Chương 44: Lệnh bài khách quý của Vạn Đan Các
"Trăm cân dược liệu dùng để tôi thể, Lê đạo hữu không biết quý các có thụ buôn bán số lượng như thế không" Hạo Minh sắc mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Lê Ngũ mà nói. Mặc dù Lê Ngũ cũng đã hơi có phần đoán trước nhưng sau khi nghe chính miệng Hạo Minh nói thì trong lòng hắn vẫn không cầm được sự vui sướng.
"Có, có chứ ở Vạn Đan Các, chính là tất cả nhưng thứ gì liên quan đến đan dược thì đều buôn bán, số lượng lớn cũng không thành vấn đề" Lê Ngũ ngoài mặt thì bình tĩnh đáp lời nhưng trong lòng thì đang vui như mở hội. Ở thời buổi mà chiến xảy ra liên miên các mặt hàng hầu hết đều ưu tiên ra chiến trường đặc biệt là những mặt hàng như binh khí hay đan dược thì không phải nói, chín phần đều chiến trường, mà cho dù có tồn ở trong nội địa được thì giá cũng cực kỳ cao.
Bởi vậy nên các cửa hàng ở trong nội địa Nam Vực nay làm ăn rất khó khăn, nếu như Lê Ngũ mà có thể bán được nhiều tiền hàng đến như vậy thì hắn sớm muộn cũng được thăng quan tiến chức, nghĩ đến thế là hắn lại thoải mái trong lòng.
"Người đâu, ngươi mau đi lấy hàng hóa đừng để Hạo đạo hữu chờ lâu" Lê Ngũ nói lớn.
Nói xong, Lê Ngũ quay sang lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm lệnh bài làm bằng đồng rồi đưa cho Hạo Minh, "Hạo đạo hữu, đây là lệnh bài khách quý của Vạn Đan Các chúng ta, mong đạo hữu nhận cho" Lê Ngũ vừa nói vừa cầm lệnh bài bằng đồng bằng hai tay rồi đưa tới trước mặt Hạo Minh.
"lệnh bài khách quý ?"
"Đạo hữu, lệnh bài khách quý này có thể giúp cho đạo hữu sau này mua hàng hóa có thể giam giá bảy thành, à còn nữa có tấm lệnh bài này sau này đạo hữu sẽ dễ dàng tiếp cận các cuộc đấu giá do Vạn Đan Các tổ chức" Lê Ngũ cười cười nói. Cầm tấm thẻ khách quý bằng đồng ở trên tay, Hạo Minh lật qua lật lại để xem xét tấm thẻ.
Lệnh bài có màu đồng, ở mặt trước của tấm lệnh bài còn có khắc lên mấy chữ Vạn Đan Các còn mặt sau thì lại khắc lên hình của một cái đỉnh luyện đan, "Hạo đạo hữu, sau này nếu có mua hoặc bán thứ gì liên quan đến đan dược thì xin hãy cân nhắc Vạn Đan Các chúng ta trước, ngoài ra mỗi lần mà đạo hữu giao dịch với Vạn Đan Các, đạo hữu còn có thể tích lũy điểm số, nếu như điểm số đầy đủ thì có thể nâng cấp lệnh bài khách quý lên bậc tiếp theo" Lê Ngũ đi qua đi lại ở trong phòng vừa đi hắn vừa nói cho Hạo MInh nghe.
"Nâng cấp lệnh bài khách quý ? chẳng lẽ tấm lệnh bài khách quý cấp bậc cao sẽ có nhiều ưu đãi hơn sao ?" Hạo Minh trên mặt hiện ra nét nghi hoặc mà hỏi. "Đạo hữu đoán đúng rồi, lệnh bài khách quý cấp bậc càng cao thì mua hàng hay bán hàng đều có lợi rất lớn thậm chí nếu như sau này đạo hữu cần tìm dược liệu nào đó Vạn Đan Các chúng ta sẽ hỗ trợ đạo hữu tìm kiếm" Lê Ngũ đáp lời.
"'Ừm, không biết làm sao để nâng cấp được cái lệnh bài này" Hạo Minh lúc này khá thích thú tấm lệnh bài khách quý, đối với hắn việc sau đi tìm tài nguyên để tu luyện là việc bắt buộc thế nhưng nếu như có thế lực giúp đỡ tìm kiếm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn, nghĩ vậy nên hắn mới miệng hỏi.
"Việc này rất đơn giản, chỉ cần đạo hữu tới Vạn Dược Các mua sắm đan dược hay bán đan dược thì đều có thể nâng cấp lệnh bài khách quý, điểm số nhiều hay ít thì còn tùy thuộc vào phẩm cấp và độ quý hiếm của mặt hàng mà đạo hữu mau hoặc bán" Lê Ngũ cười rồi giải thích cho Hạo Minh nghe.
Hai người cứ thế mà ngồi nói chuyện với nhau, một lát sau từ bên ngoài phòng đi vào một người thị nữ, thị nữ lại gần rồi sau đó ghé vào tai của Lê Ngũ nói gì đó, nghe xong Lê Ngũ đứng lên, "Hạo đạo hữu, trăm cân dược liệu đã được đưa tới, chúng ta ra ngoài xem nhé" vừa nói Lê Ngũ vừa đưa làm ra bộ dáng mời.
"Được" Hạo Minh cũng đứng dậy.
Sau một khoảng thời gian, Hạo MInh bước ra khỏi Vạn Đan Các với trên tay có thêm một chiếc nhẫn trữ vật, vừa đi trên đường phố trong thành Hạo Minh vừa suy nghĩ về chuyện lịch luyện sau này của bản thân, theo như Hạo Minh hỏi thăm được thì lịch luyện của các đệ tử trong tông môn thường có nhiều cách, trong đó nổi bật nhất là vừa làm nhiệm vụ của tông môn giao phó vừa lịch lịch cũng thuận tiện tích cóp được điểm cống hiến trong tông môn.
Còn nếu như không làm nhiệm vụ do tông môn giao phó thì chỉ có thể ra chiến giữa vực để chiến đấu, mặc dù việc lịch luyện kiểu này có phần hơi nguy hiểm nhưng đổi lại điểm cống hiến lại kiếm nhanh hơn rất nhiều so với làm nhiệm vụ tông môn giao phó hơn nữa ở ngoài chiến trường còn có khi có cơ duyên bất ngờ như những đồ vật của các trúc cơ hay kim đan rơi rớt ở trên chiến trường vả lại việc lịch luyện trong môi trường sinh tử cũng khiến cho bản thân tiến bộ nhanh chóng về mọi mặc.
Hạo Minh đang phân vân rằng không biết nên chọn cách lịch luyện nào trong hai cái đấy, vì dù sao thì hai kiểu lịch luyện đó cũng đều có ưu điểm riêng và nhược điểm riêng, Hạo Minh hiểu rằng cho dù hắn có bước vào trước mười hay thậm chí là vào hàng ngũ hùng đi chăng nữa thì cũng chẳng thể ngồi yên mà tu luyên từ năm này sang tháng khác được, làm như vậy tiến bộ rất chậm mà hơn nữa lực chiến cũng yếu đi rất nhiều.
Vừa đi vừa suy nghĩ, trong chốc lát Hạo Minh đã chạy ra khỏi thành rồi bắt đầu quay về Chính Dương Tông.
...................
"Mục tiêu đã ra khỏi thành, nhanh chóng bám theo" Đằng sau một đám gồm năm người mặc đồ đen mặt mũi thì trùm kìn mít đang theo dõi Hạo Minh, thấy Hạo Minh vừa bước ra khỏi thành bọn hắn vội vã đi theo sau. "Đợi hắn đi được nửa đường thì ngươi và ngươi t·ấn c·ông hắn bất ngờ, ta và hai người còn lại sẽ theo sau bao vây để cắt đường lui của hắn, nghe rõ chưa" Một tên có vẻ như là kẻ đứng đầu nhóm lên tiếng.
"Rõ"
"Vậy thì bắt đầu đi" Hắn lại lên tiếng nói tiếp.
Cứ vậy Hạo Minh cứ chạy như bay về Chính Dương Tông mà lại không biết rằng đằng sau hắn không một tiếng động đã xuất năm người đang bám theo hắn, những kẻ này có vẻ như đã rất quen với những việc làm kiểu này vậy, bọn chúng đi mà không phát ra một tiếng động, hành động của chúng cũng được thực hiện rất trơn chu và lưu loát.
"Tất cả chuẩn bị"
Khi vừa tới giữa đoạn đường của Chính Dương Tông và Chính Dương thành thì, bất chợt từ phía sau bắn tới ba mũi tên, mũi tên lao vun v·út trong gió tạo ra tiếng gió rít, khi Hạo Minh quay lại thì đã thấy ba mũi tên ấy sắp đâm vào ngực của mình, nhưng bằng thân thể nhanh nhạy và dảo dai Hạo Minh đã dễ dàng ngửa ra lách qua một bên để né đi, né xong quay đầu lại thì Hạo Minh thấy phía sau ba mũi tên là hai tên nhìn không rõ mặt mũi, trên thân còn mặc thêm đồ đen đang cầm kiếm lao tới chỗ của hắn.
"Xoẹt, xoẹt"
Tên đầu tiên cầm kiếm trong tay chém thẳng xuống Hạo Minh, Hạo Minh nhanh trí nghiên qua một bên để né đi rồi đá một cước vào bụng của tên kia, "Các ngươi là ai ? vì sao lại tập kích ta" Hạo Minh sau đá văng tên kia ra ngoài thì quay đầu nhìn lại tên còn lại mà hỏi.
"Ta là đến lấy mạng của ngươi" Nói xong tên kia cũng huy sái thanh kiếm tay mà đến.