Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 3: Tiêu thành




Chương 3: Tiêu thành

Qua nữa ngày sau, Hạo Minh rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng nhìn ngó xung quanh thì bất chợt có một tiếng nói vang lên"Tỉnh lại rồi sao."

Hạo Minh nhìn về phía cửa lều thì thấy có một cái thiếu niên tầm bằng tuổi với hắn, Hạo Minh hỏi"Xin hỏi đây là ở đâu vậy".

Người thanh niên kia đáp lời"Đây là quân doanh của tiêu thành, lúc ở trên kháng đài ngươi bị ngất khi mới vừa thông qua thử thách thứ ba của cuộc chiêu binh nên những binh lính khác đã mang ngươi tới đây, mà số ngươi cũng may mắn lắm đấy khi ngươi ngất thì nén nhang kia đã cháy xong nên ngươi vẫn được tính là qua vòng thử thách."

"Vậy là bây giờ ta đã trở thành binh sĩ rồi, rốt cuộc cũng thông qua."Hạo Minh vừa nói vừa không kìm được nước mắt.

"Ấy đừng vội vui mừng đến thế vì trong lúc huấn luyện mà ngươi không đạt được yêu cầu thì cũng bị trục xuất ra khỏi q·uân đ·ội như thường thôi, mà có trụ lại được thì cũng rất nguy hiểm."Người thanh niên kia đáp lời.

Hạo Minh nghe vậy thì bắt đầu suy nghĩ trong chốc lát hắn đã hiểu được ý mà người thanh niên kia nói, cái nguy hiểm mà tên thanh niên kia nói tới chính là nguy hiểm khi đi chinh chiến ngoài chiến trường, thời thế loạn lạc các vương triều thì thi nhau tranh đoạt lãnh thổ với nhau nên c·hiến t·ranh xảy ra liên miên không dứt, ngoài chiến trường chỉ cần sơ sẩy một chút thì liền đ·ã c·hết.

Đâu phải đi làm binh sĩ được hưởng bổng lộc từ quan phủ là sướng, đúng là cầu phú quý trong nguy hiểm câu nói này đâu có sai.

"Tại hạ họ Hạo tên một chữ Minh, không biết các hạ tên là ?"Hạo Minh thi lễ rồi hỏi."Ta họ Trần tên Xung."Trần Xung cũng đáp lễ lại.



"Đúng tại hạ mới tới đây lần đầu nên vẫn chưa quen thuộc chốn xa lạ không biết Trần huynh có thể chỉ giáo cho ta biết một hai ?"Hạo Minh hỏi.

"Được, dù sao thì từ giờ cho tới lúc tập trung lại để huấn luyện thì chúng ta cũng còn nhiều thời gian, đi thôi ta dẫn ngươi ra ngoài làm quen với tiêu thành."Trần Xung gật gật đầu đáp lời." Vậy thì đa tạ huynh rồi."

Trần Xung sau đó mang theo Hạo Minh ra dạo tiêu thành. Hắn vừa đi vừa nói"Cái thành này sở dĩ gọi là Tiêu thành là vì thế lực lớn nhất ở cái thành này là tiêu gia, một trong những thế gia lớn nhất của vương triều đại long."

"Tiêu gia..."Hạo Minh hơi bất ngờ."Tiêu gia khi xưa là gia tộc nhỏ nhưng vì gia chủ của tiêu gia ngày xưa là tướng quân trong triều mà lại có công hộ giá vua thành công nên được thánh thượng sủng ái ban cho chức hổ hầu nên tiêu gia mới như diều gặp gió từ một gia tộc nhỏ bé nay nó đã trở thành một trong những thế gia lớn nhất ở đại long vương triều" Trần Xung vừa đi vừa nói.

"Ở trong thành vẫn còn có một số thế lực khác, nhưng chủ yếu là những gia tộc nhỏ phụ thuộc vào tiêu gia, một số khác thì là luyện dược sư công hội và luyện khí sư công hội, còn lại là những thương hội khác như thần binh các hay cung tiêu thương hội."Trần Xung sắc mặt không thay đổi nói.

"Lúc trước ta đã từng nghe qua trên thế gian này còn có các môn phái tu tiên không biết ở tiêu thành này có hay không." Hạo Minh lại hỏi tiếp.

"Có thì đúng là có nhưng mà nó chỉ có ở những thành cực lớn như Chính Dương thành chẳng hạn, chính dương thành là thành duy nhất ở khu vực này có thông báo khảo hạch để thu nhận môn đồ."Trần Xung nhìn Hạo Minh mà nói.

"Thường thì những môn phái tu tiên sẽ không can thiệp quá nhiều vào nhân gian hay còn được gọi là chỗ của phàm nhân, mà ngươi thì cũng đừng quá kỳ vọng vào nó vì theo như như lời tiên sư nói thì một phàm nhân muốn tu tiên thì điều kiện tiên quyết là phải có linh căn mà linh căn thì lại rất khó để xuất hiện, một ngàn người thì mới được một mà thôi, mà nếu như không có linh căn thì có muốn cách mấy cũng không tu được."Trần Xung lại nói.

Hạo Minh nghe vậy trong lòng cũng có chút buồn, rồi sắc trời cũng dần dần buông xuống Hạo Minh cũng phải trở về để nghĩ ngơi nên hai người đành phải cáo từ.



Sau khi về đến lều trại của mình hắn bắt đầu đem thanh trường kiếm ra để luyện tập như mọi ngày, những gì mà Trần Xung nói lúc ngày hôm nay, hắn cũng tạm thời ném ra sau đầu. Cứ như vậy qua tầm ba ngày thì hắn nhận được tiếng trống triệu tập binh sĩ.

"Xem ra cũng đến lúc huấn luyện binh sĩ rồi " Hạo Minh mỉm cười rồi dần tiến về phía phát ra tiếng trống.

.............

Nửa năm sau

"Im lặng"Một vị quản giáo từ trên bục đá quát to."Từ bây giờ trở đi các ngươi đã hoàn thành huấn luyện, một đến hai ngày nữa các ngươi sẽ ra chiến trường và hãy nhớ kỹ đừng làm yếu khí thế của chúng ta."

"Rõ" đám người ở dưới hô to.

"Sau nửa năm huấn luyện rốt cuộc cũng đã hoàn thành "Hạo Minh nói. Thiếu niên Hạo Minh bây giờ đã cường tráng hơn rất nhiều cũng đã cao hơn nhiều khí thế trên người Hạo Minh phát ra lúc này cũng đã dữ dằn hơn trước.



"Haha Hạo Minh huynh đệ"Trần Xung tiến tới nói."Đệ chuẩn bị tới chiến trường phía nào."

"Ta định đến chiến trường phía nam, còn huynh thì định đến đâu."Hạo Minh quay đầu lại hỏi.

"Ta đến phía bắc."Trần Xung gật gù trả lời.

"Có lẽ đệ nên chuẩn bị trước vì ta nghe nói phía nam c·hiến t·ranh rất ác liệt vì đại long vương triều của chúng ta tiếp giáp với hai vương triều rất mạnh nằm ở phía nam đó là đại càn vương triều và đại chu vương triều."Trần Xung thở dài mà nói.

"Ta đã biết."Hạo Minh đáp lời.

Tối đó Hạo Minh cũng không ngủ được nên hắn đành ra sân để luyện kiếm, hắn bây giờ đã có kinh ngiệm chiến đấu, từng phát kiếm chém ra, phô diễn ra những kỹ năng kiếm thuật đầy uy mãnh. Nửa năm nay từng giây từng phút hắn đều giành giật để luyện kiếm và thương, hắn chưa bao giờ để lọt bất kỳ một thời gian nào, vì thế mà kiếm thuật và thương thuật của hắn bây giờ đã mạnh hơn những người cùng trang lứa.

Bởi vì hắn biết nếu như hắn không chăm chỉ tập luyện hắn sẽ không thể thực hiện hoài bảo của bản thân và nếu bản thân hắn c·hết trên chiến trường vậy thì cha mẹ hắn ở nhà sẽ buồn biết bao nhiêu. Nghĩ vậy nên hắn luyện tập tới sáng.

Sáng ngày hôm sau hắn đi theo đoàn lên đường đi chiến trường phía nam, người dẫn đầu đoàn vừa đi vừa giảng cho nhóm người hạo minh biết về diễn biến về chiến trường ở phía nam.

Từ tiêu thành tới chiến trường phía nam cách khá xa nên hành trình mất cả tháng mới có thể tới được chiến trường phía nam, trong lúc đó hầu như mọi người đều nghỉ ngơi hưởng thụ nhưng chỉ riêng mình Hạo Minh là vẫn chăm chỉ tập luyện như bình thường nên mọi người gắn cho Hạo Minh cái biệt danh là "tên cuồng võ thuật".

Nhưng tất cả mọi người hay ngay cả Hạo Minh cũng không biết rằng chính vì sự luyện tập chăm chỉ của mình đã gây được sự chú ý của tên đoàn trưởng, vì thế Hạo Minh thường hay giao lưu võ thuật với đoàn trưởng, nhờ vậy mà Hạo Minh cũng có thêm rất nhiều kinh nghiệm quý báu trong kỹ thuật chiến đấu.

Một tháng trôi qua, rốt cuộc cũng tới chiến trường phía nam, khác xa với sự tưởng tượng của mọi người thì nơi này hầu như là những bãi đất hoang tàn, xác người chồng chất như núi vô số tiếng kêu rên la giống như là bọn họ đang được tham quan mười tám tầng địa ngục vậy, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

"Chúng ta đã tới chiến trường phía nam rồi, ta mong rằng các ngươi hãy sống sót thật tốt."