Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 17: Lời mời săn hổ yêu




Chương 17: Lời mời săn hổ yêu

Thế nhưng khổ một nỗi là sau khi đi dạo xung quanh Chính Dương Thành thì hắn bắt đầu đi vào khu của tu tiên giả, hắn phát hiện ra ở trong khu của tu tiên giả tiền tệ để trao đổi mua bán với nhau không phải là vàng bạc.

Mà là đó một khối đá có linh lực, những người xung quanh gọi nó là linh thạch. Hắn mặc dù rất muốn có công pháp để tu luyện nhưng trong người hắn thì lại chẳng có chút linh thạch nào.

Nghĩ vậy mà hắn cũng bắt đầu nhức cái đầu. Không có linh thì hắn chẳng thể làm gì ở cái khu buôn bán này, kể cả việc thuê phòng. Nhưng khi đi ngang qua một một sạp hàng thì hắn nghe rằng chủ quán có nói là có thể dùng đan dược để đổi.

Lúc này hắn chợt nghĩ tới lúc mà hắn nhặt được quyển công pháp thể tu kia thì kế bên nó cũng có vài lọ đan dược. Hắn vội tức tốc ghé vào sạp hàng đó rồi bắt đầu coi các hàng hóa có trên sạp.

" Ấy vị đại ca này mua chút gì đó đi, ở đây đều toàn là các công pháp lợi hại không đó" Tên chủ hàng bắt đầu quảng cáo các sản phẩm của mình. Bất chợt Hạo Minh lên tiếng hỏi "Ông chủ, hồi nãy ta nghe nói ở đây có thể trao đổi bằng đan dược đúng không ?"

"Đúng thế, nếu trên người các hạ không có đủ linh thạch thì cũng có thể trao đổi bằng đan dược" tên ông chủ sạp hàng kia nói.

"Ông xem thử những đan dược này có đổi được hay không" Nói rồi Hạo Minh đưa tay móc từ trong túi áo ra một lọ đan dược được làm bằng ngọc rồi đưa cho chủ sạp.

Chủ sạp sau khi mở ra thì, hắn ngưởi thấy một thơm xộc thẳng vào mặt " hửm, đây là tam phẩm đan dược." Tên chủ sạp hốt hoảng nói. Mùi thơm của đan dược bay ra khiến cho đám người xung quanh cũng quay đầu nhìn lại.



"Khách quan ngài có thể chọn một nửa số hàng ở đây đó" tên chủ sạp nói với ánh mắt tham lam. Nhưng chưa kịp đợi tới Hạo Minh đáp lời thì từ phía sau vọng tới thanh âm" Một nửa ? Hừ tam phẩm đan dược có thể bán tới gần mấy trăm viên linh thạch, đừng nói là các sạp hàng này của ngươi, cho dù có đem thêm ngươi vào để bán chung thì cũng chưa tới một trăm viên linh thạch đâu"

Từ phía sau bước tới một nhóm bốn người bọn họ đều những người đã có tuổi tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi trong đó có ba nam và một nữ. "Huynh đệ viên tam phẩm đan dược đó bán cho chúng ta đi, chúng ta nguyện ý ra giá ba trăm năm mươi viên linh thạch để mua lại viên đan dược tam phẩm đó." Một tên đại hán trong đó bước ra và nói.

"Cũng được" nói xong Hạo minh liền lấy lại bình đan dược trong tay tên chủ sạp rồi trao vào tay tên đại hán, đại hán thấy thế thì cũng lập tức móc từ trong áo ra một túi linh thạch rồi ném cho Hạo Minh.

Hạo Minh sau khi lấy linh thạch xong thì quay sang tên chủ sạp và nói "ta trả cho ngươi ba mươi viên linh thạch, ta muốn quyển luyện khí nhập môn kia cùng với quyển linh thảo bách đàm kia của ngươi."

"Được, thành giao" nói rồi tên chủ sạp kia cũng chóng lấy linh thạch rồi đưa cho Hạo Minh hai quyển sách mà Hạo Minh muốn.

"Huynh đệ chúng ta có thể qua bên nói chuyện một chút không ?" tên đại hán thấy Hạo Minh chuẩn bị rời đi thì lập tức lên tiếng hỏi.

"Không biết các hạ có gì chỉ giáo cho " Hạo Minh quay sang tên đại hán hỏi.

"Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua chỉ là muốn mời huynh đài cùng chúng ta đi săn một con hổ yêu đang làm loạn ở nhân gian mà thôi, có thể huynh đài không biết hổ yêu thường hay có tập tính thu thập bảo vật, nếu như chúng ta cùng săn hổ yêu thành công thì số bảo vật mà nó đang dữ chúng ta chia đều." Tên đại hán nói một cách cực kỳ hấp dẫn.



Hạo Minh suy nghĩ một lát thì hỏi " ta thế nhưng chỉ là luyện khí tầng thứ ba có gia nhập vào thì cũng không giúp ích được gì nhiều, tại sao các hạ không mời những người có tu vi cao hơn."

"Con hổ yêu mà chúng ta chuẩn bị đi có tu vi không cao lắm nó chỉ ở khoảng luyện khí tầng năm hay tầng sáu gì đó, còn về việc chúng ta tại sao không mời những người có tu vi cao hơn là vì nếu như người đó nảy sinh ra ý chiếm đoạt bảo vật thì chúng ta đánh không lại" tên đại hán lắc đầu thở dài nói.

"Vậy được" Hạo Minh suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định. Dù sao thì bây giờ hắn cũng không có quá nhiều tài nguyên để tu luyện cho nên hắn cũng quyết định đi chuyến này để xem thử có kiếm được thứ gì đáng giá hay không.

Cầu phú quý trong nguy hiểm mà, lỡ đâu mà hắn kiếm được bảo vật nào đó thì việc tu luyện sau này của hắn cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Nói rồi đám người cũng bất đầu vàn luận kế hoạch săn yêu " phải ta tên Lương Bất Vĩ, những người kế bên đây theo thứ tự lần lượt là Trương Đại Nghĩa, Phương thanh, cùng với thê tử của ta Triệu Ly."

"Gặp qua các vị đại hữu " Hạo Minh thi lễ nhẹ một cái.

"Không biết lúc nào thì chúng ta đi săn hổ yêu vậy Lương huynh" Hạo Minh hỏi. Vì để sớm kịp trở về tham gia khảo hạch nhập môn của Chính Dương tông nên chúng ta sẽ xuất phát sớm vào ngày mai." Lương Bất Vĩ đáp lời.

Sau khi Hạo Minh bàn bạc với đám người xong thì tách ra. Hắn còn đi dạo xung quanh thêm một lúc nữa để mua thêm chút đồ như đan dược và binh khí. Sau đó hắn ghé vào một phường thị nằm ở trung tâm của khu mua bán.



"Không biết các hạ muốn tới đây mua đồ hay bán đồ ?" Từ trong cửa hàng bước ra một tên chưởng quầy rồi bước lại gần Hạo Minh Hỏi.

"Ta tới đây là để mua binh khí cùng với bán đan dược."

"Mời khách quan đi bên này." Vừa nói tên chưởng quầy làm ra một tư thế mời rồi sau đó dắt Hạo Minh vào trong một căn phòng trong phường thị.

Chưa kịp lên tiếng hỏi, thì tên chưởng quầy ngồi xuống rồi quay lại phía tên thị nữ đứng kế bên và nói" Ngươi đi pha trà cho khách quan đi"

"Vâng"

Tên thị nữ nghe xong thì đẩy cửa phòng rồi bước ra ngoài, "không biết khách quan tới bản điếm là muốn mua cái gì và muốn bán thứ gì ?" Chưởng quầy lại quay sang Hạo Minh hỏi. "Ta tới đây là muốn mua một cây thương" Hạo Minh nhìn chưởng quầy rồi đáp lời.

"Trường thương sao " Tên chưởng quầy sau khi nghe Hạo Minh nói thì lộ ra vẻ mặt đăm chiêu. "Chẳng lẽ ở đây không có bán thương sao" Hạo minh thấy vẻ mặt của tên chưởng quầy thì hỏi. "Trường thương thì đúng là ở chỗ của ta có bán nhưng hiện giờ nó không nằm ở cửa tiệm vì hầu hết mọi người đều sử dụng kiếm hoặc đao nên ở cửa tiệm thường không có sẵn trường thương, thế nhưng nếu khách quan có thể đợi một chút thời gian thì ta cũng có thể sai người tới kho hàng để lấy cho ngài xem."

"Vậy cũng được"

" Tại hạ nghe nói lúc nãy ngài còn nói tới bán đồ, không biết là khách quan có đồ vật gì để bán cho bản điếm ?" Tên chưởng quầy lại quay sang hỏi Hạo Minh. "Ta lúc trước ở ngoài vộ tình đạt được một lọ tam phẩm đan dược, vì chưa dùng tới nên mới định đem bán đi để đổi lấy linh thạch." Vừa nghe tới tam phẩm đan dược ánh mắt của tên chưởng quầy liền sáng quắc lên.

"Tam phẩm đan dược, không biết khách quan có thể lấy ra cho tại hạ được chiêm ngưỡng." Tên chưởng quầy giật mình thon thót nói. Hạo minh sau khi thấy phản ứng của tên chưởng quầy cũng rất bất ngờ, mà cũng đúng thôi đối với những tu tiên giả cấp thấp như luyện khí hay trúc cơ thì việc có thể sở hữu được một viên đan dược cấp tam phẩm giống như một tên phàm nhân nhặt được vàng ở dưới đất vậy.