Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 23: Trốn thoát khỏi động




Chương 23: Trốn thoát khỏi động

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ mọi người thức dậy rồi bắt đầu ra làm việc thì ở trong phòng Hạo Minh đang tất bật chuẩn bị cho công cuộc chạy trốn ra khỏi cái động này, lúc này Võ Bá đi tới dặn dò Hạo Minh những điều cần thiết xong thì bắt đầu ra ngoài, Võ Bá hướng thẳng tới chỗ những tên đang canh gác.

"Này đang trong giờ làm việc mà ngươi......"

Chưa kịp nói dứt câu Võ Bá đã đấm một quyền về phía cổ của tên canh gác, Hắn ngã quỵ xuống rồi ho sặc xụa, một màn này khiến cho những tên đang ngồi gần đó phải đứng hình mất một lúc còn những người đang làm việc ở đằng xa thì ngước đầu lên nhìn một cách đầy kinh ngạc.

"Ngươi....."

Chưa nói xong Võ Bá rút ra thanh kiếm được treo bên hông của hắn rồi thuận tiện cứa vào cổ của hắn một vệt thật sâu. Tên canh gác ngã xuống lúc này những tên còn lại mới ý thức được là chuyện gì đang xảy ra, lập tức có kẻ xông lên rồi hét to "lão già c·hết tiệt vậy mà dám g·iết người của bọn ta" hắn vừa lao đến chỗ của lão giã vừa rút ra thanh kiếm rồi chém xuống khi kiếm còn chưa được chém xuống thì từ phía xa bay tới một thanh trường thương, trường thương cắm vào đầu của tên đại hán rồi hất hắn ngã ra phía sau.

Phải, người phóng cây thương đó không ai khác mà Hạo Minh, lúc trước khi sắp tới giờ làm việc thì Võ Bá cũng vừa thành công phá giải được phong ấn tu vi của Hạo Minh, phải mất một lúc thì Hạo Minh mới ổn định được linh lực trong cơ thể của bản thân.

"Phản rồi, phản rồi các ngươi thế mà dám g·iết chúng ta, các ngươi có biết hậu quả của việc này là gì hay không." Vừa nói một tên thanh niên vừa đi tới trên tay hắn còn cầm theo một thanh đao. "Hậu quả là gì thì ta không biết, nhưng ta biết trong mắt ta thì ngươi đã là n·gười c·hết rồi" Nói rồi Hạo Minh Phóng tới chỗ cây trường thương xoay một một phát rồi đá thanh trường thương bay lên, một tay hắn chụp lấy rồi quẹt qua cổ của tên thanh niên.

Tên thanh niên đang cầm đao định lên tiếng cười nhạo Hạo Minh nhưng lúc này hắn phát hiện dường như cổ của hắn có chút mát lạnh và hình như đang có thứ gì đó chảy xuống ngực của hắn khi hắn đưa tay lên sờ thì thứ mà hắn thấy đó là máu, cứ như vậy đầu của tên thanh niên từ từ trượt xuống rồi rớt xuống đất trước sự bàng hoàng và kinh ngạc của toàn thể những người đang có mặt ở đây.

"C·hết rồi, Lưu sư huynh cứ như vậy mà bị hắn g·iết rồi"

"Chạy thôi, chúng ta đánh không lại hắn"

"Trốn mau chúng không phải đối thủ của hắn"

Những tên canh gác lúc trước vẫn còn đang vênh váo thì giờ phút này đều la hét lên trong sự sợ hãi, bọn chúng nghĩ ở đây chỉ toàn là những tu sĩ cấp thấp mà còn bị phong ấn tu vi thì lấy đâu ra sức lực để chống đối lại bọn chúng, cứ như vậy Hạo Minh và Võ Bá phóng lên hai người đại khai sát giới ở trong động. Hạo Minh liên tục vu·ng t·hương mỗi lần hắn vu·ng t·hương thì lại có hai ba kẻ ngã xuống, Võ Bá cũng chẳng chịu kém cạnh là bao khi trong tay hắn chỉ cầm một cây gậy gỗ mà vẫn đánh cho đám người canh gác không lực hoàn thủ và c·hết trong sự bất lực.

"Hạo Minh nhanh ra ngoài đi, nếu như bị vây ở trong động thì sẽ không thể ra được nữa đấy"Võ Bá hét to. "Sư Tôn" Hạo Minh quay lại nhìn Võ Bá với vẻ đượm buồn.

"Nhanh lên"

Hạo Minh chỉ đành lòng quay mặt rời đi, giờ phút này hắn không dám nhìn lại bởi vì một khi hắn nhìn lại hắn sợ hắn sẽ không đi được nữa, "Thi Tông, các ngươi chờ đó đợi sau khi ta có đủ thực lực ta sẽ tự mình tận diệt các ngươi báo thù cho sư tôn ta" Hạo Minh trong lòng gào thét.

Xông ra ngoài cửa động Hạo Minh thấy một lối đi nhỏ mười phần tối tăm, hắn nương theo con đường nhỏ đó với hi vọng có thể thoát ra ngoài. Đúng lúc này từ phía lóe lên ánh lửa, có một đoàn người đang cầm trên tay những ngọn đuốc chạy tới, những kẻ này chính là viện quân sau khi nghe tin ở trong động có b·ạo l·oạn. Đột nhiên từ trong bóng tối đâm một thanh trường thương tên đi đầu thì chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì đã bị trường thương xiên qua tim rồi m·ất m·ạng

Tên phía sau thấy thế thì vội la lên "Có kẻ địch tập kích, mọi người đề........" chưa dứt lời chỉ thấy Hạo Minh lách sang một bên rồi đá một phát vào cổ của tên phía sau, hắn rút thanh trường thương rồi đâm vào đầu của tên đó lập tức tên đó m·ất m·ạng tại chỗ.

Đám người sau khi thấy thế thì nháo nhào cả lên nhưng chưa đợi bọn chúng ổn định lại thì Hạo Minh đã bắt đầu g·iết tới, hắn cầm trường thương rồi sau đó xiên vào một kẻ khác rồi đó hắn dùng sức đẩy về phía trước, những tên đứng phía sau chưa kịp rút v·ũ k·hí thì đ·ã c·hết, cứ như vậy Hạo Minh tiếp tục đẩy, cảnh tượng bây giờ giống như một cái cây xiên thịt vậy, hết người tới người khác.

"Bùm"

Chỉ thấy Hạo Minh đẩy mãi cho tới khi hắn đẩy hết tất cả những người đằng trước ra ngoài, lúc này ánh sáng ở bên ngoài lập tức chiếu vào mặt hắn khiến cho hắn có hơi choáng váng, "Ra ngoài cửa động rồi sao".

Hạo Minh lúc này cả người thì dính máu, toàn thân thì bốc lên một cỗ mùi hôi thôi mà khó ai chịu được, lúc này hắn cũng không chừng chừ nữa mà là hắn phóng thẳng vào rừng sâu. Lúc này bên trong hang động đã tập trung khoảng gần cả trăm người, đứng chính giữa những đó là một lão giã toàn thân dính máu be bét tóc tai bù xù trên tay còn cầm một thanh kiếm dính đầy máu tươi, ở xung quanh thì đầy rẫy những xác c·hết nằm ngiêng ngã.

"Lão già kia thế mà trụ được lâu như vậy, chẳng lẽ trước khi vào đây ông ta là cao thủ nào đó sao ?" Một tên đứng trong đám người thì thầm nói nhỏ. Giờ phút này mọi người hầu như đều không dám tiến lên phía trước, bọn họ giống như những con chuột đang đợi một vị chúa tể sơn lâm ngã xuống rồi mới dám tiến lên cắn xé vậy.

Thật hài hước, thật buồn cười làm sao khi cả đám người mà lại sợ một lão giã gầy như một một que củi. "Hộc, hộc chắc bây giờ Hạo Minh nó cũng ra ngoài rồi" nghĩ ngợi xong lão giã bỗng đưa kiếm lên cổ để chuẩn bị t·ự s·át, hắn mở mắt ra và nhìn đám người rồi nói "Ta ở dưới hoàng tuyền đợi các ngươi" Nói rồi hắn tự cắt đứt cổ của mình rồi ngã xuống trong thanh thản, những năm nay lão giã đã phải chịu đựng quá nhiều cuối cùng ông trời cũng đã cho hắn một cơ hội để truyền lại đạo thống của bản thân.

Đám người thấy thế thì dần dần tiến lên rồi một tên đứng đầu trong số bọn hắn bước lên, hắn cầm kiếm rồi chặt đứt đầu của lão giã xong thì hét to "Hắn đ·ã c·hết, hahaha thật sự là đ·ã c·hết rồi" Tên đại hán cười to, "người đâu lập tức phái người đuổi theo tên đã t·ẩu t·hoát, nhất định không thể để hắn quay trở lại Chính Dương Thành."

"Rõ"

Đám người nhận lệnh xong thì tức tốc chạy ra ngoài đuổi theo hướng t·ẩu t·hoát của Hạo Minh, bọn hắn rất rõ ràng nếu như để Hạo Minh trốn thoát về Chính Dương Thành thành công thì cái động nuôi Dẫn Hồn thảo này chắc chắn sẽ bị bại lộ, nếu như để đệ tử của Chính Dương Tông dẫn quân tới thì bọn chúng chắc chắn khó thoát khỏi c·ái c·hết hoặc thậm chí là bị t·ra t·ấn đến mức sống không bằng c·hết, nghĩ tới đó đám người rùng mình, đám người ngày càng tăng dần tốc độ t·ruy s·át lên.