Chương 1: ý chí của thiếu niên nghèo
{năm 890, thiên thần đại lục}
Thanh dương thành
Có một cái thanh niên trên người mặc một cái lam bào, sác mặt tuấn lãng nam tử đang ngồi trên một chiếc ghế bằng tre ở trước cửa hàng rèn đúc binh khí.
"Tiểu hạo!"
"Tiểu hạo!"
"Tiểu hạo!"
Cái thanh niên đang ngồi trên ghế tre mơ màng quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra kia thì thấy một cái đại hán tầm bốn mươi tuổi đang hớt ha hớt hải chạy tới,"Trương thúc, không phải là thúc đang đi săn sao, tại sao bây giờ lại quay trở về rồi."
"Tiểu hạo à, ta mang một tin tốt về cho gia đình cháu đây."Cái đại hán vừa nói vừa thở dốc. "Tin tốt? bây giờ c·hiến t·ranh thì liên miên ở khắp mọi nơi, quan phủ thì lại tăng thuế lên cao, đến bây giờ nhà cháu đã sắp hết lương thực để chống đói qua mùa đông thì lấy đâu ra tin tốt."Hạo Minh vừa ngồi trên ghế tre vừa than thở mà nói.
Đại hán thấy thế thì hừ lạnh một tiếng rồi nói "Lần này gia đình cháu có thể vượt qua mùa đông rồi đấy, khi nãy trong lúc đi săn chúng ta vô tình cứu được một đội nhóm đi săn khác, lúc hỏi chuyện ta mới biết đội nhóm đi săn đó vừa bị yêu thú tập kích, xong lại tổn thương thảm trọng ngay cả v·ũ k·hí cũng gãy nát hết, ta cũng biết bọn họ quyết định ở lại trong thành thanh dương để dưỡng thương cùng với mua một số lượng lớn v·ũ k·hí và đan dược, này cháu nói xem tin mà ta đem về là tốt hay xấu đây."
Hạo Minh nghe vậy thì giật mình đứng dậy nhìn chăm chăm vào đại hán rồi hỏi:"Chuyện này là thật sao Trương thúc ."
"Tất nhiên là thật rồi, cháu nhanh đi nói với cha và nương của cháu đi, mau lên."Đại hán cười cười rồi trả lời.
Thấy thế Hạo Minh liền chạy vào nhà, tên đại hán liền rời đi, vừa đi vừa than thở "Ây da năm nay c·hiến t·ranh ngày càng nhiều thật đúng là làm khổ lê dân bá tánh cơ mà."
Sau khi Hạo Minh vào nhà thì liền nói cho cha và nương biết, hắn cũng được giao cho công việc là đi tới chỗ đội nhóm ấy để thương lượng về vụ mau bán này. Một lúc sau hắn rời nhà rồi chạy tới chỗ đội nhóm đi săn ấy, hắn tới trước cửa nhà trọ rồi hỏi thăm về nhóm đi săn ấy.
Ngồi đợi một lát thì từ trên lầu bước xuống một nhóm năm người, ba nam và hai nữ. Trong đó có một đại hán dáng người cao to vạm vỡ đi tới chỗ của Hạo Minh, hắn lên tiếng hỏi:"Có phải ngươi đến để thương lượng về v·ũ k·hí không ?."
"Đúng là vãn bối."Hạo Minh đáp lời rồi sau đó nói tiếp"Vãn bối nghe Trương thúc nói tới các vị đang muốn mua v·ũ k·hí nên đến đây."
"Ta họ Đỗ ngươi kêu Đỗ tiền bối là được, bọn ta đúng là đang muốn mua v·ũ k·hí, hai mươi cây kiếm,năm thanh đao và một cây rìu cỡ lớn, nhưng v·ũ k·hí mà bọn ta muốn phải được rèn thật tốt và nó phải được giao trong khoảng thời gian một tuần vì bọn ta không dừng chân ở thanh dương thành này lâu."
Hạo Minh nghe thì lặp tức đáp lời:"Còn xin Đỗ tiền bối an tâm, nghề rèn của gia đình vãn bối đã được truyền từ nhiều đời nên v·ũ k·hí chắc chắn sẽ được rèn tốt nhất và nhanh nhất, chắc chắn sẽ không nhường tiền bối thất vọng."Đại hán họ Đỗ nghe vậy thì gật gật đầu rồi nói "Ngươi cứ làm hết sức mình đi, còn về bạc ta sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu."
Hạo minh nghe vậy thì vui mừng rồi sau đó lập tức cáo từ nhóm đại hán để quay về nhà. Đám người ngồi ở trong phòng cũng bắt đầu nói chuyện, một tên đại hán có thân hình gầy gò trong đó lên tiếng "Đại ca đệ thấy tên nhóc đó không đáng tin, không bằng chúng ta đi thần binh các đi, ở đó v·ũ k·hí có rất nhiều mà lại rất tốt."Đại hán họ Đỗ hừ lạnh một tiếng" Lúc trước bị yêu thú tập kích, tiền bạc và hành lý của chúng ta đều đã bị mất hết nên bây giờ chúng ta mua v·ũ k·hí rẻ hơn một chút để còn mua đan dược."
Tên đại hán gầy gò chuẩn bị lên tiếng thì một nữ nhân ngồi đối diện lên tiếng cắt ngang"Hừ, con súc sinh đó nếu để ta gặp lại nó một lần nữa ta chắc chắn sẽ róc da lọc xương con súc sinh đó ."Đại hán họ đỗ lên tiếng"Việc cũng đã xảy ra, chuyến lần này đi săn đã thất bại chúng ta phải chuẩn bị quay về nhanh thôi, còn con súc sinh đó lần sau chúng ta sẽ tính xổ với nó."Vừa nói tên đại hán họ Đỗ nắm tay lại ken két, hiển nhiên việc đoàn đội hắn đi săn thất bại đã mang lại cho hắn cảm giác buồn bực vô cùng, nhưng đoàn đội của hắn cũng không thể tiếp tục đi săn bởi vì lần này đoàn đội của hắn trọng thương thảm trọng còn cần một thời gian để dưỡng thương và còn một lý do nữa là thời thế bây giờ các vương triều thì đang loạn chiến với nhau để tranh lãnh thổ nên ở bên ngoài các thành trì cũng rất nguy hiểm nếu bị dây vào cuộc chiến giữa các đội quân của các vương triều với nhau.
Hạo Minh sau khi về tới nhà thì lập tức báo tin vui cho cha và nương của hắn, cha và mẹ hắn sau khi biết tin thì trên mặt cũng hiện ra vẻ vui mừng tột độ,"Chúng ta cứ tưởng mùa đông năm nay sẽ như mùa đông năm trước phải vay mượn lương thực của hàng xóm, phu quân xem ra mùa đông năm nay gia đình chúng ta được ấm cúng rồi."Nương của Hạo Minh vừa nói vừa khóc vì sung sướng.
"Đúng mùa đông năm nay chúng ta no bụng rồi."Nói xong cha của Hạo Minh ngưng trọng một lát thì lên tiếng"Hạo Minh cha và nương muốn đưa con vào q·uân đ·ội." Mẹ của Hạo Minh lên tiếng nói" Hạo nhi việc này cha và nương đã thương lượng kỹ từ tối hôm qua, nếu con không muốn vào q·uân đ·ội thì chúng ta sẽ để con kế nghiệp cha làm thợ rèn, Hạo nhi cha và nương luôn biết con muốn học võ, tuy rằng ở thời loạn thế có chút nguy hiểm nhưng nếu như con học võ thuật vậy thì tiền đồ sau này sẽ sáng hơn."
"Cha, nương nếu con đi rồi vậy thì sau này ai sẽ chăm sóc hai người chứ."Hạo Minh rưng rưng nước mắt nói.
Mẹ của Hạo Minh vuốt ve đầu của hắn rồi bảo"Chúng ta bây giờ thân thể vẫn còn tốt hơn hơn nữa có Trương thúc cũng đồng ý giúp chúng ta nên việc này con cũng nên yên tâm."
"Vậy con sẽ nghe lời của cha, nương ạ."Hạo Minh đáp lời. "Tốt vậy qua hai ba ngày nữa Trương thúc sẽ dẫn con lên quân doanh " Cha Hạo Minh nói.
Ba ngày sau.
"Tiểu hạo, tới lúc xuất phát rồi."Thanh âm này không phải của ai khác mà đó là Trương thúc.
Hạo minh sắp xếp đồ đạc của bản thân xong thì cùng với cha và nương nói lời tạm biệt xong thì liền xuất phát.
Qua nữa ngày sau, trên nóc xe ngựa xuất hiện một thiếu niên mặc một chiếc lam bào trong miệng còn ngậm một ít lá cây, thiếu niên đó không phải ai khác mà là Hạo Minh, hắn đã rời khỏi thanh dương thành khoản nữa ngày rồi . Lúc này tiếng của trương thúc vang lên" Trời đã sắp tối mọi người mau ngừng xe ngựa để hạ trại qua đêm đi"
"Rõ, đoàn trưởng." Đám người phía sau đáp lại.
Hạo Minh cũng bật người dậy hắn nhìn về phía thanh dương thành rồi trong miệng lẩm bẩm" Cha, nương con chắc chắn sẽ trở thành cao thủ võ thuật, con chắc chắn sẽ không để cho cha và nương phải thất vọng." Nói rồi hắn nhảy xuống xe ngựa rồi phụ giúp những người khác hạ trại.
Trong khoản thời gian Hạo Minh đi từ thành thanh dương tới điểm chiêu binh hắn bắt đầu lao vào luyện tập kiếm thuật với Trương thúc và những người trong đoàn xe, ngoài luyện tập kiếm thuật ra hắn còn tập thể lực. Cứ thế tất cả thời gian hắn đều dành vào việc luyện tập.