Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 21: Thi tông




Chương 21: Thi tông

Chương 21: Thi tông

Sau một khoản thời gian dài đi đường thì ba người áo đen đã tới được trụ sở của Thi tông, trụ sở của Thi tông nằm trong một ngọn đồi về phía bắc của Chính Dương thành. Sau khi đửa cửa đá ra thì lập tức có hai tên đại hán cao lớn đi tới.

"Đem tên này vào trong hầm trồng linh thảo đi." Một tên trong đó bước lên và nói. Hai tên đại hán kia chỉ dạ một phát rồi đem Hạo Minh ra khỏi cái bao vải, sau đó bọn chúng vác Hạo Minh vào trong hang sâu.

........

Sáng hôm sau khi mà Hạo Minh còn đang say giấc nồng thì bỗng nhiên có một kẻ đại hán bước tới hắn không nói gì mà đạp một phát thật mạnh vào bụng của Hạo Minh, việc này khiến cho Hạo Minh đang ngủ thì phải lập tức tỉnh dậy mà trong đầu vẫn còn đang mơ mơ màng màng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hự" Hạo Minh ôm bụng rồi liếc nhìn xung quanh, hắn chỉ thấy đứng kế bên giường mà hắn đang nằm có tên đại hán khuôn mặt bặm trợn đang nhìn chăm chăm vào hắn nói " Từ hôm nay công việc của ngươi là chăm sóc Dẫn hồn thảo, nếu ngươi không làm đủ số lượng công việc mà ngươi được giao vậy thì tối ngày hôm đó ngươi không được phép ăn cơm" Tên đại hán chỉ nói như thể xong thì quay lưng đi ra ngoài phòng.

"Sao ta lại chưa c·hết, chẳng lẽ ta được cứu" Nhưng trầm ngâm một lát hắn vẫn bác bỏ đi suy nghĩ lúc ban đầu bởi hắn nghĩ nếu hắn được cứu thì đã không có cảnh tượng xảy ra ở lúc trước, đang lúc hắn còn rối não thì từ sau lưng vang lên thanh âm của một lão giã "Tên kia nhanh ra mà làm việc đi nếu không ngươi sẽ bị g·iết đấy"

Hạo Minh quay ra sau nhìn thì thấy một lão giã với thân hình gầy như que củi chỉ còn lại da bọc sương, khuông mặt thì hốc hác giống như ma nhưng lại không phải ma nói giống như người thì cũng chẳng giống tí nào. Chưa kịp đợi Hạo Minh lên tiếng từ bên ngoài tiếng của đại hán lại vang lên "Sao ngươi còn chưa ra làm việc vậy, ngươi muốn c·hết có đúng không". Nghe vậy Hạo Minh liền ngồi dậy rồi sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng.

Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng u ám nhưng cũng có phần linh lung, Hạo Minh đứng ở cửa phòng mà ngây ngốc, phía xa là những bờ ruộng dùng để trồng một loài hoa nào đó mà hắn chưa biết tên, hoa có phần hơi thấp có bốn cánh, cánh hoa có màu xanh đen hơi đậm. " chẳng lẽ những bông hoa đó chính là Dẫn hồn thảo trong lời tên kia nói" Hạo Minh âm thầm suy nghĩ nhưng cũng không mất quá lâu hắn cũng bắt đầu đi xuống, hắn bắt đầu được tên đại hán phân cho một người tới chỉ cách trồng và chăm xóc Dẫn hồn thảo.

Hạo Minh vừa nghe người kia giảng giải vừa nghĩ thầm trong đầu "Mặc kệ lúc trước có phát sinh việc gì thì trước hết ta phải sống sót trước đã" Nghĩ thế Hạo Minh bắt đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn hơn ai sai gì cũng làm thậm chí là những việc vặt, cứ như vậy cho tới tối là lúc phát đồ ăn cho những người ở động.

Từng tên từng tên từ bên ngoài động đi vào, cứ hai người thì bê một nồi cháo, gọi là cháo cho nó oai chứ nếu như nhìn kỹ thì thứ này gọi đúng hơn thì nó phải gọi là nước cháo. Sau khi nhìn thấy thứ ở trong nồi thì lúc này Hạo Minh mới hiểu được lý do tại sao mà những người ở đây cho dù là già trẻ gái trai gì thì cũng một bộ dạng giống như nhau là toàn da bọc với xương. Lúc này Hạo Minh nhận xong phần đồ ăn thì tới chỗ lão giã lúc trước ở chung phòng với hắn rồi ngồi xuống.

"Tiền bối vãn bối mới tới đây nên chưa biết gì cả. mong tiền bối có thể nói cho vãn bối biết được không ?" Hạo Minh nói, nhưng đổi lại những câu hỏi của hắn không phải là những câu trả lời mà là sự im lặng của lão giã. Lúc này Hạo Minh chợt nói thêm "nếu như tiền bối nói cho ta biết thì số nước cháo này vãn bối có thể nhường lại cho ngài" Nghe thấy Hạo Minh nói thế ánh mắt của lão giã bỗng nhiên sáng lên rồi hắn nói "Ngươi nói là thật". "Tất nhiên là thật" Hạo Minh đáp lời.

"Được ta có thể nói cho ngươi biết. Ngươi đang bị nhốt trong động của một trụ sở thuộc Thi tông và cái động này ở đâu thì ta không biết, chỉ có điều cái động có một nhiệm vụ đó là phải trồng ra một loại hoa, thứ đó chính là Dẫn Hồn thảo, hằng tháng những tên canh gác ở đây thường sẽ thu gom Dẫn Hồn thảo rồi nộp lên bên trên" Tên lão giã sau khi nói xong thì im bặt đi.

"Chỉ có thế thôi sao" Hạo Minh lại gắng hỏi. "Đúng chỉ có thế" Lão giã bưng lên bát nước cháo của Hạo Minh rồi bắt đầu húp. "Không biết cái Dẫn Hồn thảo này có tác dụng là gì vậy ?" Hạo Minh vẫn bám theo hỏi.

"Là dùng để luyện thi" Lão giã vừa nhăn mặt vừa nói tựa như việc mà Hạo Minh liên tục hỏi khiến lão thấy phiền vậy. Thấy sắc mặt của lão giã cũng không được tốt nên Hạo Minh cũng hỏi nhiều thêm nữa mặc dù bây giờ trong đầu của hắn vẫn còn rất nhiều thắc mắc. Sau khi ăn xong thì tới thời gian mọi người ngủ nghĩ.

Mặc dù luyện khí kỳ cũng được tính là tu sĩ nhưng để mà không ăn uống mà vẫn sống như kim đan thì lại là chuyện không thể, luyện khí kỳ chỉ là mạnh hơn phàm nhân một chút nhưng vẫn cần phải ăn uống để duy trì sự sống, trúc cơ thì ổn hơn một chút khi không ăn một tuần cũng có thể sống nhưng cũng phải nuốt ích cốc đan. Từ ngày ở trong cái động này Hạo Minh đã chẳng còn biết tới thời gian là gì nữa bởi vì ở này ban ngày hay ban đem thì cũng giống nhau chứ chả khác gì.

Khi nào bọn người canh gác gõ chuông thì mọi người tự động dậy rồi đi chăm sóc Dẫn Hồn thảo, làm tới khi nào mà bọn canh gác cho ăn thì ăn, ăn xong thì ngủ, ngủ xong thì dậy làm việc. Cứ như thế mọi người ở trong động cứ như một con rối nhưng Hạo Minh thì khác hắn ban ngày thì tỏ vẻ ngoan ngoãn làm việc nhưng trong đầu thì lại đang ấp ủ một kế hoạch để thoát ra bên ngoài, về đêm thì Hạo Minh tập thể lực ở trong phòng tới gần sáng thì mới đi ngủ.

Không có thương để tập luyện thì Hạo Minh lấy cán chổi hoặc mấy cái cây dùng gánh nước để làm thương mà tập luyện. Cứ thế hắn sống từ ngày này qua ngày khác như vậy.

Một hôm sau khi làm việc xong rồi ăn uống như thường ngày thì bỗng nhiên khi Hạo Minh lên phòng thì phát hiện tên lão giã đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn chưa kịp mở lời thì đã bị lão giã cầm lấy cây gánh nước mà đánh tới, mặc dù bản thân còn đang chưa hiểu việc gì đã xảy ra nhưng cơ thể của hắn đã theo thói quen mà tránh đi đòn đánh của tên lão giã, hắn cứ tửng sau khi tránh đi thì hắn sẽ chụp lại cây gậy và hỏi chuyện.

Nhưng bất ngờ thay lão giã đang đâm cây gỗ tới thì bất chợt đổi chiêu, lão giã đẩy cái đuôi của thanh gỗ lên trên rồi đánh vào đầu của Hạo Minh một phát khá mạnh, khiến cho Hạo Minh trở tay không kịp mà ngã cái rầm xuống nền phòng. "Nhóc con luyện thương theo cách của ngươi thì có mà một trăm năm sau ngươi vẫn chưa thành thạo được đâu.

"Cao thủ" Hạo Minh nhìn về phía lão giã với một ánh mắt đầy sự e dè. Nên biết mặc dù Hạo Minh chưa tính là cao thủ dùng thương nhưng hắn cũng đã từng dùng thương trong một khoản thời gian dài. Nhiều thơi gian như vậy cũng khiến hắn nắm rõ được cách t·ấn c·ông của thương, ấy thế mà một lão giã với thân hình chỉ toàn da bọc với xương lại có thể đánh hắn một phát không kịp trở tay như vậy việc này cũng khiến hắn thật ngạc nhiên không thôi.