Chương 22: Bái sư
"Tiền bối thật là hảo thương pháp" Hạo Minh đứng lên nói. "Tiểu tử cứ tập luyện như ngươi thì biết đến bao giờ mới có thể dùng thương một cách triệt để" nghe vậy Hạo Minh thi lễ rồi nói "Còn mong tiền bối chỉ giáo".
"Ừm, thương pháp có thể nói là một trong những v·ũ k·hí cực kỳ khó dùng, thế nhưng đổi lại nó cũng là v·ũ k·hí rất mạnh nếu như biết cách sử triệt để nhất, người đời thường nói ba điều cơ bản khi học kiếm, năm yếu tố khi dùng đao và bảy bước khi luyện thương". Tên lão giã đi qua đi lại mà nói.
"Luyện tập theo cách của ngươi thì chẳng khác gì đi lấy nước ở dưới chân núi vậy, làm lâu ngày thì sẽ có sức mạnh nhưng lại không biết tận dụng nguồn sức mạnh đó cho hợp lý" Rồi tên lão giã nhìn chằm chằm vào Hạo Minh mà nói, "Vậy phải làm như nào để có thể tận dụng được nguồn sức mạnh đó" Hạo Minh vẫn còn chưa hiểu lắm nên lên tiếng hỏi.
"Một viên ngọc thô nếu không mài thì nó sẽ chẳng thể trở thành một viên ngọc xinh đẹp được cũng giống như vậy nếu ngươi muốn mình trở nên mạnh hơn thì ngươi tập trung vào việc mài dũa kỹ năng dùng thương, chứ không phải là luyện tập một cách vọ nghĩa như ngươi được" Tên lão giã nói.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ thì Hạo Minh rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của lão giã, việc hắn mặc dù luyện thương rất nhiều nhưng không tiến bộ là vì hắn chỉ mãi chăm chăm vào việc luyện đi luyện lại một bộ thương pháp mà không suy tính ra được dùng thương như thế nào mới có hiệu quả dùng thế nào thì không có hiệu quả việc này giống như một người ngày nào cũng xuống núi để lấy nước làm lâu rồi hắn sẽ có cơ bắp có sức mạnh nhưng hắn lại không hề biết tận dụng nguồn sức mạnh ấy.
Sau khi nghĩ thông thoáng xong Hạo Minh nhìn về phía lão giã với ánh mắt tràn đầy sự khâm phục, chỉ vài ba câu mà lão giã tiện mồm nói ra mà đã khiến cho Hạo Minh có thu hoạch thật lớn. Đứng ngây một lúc Hạo Minh bỗng bất chợt quỳ xuống rồi nói "Mong tiền bối có thể thu vãn bối làm đồ đệ" sở dĩ mà Hạo Minh lại làm thế là vì hắn nghĩ nếu như tên lão giã đã có thể nói ra được những câu như thế thì chắc hẳn lúc trước lão giã cũng là một cao thủ dùng thương, từ khi rời nhà cho đến khi gia nhập vào q·uân đ·ội hầu hết Hạo Minh đều là một mình tu luyện võ thuật nếu như bây giờ hắn có được một người thầy chỉ dạy cho hắn đàng hoàng thì chắc chắn hắn sẽ còn mạnh hơn thế nữa.
Đó là lý do mà tại sao Hạo Minh lại quỳ xuống để cầu tên lão giã ấy thu mình làm đệ tử. Nhưng lão giã vẫn nằm im ở trên giường mà không nói một tiếng nào, thấy vậy Hạo Minh lại nói thêm một lần nữa "Mong tiền bối có thể thu vãn bối làm đồ đệ" tên lão giã vẫn im phăng phắc. Hạo Minh vẫn chưa hề bỏ cuộc hắn vẫn lên tiếng khẩn cầu.
"Mong tiền bối có thể thu vãn bối làm đồ đệ"
"Mong tiền bối có thể thu vãn bối làm đồ đệ"
"Mong tiền bối có thể thu vãn bối làm đồ đệ"
"Thôi được rồi ngươi ồn quá đấy, nếu ngươi cứ nói lảm nhảm như thế thì làm sao ta có thể ngủ được đây." Tên lão giã quay sang cáu ghắt nói. "Chừng nào ngươi có thể đánh thắng ta thì lúc đó ta sẽ đáp ứng thu ngươi đệ tử ký danh" Lão giã nói xong thì ngủ th·iếp đi.
"Đa tạ tiền bối chấp thuận" Hạo Minh lúc này trong lòng vui như mở hội, nói rồi hắn cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Bắt đầu từ sáng ngày hôm sau, ban ngày thì hắn chăm sóc Dẫn Hồn thảo ban đêm thì hắn về luyện tập thương pháp với lão giã, rồi cứ cách mười ngày thì hắn khiêu chiến lão giã một lần, cứ như vậy ngày qua ngày.
...........
Nửa năm sau trong lúc mọi người trong động đã ngủ hết thì ở trong một căn phòng, Hạo Minh và lão giã mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ rồi đứng đối diện nhau vì để tránh trong lúc hai người đánh với nhau gây ra tiếng động lớn để rồi dẫn tới người canh gác thì Hạo Minh và lão giã đều dùng một miếng vải để bọc lại cây gỗ.
"Võ tiền bối, vãn bối tới đây"Nói rồi Hạo Minh nhào tới chỗ của lão giã, hắn cầm trong tay gậy gỗ rồi liên tục đâm tới trước mặt của lão giã, ấy thế mà lão giã cứ như mảnh vải được treo ở giữa không trung vậy cho dù Hạo Minh có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể đâm trúng lão giã, bất chợt lão giã xoay người né đi đòn đánh của Hạo Minh rồi huy động cây gậy gỗ trong tay lên quất về phía cổ của Hạo Minh, Hạo Minh thấy vậy thì lập tức cuối người xuống né đi, rồi hắn quất thanh gậy gỗ về phía bụng của lão giã.
Đúng lúc mà lão giã đang đẩy gậy ra để chặn lại đòn đánh thì Hạo Minh bất chợt đổi từ quật sang thành đâm, thanh gậy gỗ trong tay của Hạo Minh không ngừng biến hóa đủ các loại t·ấn c·ông khác nhau khiến cho lão giã nhiều lần phải lui về sau mấy bước, lúc này Hạo Minh như dừng như hắn nhắm mắt rồi tay nắm chặt thanh gậy gỗ, mở mắt ra hắn bước lên phía trước một bước rồi đâm tới một phát thật mạnh, thanh gậy gỗ đã ở cách mặt của lão giã tầm một gang tay.
Thấy vậy lão giã cũng chủ động buông thương xuống đầu hàng, "Từ giờ trở đi ngươi đã có thể tính là cao thủ dùng thương rồi đấy nhưng vẫn cách đại sư dùng thương một khoản xa" "Thời gian nữa năm qua xin cảm tạ tiền bối đã chỉ giáo cho vãn bối".
"Sao còn gọi là tiền bối nữa" Lão giã nói rồi nhìn Hạo Minh. Dường như hiểu được ý tứ của lão giã Hạo Minh quỳ sập xuống rồi thốt lên" Đệ tử Hạo Minh bái kiến sư tôn". "Ừm tốt lắm, trong vòng nửa năm thời gian mà đã có thể tiến bộ đến như vậy ngộ tính của ngươi cũng thật cao".
Hạo Minh nghe vậy thì mặt mày sáng lạn nói "Đều là nhờ ơn sư tôn chỉ dạy". "Ừm bây giờ bước căn bản ngươi đã nắm chắt, có lẽ cũng nên tới lúc rồi" Nói xong lão giã nhìn Hạo Minh rồi sau đó lão giã đi tới trước chiếc giường mà ông vẫn hay ngủ, lão giã cuối xuống, hắn thò tay xuống phía dưới gầm giường rồi sau đó lấy ra một cái hộp gỗ cỡ nhỏ như lòng bàn tay.
Hắn cầm hộp gỗ lên rồi sau đó lấy từ trong đó ra hai chiếc nhẫn đưa cho Hạo Minh. "Sư tôn đây là ?" "Là nhẫn giới chỉ của ta, bây giờ ta trao nó lại cho ngươi Hạo Minh, ngày hôm sau ta sẽ đưa ngươi ra ngoài" lão giã nói. Nghe thế Hạo Minh giật mình ngước lên nhìn lão giã rồi hỏi "Ra ngoài, chúng ta ra bằng cách nào ?"
"Ngươi yên tâm đi đây chỉ là một cái động dùng để nuôi Dẫn Hồn thảo thôi nên người canh gác ở đây thường là những tên đệ tử mới của Thi Tông và bọn chúng thì có tu vi rất thấp" Lão giã từ tốn nói, trầm ngâm một lát rồi hắn nói tiếp "Nhưng chỉ có một mình ngươi ra ngoài, tu vi của ngươi bị phong ấn ta sẽ giúp ngươi phá giải nó"
"Thế còn sư tôn thì sao" Hạo Minh lo lắng hỏi, mặc dù hắn cùng với lão giã chỉ mới chung đụng hơn nửa năm nhưng việc lão giã đồng ý thu hắn làm đệ tử rồi còn chuyền dạy cho hắn cách sử dụng thương pháp những điều này sớm đã khiến cho hắn coi lão giã là một người thân rồi, vậy nên khi nghe tới chỉ hắn ra ngoài còn lão giã thì không đi theo khiến hắn có cảm giác rất buồn.
"Nghe đây Hạo Minh, trong hai chiếc nhẫn giới chỉ này có một chiếc đựng một cái lệnh bài trưởng lão thân phận, v·ũ k·hí và linh thạch cùng với tài nguyên tu luyện của ta lúc trước còn chiếc còn lại thì đựng công pháp mà ta tu luyện cùng với những tâm đắc mà ta tích lũy từ luyện khí cho đến kết đan, sau khi ngươi ra ngoài hãy đến Chính Dương Tông báo lại cho bọn họ biết những gì đang xảy ra ở đây, hãy cầm lệnh bài thân phận tới và nói ngươi là đệ tử của Võ Bá ta bọn họ sẽ cho ngươi vào tông môn tu luyện"Võ Bá nói liền một mạch rồi sau đó đi nghĩ ngơi. Hạo Minh lúc đầu cũng năn nỉ lão giã thoát ra ngoài theo nhưng lão giã từ chối vì mặc dù những tên canh gác ở đây tu vi thấp nhưng lại có rất đông và phải có một người chặn lại bọn chúng thì Hạo Minh mới có thể thoát ra ngoài được.