Chương 2: Chiêu binh
Một tuần sau, đoàn xe ngựa của trương thúc đã tới tiêu thành. Đoàn xe nhanh chóng kiếm được nhà trọ để nghĩ ngơi, Hạo Minh quay sang hỏi trương thúc "Trương thúc bao giờ thì cháu sẽ được vào q·uân đ·ội đây."Trương thúc nghe xong thì cười ha hả nói" vội thành cao thủ võ thuật vậy sao, chúng ta còn phải đợi khoản vài ngày nữa thì q·uân đ·ội mới bắt đầu chiêu binh."
Nghe vậy Hạo Minh cũng chán nản quay vào phòng để nghĩ ngơi, khoản thời gian này hắn cũng không muốn lười biến, sau khi ăn uống no say xong, hắn vào phòng rồi bắt đầu lấy một thanh kiếm sắt ra để bắt đầu tập vài đường kiếm cơ bản, cứ như vậy từ ngày này sang ngày khác hắn cứ miệt mài tập kiếm như vậy. Rồi ngày mà q·uân đ·ội chiêu binh cũng tới, ngày hôm đó hắn cố gắng ăn mặc chỉnh tề, trên lưng đeo một thanh trường kiếm tóc tai gọn gàng, khuôn mặt thì sáng sủa làm cho người khác nhìn vào cứ tưởng như thư sinh vậy.
Sau khi chỉnh sửa gọn gàng, Hạo Minh bắt đầu lên đường thẳng hướng quân doanh mà đi, sau một lúc hắn tới chỗ chiêu binh đứng đợi trong giây lát thì có một quân lính tiến lại hỏi"Ngươi tới để tham gia chiêu binh sao ?" Hạo Minh đáp lại "Đúng là tại hạ đến đây để tham gia chiêu binh".
Tên quân lính đó sau khi nghe xong thì trong lòng có chút kinh ngạc vì người đứng trước mặt hắn lúc này chẳng giống như con của một bá tánh bình thường chút nào, nhìn cứ như con của các phú hộ vậy, nếu không tiến lại hỏi thì chắc hắn cũng tưởng là thư sinh nào đó đi ngang qua đây thôi, nghĩ xong hắn lại nói" Nếu như các hạ tới đây để chiêu sinh thì hãy tới đằng kia xếp hàng." Nói rồi tay hắn chỉ về một phương hướng mà chỗ đó có cả hàng dài người đang đứng.
"Đa tạ" Hạo Minh thi lễ một chút rồi cũng tiến lại chỗ mà tên lính kia chỉ để xếp hàng, sau một khi chờ một thời gian dài thì hắn cũng đã đăng ký xong. Lúc này có một đại hán bước lên một cái thùng gỗ quát lớn"Những người nào tham gia chiêu binh thì hãy đi theo ta" Nói rồi hắn quay đầu mang theo mọi người tiến về phía một quảng trường rộng lớn, ở quảng trường đứng đấy một lão giã đầu tóc đã có chút bạc, lão giã đợi mọi người ổn định xong rồi thì bắt đầu nói" Lão phu là Tiêu Thạch là người sẽ trông coi cuộc chiêu binh ngày hôm nay, bây giờ ta sẽ nói quy tắc của cuộc chiêu binh này."
"Cuộc chiêu binh tổng cộng có ba thử thách, thử thách thứ nhất là chạy năm mươi vòng quảng trường này trong thời gian một nén nhang, thử thách thứ hai là phải nâng được một tảng đá năm cân, thử thách thứ ba là phải trụ được một nén nhang trước sự t·ấn c·ông của ta. Tất cả những người nào vượt qua ba vòng thì sẽ được trực tiếp làm binh sĩ, còn vượt qua được hai vòng thì làm quân dự bị, vượt qua một vòng thì không nhận."lão giã quát lớn.
"Tiền bối vãn bối có một thắc mắc, đó là quân dự bị làm trong bao lâu thì sẽ được lên làm binh sĩ chính thức và quân dự bị có được phát bổng lộc hay không ?"Có người lên tiếng hỏi.
"Thứ nhất, quân dự bị sẽ không có bổng lộc chỉ được bao ăn bao ở, thứ hai quân dự bị sau này sẽ có thêm một cuộc thi nữa và nếu không vượt qua sẽ bị đuổi ra khỏi quân doanh."Lão giã đáp lời lại.
"Nghe vậy trong đám người có một số người sắc mặt tái nhợt,"Nếu đã không còn thắc mắc gì nữa thì chúng ta bắt đầu thôi."Lão giã nói.
.......
Sau một thời gian dài thì cuối cùng cũng đến vòng thứ ba, Hạo Minh xuất thân là con nhà thợ rèn nên thể lực từ nhỏ đã có chỗ hơn người, hai vòng đầu đối với Hạo Minh không thể gây khó dễ gì nhưng vòng thứ ba mới là vòng mà Hạo Minh lo lắng, dù từ nhỏ hạo minh đã có thể lực hơn người nhưng hắn lại không có kỹ năng chiến đấu, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ biết chém vài đường kiếm cơ bản thì làm sao có thể trụ được dưới sự t·ấn c·ông của lão giã trong vòng một nén nhang.
Hạo Minh liền âm thầm an ủi trong lòng rằng cho dù có không qua được vòng thứ ba thì hắn vẫn được nhận vào làm quân dự bị. Nhưng cho dù có tự an ủi thế nào thì hắn vẫn lo lắng không thôi. Qua một thời gian rốt cuộc cũng đến hắn.
Từ trên bục gỗ lão giã lớn tiếng nói"Hạo Minh đâu ?"Hạo Minh lên tiếng đáp lời lại "Có vãn bối ở đây".
Ánh mắt của lão giã từ từ quét sang người của Hạo Minh rồi nói"Ngươi chính là Hạo Minh, ngươi có đi nhầm chỗ không vậy."Đám người ở dưới nghe thế thì cười phá lên.
Hạo Minh mặc dù trong lòng có chút giận nhưng cũng kiềm nén xuống rồi nói"Vãn bối chắc chắn không đi nhầm chỗ"Lão giã nghe thế thì cũng không nói gì hắn liền ra hiệu cho Hạo Minh lên đài.
Hạo Minh sau khi bước lên đài thì từ sau lưng rút ra một thanh trường kiếm, làm một tư thế thủ chuẩn bị, lão giã nói "Vòng thứ ba ngươi phải chịu được sự t·ấn c·ông của lão phu trong một nén nhang."Hạo Minh đáp lời"Vãn bối đã sẵn sàng."Vừa nói xong thì lão giã lập tức lao lên, một đòn kiếm quét ngang thẳng đến chỗ Hạo Minh, Hạo Minh thấy thế thì sợ hãi vì từ trước tới giờ hắn chưa từng nhận đòn kiếm nào nhanh đến vậy cho dù là lúc tập với Trương thúc nhưng hắn vẫn đưa kiếm ra và chặn được chỉ có điều là tay hắn bây giờ đã tê rần lên vì lực kiếm của lão giã quá mạnh.
Hạo Minh lui về sau, con mắt vẫn còn nhìn chăm chăm vào lão giã, lão giã thấy thế thì cũng có hơi bất ngờ vì một kiếm vừa rồi của lão có thể đánh văng những người tham gia khác xuống đài nhưng một tên nhìn như thư sinh yếu đuối như Hạo Minh lại có thể đỡ được đám người ở dưới khi thấy một màn này cũng há mồm trợn mắt.
Đám người ở dưới cũng bất đầu bàn luận"Tên thư sinh đó vậy mà đỡ được kiếm của thạch lão""Phải biết một kiếm đó nãy giờ đã đánh rớt biết bao nhiêu người rồi" "Chẳng lẽ tên thư sinh kia giả trư ăn thịt hổ".
Lão giã trong lòng thầm nghĩ "Không kẻ này không phải giả trư ăn thịt hổ bởi hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, phát kiếm vừa nãy mặc dù hắn đỡ được nhưng tay hắn cũng đã bắt đầu tê"Nghĩ xong lão giã lại lao lên một kiếm chém về phía Hạo Minh. Nhưng Hạo Minh lần này lại không chọn lựa đỡ nữa mà tránh đi. Hắn lách sang một bên rồi thoát ra khỏi góc đài. Một thiếu niên và một lão giã cứ thế mà giao phong với nhau.
Mặc dù Hạo Minh ở thế yếu nhưng hắn vẫn còn trụ lại ở trên đài, bây giờ hai tay hắn đã bắt đầu rướm máu, trên mặt thì đầy mồ hôi, mỗi lần tiếp một kiếm của lão giã cả người hắn đều run lên, thân thể lay lắt như sắp đổ nhưng vì hoài bão của bản thân, vì lời hứa với cha và nương hắn quyết không thể bỏ cuộc ở đây, cứ như thế từng kiếm từng kiếm của lão giã giáng xuống như quả núi giáng vào người của hắn.
Cho tới cuối hết nén nhang hắn rút cuộc cũng thông qua nhưng hắn lại ngất xỉu tại chỗ vì thể lực cạn kiệt, đám người đứng xem ở dưới cũng phải thán phục ý chí và sự quyết tâm của Hạo Minh.