Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 18: Săn hổ yêu




Chương 18: Săn hổ yêu

Sau khi đợi một lúc, từ bên ngoài bước vào một thiếu niên tầm mười mấy tuổi đằng sau còn có một chiếc xe ngựa chở hàng. Ở phía trên xe ngưa còn có vài chục cây thương đang được bọc trong vải.

Ở trong phòng Hạo Minh cùng với tên chưởng quầy đang bàn luận về giá tiền của mấy bình đan dược tam phẩm. Sau một hồi cò kè với nhau thì Hạo Minh và tên chưởng quầy kia quyết định lấy giá bốn trăm linh thạch cho một lọ Tăng linh đan tam phẩm. Cứ như vậy Tăng linh đan còn lại trên người của Hạo Minh đều bị hắn đem đi bán gần hết chỉ còn chừa lại một lọ cuối cùng để bản thân hắn sử dụng.

"Khách quan, người của ta cũng đã mang thương tới rồi"

"Vậy ta ra ngoài chọn trường thương thôi" Hạo Minh quay đầu sang nói với tên chưởng quầy. Hai người rời khỏi phòng sau đó tiến về phía thiếu niên kia, "Dương thúc cháu đã mang tất cả các trường thương mà chúng ta có tới rồi đây" Tên thiếu niên kia hớn hở nói. "Ừm, cháu lui xuống một chút đi" Tên chưởng quầy lên tiếng đáp lại.

"khách quan, trên chiếc xe ngựa đó là tất cả các thanh trường thương mà cửa tiệm chúng ta có, mời xem qua" Nói xong tên chưởng quầy bắt đầu cầm từng thanh từng thanh trường thương lên để giới thiệu cho Hạo Minh. Hầu hết các thanh trường thương mà tên chưởng quầy lấy ra đều là pháp khí nhất phẩm có một số ít là nhị phẩm, xem qua một lượt Hạo Minh trong cũng ưng ý được mấy thanh nhưng không giống như đao và kiếm đều có thể sử dụng hai thanh cùng lúc, trường thương thì chỉ có thể dùng một nên hắn cũng bắt đầu rơi vào trầm tư.

Một lúc sau hắn quyết định lấy một thanh trường thương nhị phẩm có tên là Tử Lôi thương nặng gần năm mươi cân, sau khi đưa linh thạch cho tên chưởng quầy xong hắn còn mua thêm một tấm Thiên Lôi phù để phòng thân đề phòng bất trắc xảy ra. Một thanh trường thương cộng với một tấm thiên lôi phù đã làm hắn tiêu hao đi gần hết linh thạch từ vụ bán Tam phẩm đan dược, trên người hắn bây giờ chỉ còn lại vẻn vẹn ba mươi viên linh thạch.

Hắn dùng số linh thạch đó để thuê một phòng trọ rồi bắt đầu nghĩ ngơi, tối hôm đó hắn nằm ở trên giường tay thì cầm một quyển sách tên là nhập môn luyện khí thuật, lúc trước khi hắn ở trần tục do bản thân là người được sinh ra từ trong nhà của thợ rèn nên khi vào giới tu hành hắn cũng muốn tiếp tục học tập luyện khí để kiếm chút linh thạch trang trải cho cuộc sống, hắn biết rằng ở dưới thế giới của phàm nhân hắn có thể làm vương làm tướng được mọi người cung phụng nhưng trên thế giới tu hành giả thì hắn chỉ là một tên tu luyện giả cấp thấp mà thôi, có cả khối người có thể dễ dàng bóp c·hết hắn trong lòng bàn tay.

Mặc dù nghĩ như thế nhưng Hạo Minh trong lòng không hề sợ hãi, hắn đã tự hứa với cha và nương của hắn rằng sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một cường giả thực thụ vậy cho nên dù cho tu hành có cực khổ đến đâu hắn vẫn sẽ vẫn bước tiến về trước.

Càng nghĩ như thế Hạo Minh càng quyết tâm học luyện khí thuật, đêm đó hắn nằm trên giường mà nghiền ngẫm cuốn luyện khí thuật nhập môn cho tới sáng.

Sáng hôm sau, hắn mang lên thanh Tử Lôi trường thương rồi xuất phát tới chỗ đã hẹn với nhóm người Lương Bất Vĩ.

"Đại ca hắn tới rồi" Trương Đại Nghĩa nói với tên Lương Bất Vĩ. "Hạo Minh huynh đệ nếu tới rồi thì chúng ta cũng nên xuất phát thôi" Lương Bất Vĩ nói. Nghe xong cả đám người lập tức ôm lên mấy bao tải được đặt ở dưới đất. "Lương huynh những bao tải này bên trong là chứa cái gì vậy" Hạo Minh thắc mắc hỏi.

"Là dê và lợn sống, như ta đã nói trước đó con hổ yêu này có tu vi cao hơn chúng ta vậy nên theo kế hoạch là chúng ta sẽ dùng đám dê và lợn sống này để làm mồi nhử con hổ yêu kia tới, còn chúng ta thì ở bên mai phục, đợi nó ăn được một nửa số dê và lợn thì chúng ta sẽ ra tay g·iết nó" Nói rồi Lương Bất Vĩ bắt đầu dẫn dắt đám người lên đường.

Sau khoảng nửa ngày, nhóm người của Hạo Minh cũng đã tới được hang ổ của con hổ yêu, bọn họ bắt đầu tách ra rồi lấy những cọng dây thừng trói những con dê và lợn sống lại đem trói lên những góc cây xung quanh, sau đó bọn họ còn lấy ra một cái bình đựng máu tươi của lợn rồi rưới nó ở xung quanh.

Làm xong đám người bắt đầu trốn đi, khoảng hai ba canh giờ sau đám người đang bắt đầu dần mệt mỏi thì đột nhiên từ phía xa truyền đến một tiếng gió rít, có một đạo bóng đen vọt qua. "Này, tất cả sốc tinh thần lên cho ta, con hổ yêu đó đã tới rồi." Nghe vậy đám người cũng bắt đầu không ngáp ngắn thở dài nữa bọn họ bắt đầu ngồi ngay ngắn lại trong tay còn cầm sẵn v·ũ k·hí như kiếm và đao, bây giờ chỉ cần con hổ yêu đó ăn được hơn phân nửa thì bọn họ sẽ lao ra chém g·iết.

Đúng như kế hoạch mà Lương Bất Vĩ đặt ra, con hổ yêu bắt đầu chầm chậm lại gần rồi sau đó vồ vào những con dê và heo nó bắt đầu ngấu nghiến những con dê và heo đó. Chưa đầy nửa canh giờ con hổ đã ăn được phân nữa những con dê và heo có ở đó. Từ phía xa Lương Bất Vĩ bất ngờ đứng dậy rồi hô tô" g·iết nó".

Đám người còn lại cũng bắt đầu lao ra từ khỏi những rậm bụi cỏ rồi sau đó hướng tới hổ yêu nhà chém g·iết. Dường như nhận ra bản thân đã bị nhân loại tính kế con hổ bắt gầm lên một giận dữ, nó ánh mắt bắt nhìn chằm chằm vào đám người rồi bất chợt lao về phía của Lương Bất Vĩ, một chân nó vồ về phía của lương Bất Vĩ nhưng tên Lương Bất vĩ đã nhanh nhẹn tránh thoát được một vồ đó của con hổ yêu. Hai người Trương Đại Nghĩa và Phương thanh nhanh chóng lao lên giận chém về phía của con hổ yêu còn thê tử của Lương Bất vĩ là Triệu Ly thì đứng ở ngoài không ngừng dùng roi quất vào thân của con hổ yêu.

Con hổ yêu sau khi bọn người vây công thì không ngừng bị dính đòn, dường như đám bốn người của Lương Bất vĩ cứ như đọc được dòng suy nghĩ của nhau vậy, bọn họ phối hợp các đòn đánh với nhau vô cùng nhịp nhàng mỗi lần mà con hổ yêu định xông ra ngoài thì lại bị bọn họ đánh ngược cho trở về. Thấy một đám nhân loại tu vi còn thấp hơn cả mình mà lại có thể vây khốn mình lâu như vậy con hổ yêu rốt cuộc cũng không chịu được nữa.

Nó gầm lên, tiếng gầm to đến mức vang vọng cả một khu rừng, đám người đứng xung quanh cũng bị thổi bay ra ngoài vì lực xung kích của tiếng gầm quá mức mạnh mẽ. "nhanh lên g·iết nó đi, nếu còn giây dưa nữa thì n·gười c·hết sẽ là chúng ta" Lương Bất Vĩ thấy cảnh này thì vội vàng hét to.

"Rõ"

Đám người sau khi bị thổi bay thì cũng bắt đầu lảo đảo đứng dậy rồi lại lao về phía của con hổ yêu. Bên trong thì bị bốn người Hạo Minh, Lương Bất vĩ, Trương Đại Ngĩa và Phương thanh đánh tới còn bên ngoài thì không ngừng có roi sắt quất vào thân. Cả người của con hổ bây giờ toàn thân đầy những vết rách và vết chém, bất ngờ Hạo Minh hai tay huy động Tử Lôi thương đâm tới, thương nhanh như thiểm điện đâm vào phần đùi của con hổ yêu rồi sau đó hắn thôi động linh lực truyền vào thanh trường thương.

Chỉ nghe thấy tiếng "Xoẹt....Xoẹt.." Từ thanh trường bỗng nhiên phát ra lôi điện nương theo trường thương rồi sau đó đánh vào con hổ yêu. Con hổ yêu sau khi dính đòn chỉ thấy nó nhảy về sau rồi từ từ lảo đảo ngã xuống nền đất trong miệng vẫn còn gầm gừ vài tiếng như đang không tin vào kết quả nó đã b·ị đ·ánh bại bởi một đám nhân loại thấp kém mà tu vi còn thua nó.

"Tốt quá nó gục rồi" Trương Đại nghĩa sau khi thấy con hổ gục xuống thì vui mừng mà la lên.