Chương 18: Tiết Lăng Tiêu
Cách tông môn chừng hai ba mươi dặm là một vùng đất hoang, tại nơi đây cây cối um tùm, những cây đại thụ to lớn dường như muốn đâm lên đến vài trăm trượng cao, thân cây to lớn, ước chừng năm sáu người ôm đều không hết, dây leo thì thô to cứng cáp bám dọc theo thân cây mà trèo lên trên, đám người Vệ Thiên lựa chọn ở một nơi đất khá trống, xung quanh bao bọc bởi các cây cao lớn có thể dễ dàng ẩn nấp nếu như có yêu thú mạnh mẽ xuất hiện.
- Nơi đây khá thích hợp để làm nơi canh gác, chúng ta chia như vậy đi, ta và Vệ Thiên sẽ canh gác từ giờ tý đến giờ dần, Mục Ý Tử cùng vị này sẽ canh từ giờ mẹo đến giờ tỵ, mỗi đợt cách nhau ba giờ, như vậy hẳn là có thể để mọi người nghỉ ngơi đầy đủ.
Trương Nhật Quân đứng ra nói, mọi người cũng không có ý kiến, đều thống nhất cách chia như vậy, ban ngày mọi người chủ yếu là tìm một chỗ rộng rãi dùng để bế quan tu luyện mỗi tối, xung quanh đây cũng có rất nhiều loài vật nhỏ như thỏ, gà,... hầu như không thiếu thức ăn. Vị trí này cũng cực kì thích hợp khi cách đó khoảng vài trăm trượng là có một con suối nhỏ, như vậy mọi thứ đều đã đủ.
Đám người ánh mắt đều đa phần tập trung về tiền tuyến phía xa, nhìn trên bầu trời không ngớt các loại võ kỹ, bọn hắn cũng sục sôi, nhưng bọn hắn cũng biết thực lực của chính mình, ra đó chính là tìm c·hết, mặc dù tông môn nói bọn hắn g·iết được càng nhiều quỷ dị sinh vật thì tông môn ban thưởng càng lớn, nhưng đấy chỉ là nhằm vào những thiên chi kiêu tử kia, đối với bọn hắn mà nói g·iết được một hai con yêu thú cũng coi như là có thưởng rồi.
Mà nói đến yêu thú, xung quanh tông môn cũng có rất nhiều yêu thú, chỉ là bọn chúng chỉ sinh sống ở ngoài phạm vi mười dặm xung quanh tông môn, bởi vậy, Vệ Thiên cũng chưa từng gặp qua những con yêu thú.
- Nhìn phía bên tiền tuyến khiến ta cảm thấy muốn náo một phen, nếu như chúng ta một người đánh không được vậy thì hợp sức lại hai người một con, không hiểu vì sao tông môn lại chỉ cho chúng ta canh gác ở hậu phương.
Trương Nhật Quân tức giận, hắn vẫn không hiểu tại sao tông môn lại làm ra nhiều hành động khó hiểu, tu sĩ phải có chiến đấu mới có thể mạnh hơn, mà bây giờ lại cho bọn hắn làm hậu cần phía sau, dĩ nhiên rất khó chịu.
- Ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta không phải là không được tham chiến, mà là không đánh nhau với bọn quỷ dị sinh vật kia, nơi đây yêu thú cũng rất nhiều, phù hợp với chúng ta hơn những đám sinh vật kia.
Một người đi ra từ trong phía rừng cây, ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Nhật Quân, hắn là người đã kêu mọi người phân chia ra canh gác, tu vi tiếp cận hậu kì.
- Ngươi là...?
Trương Nhật Quân quay đầu nhìn, đánh giá người này một lượt, người này gia nhập trước bọn hắn ba tháng, có thể nói là sư huynh của bọn hắn, nhưng người này cũng không có quá nổi bật cho nên rất ít người biết đến.
- Ta là Tiết Lăng Tiêu, người của Tiết gia ở Phong Hoa Thành, gia nhập sớm hơn các ngươi một đợt, có thể gọi ta là Tiết sư huynh, ta chỉ đi xem mọi người đã chuẩn bị đến đâu mà thôi.
Hắn giới thiệu một chút, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như vậy, nhưng Mục Ý Tử phía này lại có chút kinh ngạc, nhìn vào người trước mặt này hỏi.
- Có phải là Tiết gia ở Phong Hoa Thành nổi danh sở hữu một vị thiên tài tuyệt diễm mới chỉ chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã đột phá đến Tứ Tỏa cảnh?
- Không ngờ Tiết gia vậy mà được mọi người biết đến, thật vinh hạnh cho chúng ta, người mà vị sư đệ này nhắc đến chính là anh họ của ta, hắn năm nay vừa đến hai mươi tám tuổi nhưng đã đến được Tứ Tỏa cảnh, hắn là Tiết Hạ Vân.
Tiết Lăng Tiêu nói sơ một chút, khiến mọi người ở đây đều cực kì kinh ngạc, hai mươi tám tuổi đột phá Tứ Tỏa đây là tư chất như thế nào chứ, đây đã là ngang với các trưởng lão ở đại giáo rồi đó a.
- Tuy là người cùng gia tộc nhưng so sánh với hắn ta quả thực chỉ là một tên bình thường!
Tiết Lăng Tiêu cảm khái, hắn tư chất rất bình thường, tu luyện sáu tháng mới chỉ có thể tiếp cận hậu kì, còn không bằng những sư đệ nhập môn sau hắn, có người đã là trung kì cũng sắp hậu kì, tuy vậy nhưng hắn cũng không nản chí, cũng chăm chỉ tu luyện sớm ngày chứng tỏ bản thân.
Lại hỏi thăm tình hình mọi người một chút sau đó hắn mới rời đi, mọi người cũng tranh thủ ngồi xuống bế quan tu luyện, mỗi người một góc không ai làm phiền đến ai, chỉ có Vệ Thiên không có bế quan, hắn muốn đi xung quanh đây thăm dò một chút.
Nơi này cách tiền tuyến cũng khá xa cho nên cũng không sợ sẽ đột nhiên bắt gặp một cái quỷ dị sinh vật, nơi này là một mảnh rừng xanh trong vắt, có thể nghe thấy tiếng chim hót và tiếng nước chảy, không chỉ thanh mát mà nơi này linh khí cũng dồi dào thậm chí còn dày đặc hơn ở thạch thất tu luyện, nơi này là một nơi tốt để tu luyện, nhưng cũng nguy hiểm cực kì.
Mới đi được một chút, Vệ Thiên tìm được một cây Mạn Hoa đang tỏa ra hương thơm nực nồng, theo như trên Bách Hoa Điển Tịch, có ghi chép về một số thảo dược phổ thông, Mạn Hoa có tác dụng cường kiện thân thể, tráng dương bổ thận, nếu đem nó kết hợp với một số loại dược liệu khác có thể tạo ra, Cửu Khiếu Dương Đan có tác dụng rất lớn đối với tu sĩ tu luyện, không chỉ có thể nâng cao tu vi, nó còn có tác dụng tăng cường tinh thần lực, thứ mà các Luyện Khí sư, Luyện Dược sư tu luyện.
Nhưng mà luyện chế Cửu Khiếu Dương Đan rất khó, bởi vậy một viên có giá rất cao, cho dù là các gia tộc lớn cũng không có nhiều để cho con cháu sử dụng, mà cây Mạn Hoa trước mặt Vệ Thiên lúc này đã trưởng thành tỏa ra hương thơm tứ phía, chỉ cần hít cũng có thể cảm nhận thân thể sảng khoái.
- Một cây Mạn Hoa lớn như vậy, không có sinh trưởng trên hai ba trăm năm thì không thể có mùi hương như vậy được!
Vệ Thiên vừa định giơ tay ngắt lấy Mạn Hoa, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, kể từ khi hắn ngửi thấy mùi hương, xung quanh đây dường như cũng không còn nghe tiếng động vật kêu nữa, chỉ còn có tiếng nước chảy.
Sau đó một cơn lạnh sống lưng chạy thẳng lên não hắn, hắn dùng hết sức nhảy vội về phía sau, ngay tại vị trí hắn đứng vừa rồi, mọc lên một nhánh cây cứng cáp thô to như cây cột, dưới mặt đất chui lên một cái rễ cây thô to, nó có bốn năm cái nhánh khác tỏa ra, mỗi một nhánh đều cực kì có lực, Vệ Thiên sắc mặt hơi đổi, hắn không biết đây là thứ gì, nhưng linh tính mách bảo hắn cái cây này rất nguy hiểm.
Vệ Thiên hắn cũng chưa có đi xa, cho nên động tĩnh vừa rồi liền đánh thức tất cả mọi người đang bế quan, Trương Nhật Quân là người đầu tiên mở mắt, nhìn thấy cách đó khoảng một dặm mọc lên một nhánh cây to, hắn liền nhớ đến Vệ Thiên còn đi thám thính xung quanh, dùng hết sức chạy về phía trước, Mục Ý Tử cũng theo đó đuổi theo, đám người cứ thế chạy đến cái cây kia.
Vệ Thiên bên này đang chật vật chạy trốn khỏi những đòn t·ấn c·ông của yêu thụ, mỗi một nhánh cây quật xuống đều khiến cho xung quanh cây cối bị đốn ngã, thậm chí khi hắn nấp sau một cây đại thụ to lớn còn bị nó một roi đánh gãy, sức công phá của yêu thụ này quá mạnh, dù là song trọng luyện thể, nhưng bị một roi đánh trúng Vệ Thiên cũng sắc mặt đều tái đi.
- Yêu thụ này quá mạnh, không chỉ tầm đánh xa mà sức công phá cũng rất lớn, chạy trốn cũng không được, vậy chỉ có thể cứng rắn câu giờ chờ cho Trương Nhật Quân hắn đến, động tĩnh vừa rồi hẳn là có thể để cho bọn hắn chú ý, liều mình đánh cược vậy, nếu bọn hắn không nghe thấy vậy thì chỉ có thể nói ta số tận.
Bước chân dừng lại, Vệ Thiên hai tay phát lực, Tứ Tượng Quyền toàn lực đánh ra, cùng lúc chống đỡ hai cái roi của yêu thụ, mặt đất dưới chân hắn bị chấn động, hai chân b·ị đ·ánh cho lún vào đất, nơi này là đất cứng mà thụ yêu có thể đánh hắn kẹt vào trong đất đủ thấy uy lực nó mạnh cỡ nào.
Ầm!
Hắn hất văng một cái nhánh cây, sau đó dồn sức nắm lấy cái nhánh cây còn lại, dùng sức kéo, hắn muốn kéo đứt một cái nhánh cây, hạn chế lại uy lực của nó, yêu thụ thân hình cao đến ba mét, ba cái nhánh cây còn của nó thay phiên đánh về phía Vệ Thiên, Vệ Thiên hai chân phát lực nhảy lên trên tránh né một cái nhánh cây quật từ bên trái sang, đồng thời lấy đó làm đà tăng thêm sức bẻ gãy nhánh cây của nó.
Rắc!
Vệ Thiên dùng lực bẻ gãy một nhánh cây, yêu thụ bị gãy một nhánh cây, nó càng trở nên hung hăng, liên tục dùng những nhánh cây còn lại đánh về phía hắn, uy lực càng thêm khủng bố, mỗi một nhánh cây đánh ra đều mang theo âm thanh xé gió, quật ngã liên tục một chục cây đại thụ, Vệ Thiên dùng tốc độ nhanh nhẹn của mình để né tránh, nhưng cũng bị một lần đánh trúng, hắn lần này phun ra một ngụm máu, tốc độ chợt giảm, yêu thụ nắm bắt cơ hội dùng cả ba nhánh cây đánh đến, phong tỏa đường lui của hắn.