Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 19: Đám các ngươi không phải là hiệp khách, bọn ngươi là thổ phỉ




Chương 19: Đám các ngươi không phải là hiệp khách, bọn ngươi là thổ phỉ

"hahaha, thật may khi lúc trước ta mời Hạo Minh huynh đệ đi săn chung, nếu không thì thật không biết con hổ yêu này còn gây hại cho biết bao nhiêu người dưới phàm gian chứ" Lương Bất Vĩ lên tiếng cười lớn nói, Triệu Vy ở bên cạnh cũng hùa theo nói "Đúng vậy, lần này săn được hổ yêu là nhờ vào công lao của Hạo huynh đệ, để báo đáp, những bảo vật trong hang của hổ yêu Hạo huynh đệ hãy vào chọn trước"

"Vậy thì xin đa tạ các vị "

Nói rồi Hạo Minh xoay người lại rồi hướng thẳng tới hang của hổ yêu mà phóng tới mà không biết rằng nguy hiểm đã cách hắn ngày càng gần. Sau khi vào hang của hổ yêu Hạo Minh thấy ở trong hang động chứa rất nhiều vàng bạc châu châu báu, nhiều đến nổi mà hắn có đếm thì đếm cũng không hết. Lúc này hắn đi tới rồi bắt đầu lục lọi trong đám vàng bạc để kiếm bảo bối phù hợp với hắn, nhưng chưa đợi hắn tìm kiếm xong thì từ ngoài bay vào một số túi thuốc rồi sau đó ngoài cửa hang "Ầm" một tiếng, đất đá ở ngoài cửa hang bắt đầu s·ạt l·ở làm cửa hang động bị bịch kín.

"Nguy rồi, ta trúng kế rồi bọn hắn không phải là người đi trừ yêu để trừ hại cho dân mà là lợi dụng ta hợp tác g·iết đi yêu hổ rồi sau đó g·iết người đoạt bảo, là thổ phỉ" Hạo Minh nhanh chóng phát hiện ra vấn đề rồi sau đó hắn vội kéo lấy vạt áo lên để che lại mũi của mình, vào lúc nguy cấp Hạo Minh móc từ trong túi áo ra một tấm phù, tấm phù đó chính là thứ mà Hạo Minh đã mua chung với cây Tử Lôi thương. Hắn vội vàng cầm Thiên lôi phù lên rồi thôi động linh lực truyền vào trong phù sau đó đó hắn lấy hết sức bình sinh ném tấm Thiên Lôi phù về phía cửa hang.

"Ầm" Một tiếng tất cả các đất đá đang chặn ở cửa hang lập tức bị nổ cho vỡ vụn thành từng mãnh nhỏ có một số thì bay vọt ra ngoài. Lúc này ở bên ngoài đám người của Lương Bất Vĩ còn đang tưởng lần này bọn chúng đã hành động thành công thì đột nhiên đất đá từ cửa hang bị nổ rồi bay ngược ra ngoài.

"Sao có thể" Tên Phương Thanh lúc trước còn đang vui mừng thì bây giờ khi thấy cảnh đó thì mặt mày hắn cứng đơ lại. Còn chưa vui mừng được bao lâu thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho đám người ai cũng trầm mặt, những lần trước đây bọn hắn đã dùng nhiều phương thức để c·ướp bảo vật của người khác và cũng đã nhiều lần thành công, hiện tại hắn càng là dùng một phương thức còn tinh vi hơn thế vậy mà lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Điều này khiến cho tên Lương Bất Vĩ vô cùng khó chịu, " Hừ chỉ là một luyện khí tầng ba mà thôi, chúng ta có tận bốn người, trong đó có ba người tầng ba và một người tầng bốn là ta thì sao phải một tên luyện khí tầng ba, hơn nữa ta đoán chắc thực lực của hắn bây giờ đã suy yếu đi nhiều rồi"

"Đúng hắn thì chỉ có một còn chúng ta thì có tới tận bốn người, sao chúng ta phải sợ hắn" Tên Phương Thanh bước lên nói.

Nghe vậy hai người còn lại cũng bắt đầu thư dãn cơ mặt. Nhưng chưa đợi bọn hắn bước vào kiểm tra thì từ trong làn khói mù phóng ra một cây trường thương, " Phương huynh cẩn thận" Trương Đại Nghĩa thấy trường thương bay ra nhắm vào Phương thanh thì vội vàng hét to cảnh báo.

Nhưng đã quá muộn, hình ảnh mà tên Trương Đại Nghĩa kia thấy đã không phải là Phương Thanh né đi hay đỡ thương mà là cây trương thương trực tiếp xuyên qua cổ của Phương Thanh. Phương thanh ngã xuống đất trước sự bất ngờ của ba tên còn lại, đôi mắt hắn thì vẫn còn mở nhưng chứa trong đôi mắt ấy là sự hoảng sợ đến tột độ.

"Phương huynh" Tên Trương Đại Ngĩa kia rống to lên, hắn không nghĩ tới người vừa lúc nãy còn đang chuyện trò với hắn bây giờ đã âm dương cách biệt. Lương Bất Vĩ rút thanh đao ra rồi hắn nhìn về phía đám k·hói m·ù m·ịt, chỉ thấy từ trong đám khói bước ra là Hạo Minh, "Đám các ngươi không phải là hiệp khách, bọn ngươi là thổ phỉ" Hạo Minh gằn từng chữ nói.

"Hiệp khách ? hahahaha, chẳng lẽ ngươi tin vào cái chuyện buồn cười đó sao" Tên Lương Bất Vĩ cười to rồi nói. "Vốn ta cho rằng ngươi săn yêu hổ là vì trừ hại cho dân chúng, không nghĩ tới ngươi lại là thổ phỉ" Hạo Minh nói.

"Hạo Minh, ngươi biết không trong những người mà ta gặp từ trước tới giờ ngươi chính kẻ dễ lừa nhất đấy, hahahaha" Lương Bất Vĩ lại nói. "Hừ trừ hại cho dân, tại sao ta phải làm thế, lũ phàm nhân chỉ lũ rác rưởi, bọn chúng thì có tính là cái thá gì mà ta phải quan tâm tới sự sống c·hết của bọn chúng"

Nói rồi Lương Bất Vĩ lao về phía Hạo Minh, hắn vung đao chém tới nhưng lại bị Hạo Minh lách người né được. Cây trường thương của Hạo Minh thì đã hắn ném đi nên bây giờ trên tay hắn chẳng có binh khí nào cả, hắn cũng chẳng dám ngạnh kháng với Lương Bất Vĩ. Hạo Minh lao người về phía thanh trường thương hắn dự định lấy lại thanh trường thương rồi mới bắt đầu đánh với Lương Bất Vĩ, nhưng bất ngờ từ trên không trung Trương Đại Nghĩa lao tới hắn vung kiếm lên chém về phía cổ của Hạo Minh.

Cũng nhờ vào những kinh nghiệm trên chiến trường năm xưa mà Hạo Minh đã may mắn tránh thoát được một kích tất sát của Trương Đại Nghĩa, sau khi tránh được đòn t·ấn c·ông của Trương Đại Nghĩa Hạo Minh không dám chút nào chậm trễ mà lao tới rồi bắt lấy thanh trương thương đang cắm vào cổ của tên Phương Thanh.

"Xoạt" rút thanh trường thương ra Hạo Minh bắt đầu thủ thế. Tên Lương Bất Vĩ thấy thế cũng không dám t·ấn c·ông ẩu nữa hắn cũng bắt đầu thân trọng hơn, một đao chém tới Hạo Minh đưa thương lên đỡ lại được rồi hất ra. Bỗng nhiên từ phía sau quất tới một roi trúng ngay phần lưng của Hạo Minh, lập tức phần áo ở chỗ dính đòn vừa rồi rách ra để lộ ra một mảng da bị rách dính đầy máu tươi.

"Hự, xém chút nữa là ta quên mất cho dù có c·hết đi một người thì bọn chúng vẫn còn ba người." Hạo Minh thầm nghĩ ở trong đầu. Giờ phút này Hạo Minh phải đối mặt với sự giáp công liên tiếp của hai người Lương Bất Vĩ và Trương Đại Nghĩa cộng với sự hỗ trợ từ xa của Triệu ly, tình thế bây giờ của hắn chẳng khác gì con hổ lúc trước cả. Cứ thế Hạo Minh trên người v·ết t·hương ngày càng nhiều lúc này trong lòng hắn nghĩ " nếu như mà ta có thêm một tấm Thiên Lôi phù nữa thì ta sao có thể rơi vào tình thế như vậy" Nghĩ thì nghĩ thế nhưng đời đâu phải lúc nào cũng thuận theo ý muốn của bản thân.

Hạo Minh cứ liên tục đỡ và né đi những đòn đánh của ba người lúc này hắn chợt nghĩ " nếu như ta có thể đâm dính một người trong bọn họ thì ta có thể làm cho kẻ đó bị t·ê l·iệt, như vậy thì tình thế chỉ còn hai đánh với một, ta sẽ có lợi thế hơn nhiều" nghĩ vậy Hạo Minh bắt đầu vừa đỡ vừa phản công lại đám người Lương Bất Vĩ và Trương Đại Nghĩa.

Hạo Minh nhắm vào Trương Đại Nghĩa rồi quạt thương tới, Trương Đại Nghĩa thân thể nhanh chóng lách người né đi nhưng bất chợt Hạo Minh tay nắm lấy đuôi thương chuyển từ quạt ngang thành giận đâm, do hành động thay đổi bất ngờ mà Trương Đại Nghĩa chưa kịp phản ứng thì.

"Phập"

Chỉ thấy trường thương của Hạo Minh nhanh chóng đâm phập vào vai phải của Trương Đại Nghĩa, máu tuôn ra như thác nước khiến cho sắc mặt của Trương Đại Nghĩa nhanh chóng tái mét xuống.