của hắn.
Bách Long cũng lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh kiếm, hai người cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào nhau đầy chiến ý, một tiếng hô bắt đầu vang lên, cả hai người đều không cần quan sát hay thăm dò đối thủ mà là phóng thẳng về phía nhau.
Loan đao chém tới đỉnh đầu của Bách Long nhưng lại bị Bách Long thân pháp nhanh nhẹn dễ dàng tránh được, sau khi tránh được đòn t·ấn c·ông của Hoài Hoa Đức thì Bách Long kiếm ở trong tay một đường chém từ dưới lên hướng thẳng về phía ngực của đối thủ mà tới.
Hoài Hoa Đức hừ nhẹ một tiếng rồi rút đao về đón đỡ, hắn xoay người vung loan đao thành một vòng tròn rồi quét ngang về phái Bách Long, sức lực mạnh cộng thêm lực của đao khiến Bách Long dù đón đỡ nhưng lại văng ra xa, phải chập chững một hồi Bách Long mới có thể ổn định lại thân hình của bản thân nhưng chưa đợi hắn thở dốc, Hoài Hoa Đức nhảy lên cao rồi sau đó vung đao chém xuống.
Thấy tình thế nguy hiểm, Bách long nhanh chóng lui về sau để tránh dính phải đòn cực mạnh của Hoài Hoa Đức, Bách Long đưa kiếm dọc theo khuôn mặt rồi sau đó tụ linh lực từ bàn tay vào thanh kiếm, thanh kiếm lập tức cháy lên hỏa diễm đỏ rực.
"Hỏa Trảm"
Từng đường từng đường kiếm khí mang theo hỏa diễm chém tới Hoài Hoa Đức khí thế phải nói là cực mạnh, nhưng Hoài Hoa Đức vẫn chẳng mảy may chớp mắt lấy một cái, khóe miệng hắn chỉ nhếch lên cười cợt một tiếng rồi sau đó vung đao quét ngang hắn hét to.
"Điêu trùng tiểu kỹ, ăn của ta một đao. Cự Lực trảm"
Đao khí và kiếm khí "Ầm ầm" lao vào nhau, rồi sau đó nổ tung, từ trong đó lan ra một làn gió khá mạnh rồi khói bụi bắt đầu mịch mù lên, cả võ đòi chìm trong bụi bặm, những người ở bên ngoài thì chẳng thấy cái gì ở bên trong cả, bất chợt lúc này có vài đạo tia lửa lóe lên rồi sau mọi người bắt đầu nghe được tiếng đao kiếm va vào nhau.
Khói dần dần tan đi để lộ ra hai thân ảnh một to một nho đang giằng với nhau, to thì chính là Hoài Hoa Đức còn nhỏ thì là Bách Long cả hai người giao thủ chẳng ai chịu nhường ai, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì thì Bách Long đang dần bị đuối sức và đang kẹt ở hạ phong nhìn từ bên ngoài vào thì thấy hai người giằng co chứ nếu như quan sát kỹ thì sẽ thấy chỉ có Hoài Hoa Đức là người t·ấn c·ông còn Bách Long thì chỉ đang cố cầm kiếm để phòng thủ trước những đòn t·ấn c·ông như vũ bão đó.
"Hahahaha, ngươi mà cũng đòi đánh với ta, thật đúng là mắt chó" Hoài Hoa Đức lên tiếng giễu cợt Bách Long, kèm theo đó là từng nhát đao chém xuống thanh kiếm của Bách Long, đòn đánh như trời giáng, cứ vậy mà liên tục đánh vào thanh kiếm của Bách Long, do không chịu nổi trước các đòn t·ấn c·ông như bão táp của Hoài Hoa Đức mà Bách Long mồm phun đầy máu, mũi cũng đầu nhỏ xuống máu, còn thanh kiếm của hắn thì bây giờ đã rạn nứt.
"Hừ, về mà luyện thêm chục năm nữa đi rồi ngươi mới có tư cách để đánh với ta" Nói xong Hoài Hoa Đức chém xuống một đao cuối cùng, thanh kiếm của Bách Long lúc này cũng đã chẳng thể chịu được nữa, chỉ nghe một tiếng.
"Rắc, rắc"
Thanh kiếm lập tức gãy vụn ra thành từng mảnh rồi sau đó rớt xuống sàn của võ đài, Bách Long vì quá đuối sức nên cũng lâm vào hôn mê sâu.