Chương 17: Chiến trường quỷ dị
Vệ Thiên bên trong thạch thất tu luyện, tốc độ hấp thu linh khí của hắn bây giờ rất chậm, đã qua ba ngày tu luyện mà số lượng linh khí ở bên trong đan điền của hắn chỉ có khoảng một phần mười, theo hắn tính toán thì sau mười ngày này hắn ít nhất cũng gần đạt đến trung kỳ, mà những đệ tử khác theo như hắn tìm hiểu thì đã có ít nhất năm người đã đạt đến trung kỳ sắp tiếp cận hậu kỳ, năm người đấy chính là năm cái thiên kiêu nhà quyền quý kia.
Thực lực trung bình trong tông môn cũng gần như là trung kỳ, bởi chỉ có mỗi Vệ Thiên hắn là tư chất hạ hạ đẳng cho nên việc chậm hơn người khác là hiển nhiên, một bên tu luyện một bên suy nghĩ về những chuyện sắp tới, hắn có linh cảm lần này sẽ không tốt lắm, nhưng nghĩ mãi cũng không ra vấn đề, lần đầu tiên nghe nói đến quỷ dị nhất tộc hắn cũng rất hoang mang, thực lực bọn chúng theo như Ninh trưởng lão nói là không cao, nhưng số lượng lại không đếm xuể, đây chẳng khác nào là đàn kiến g·iết mãi không hết.
- Quỷ dị sinh vật là hắc ám sinh ra, thân thể rắn chắc có thể so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn, do đó tông môn mới không có để cho đám ngoại môn đệ tử trực tiếp chiến đấu với đám quỷ dị sinh vật này, với tu vi chỉ là trung kì hoặc sơ kỳ, muốn tổn thương nó còn rất khó, huống chi đến đánh g·iết.
Trừ một số tên yêu nghiệt thiên phú cao ngất kia, có thể vượt cấp đánh g·iết, đệ tử bình thường e rằng còn không đả thương đến nó nổi, tông môn cũng biết điều đó cho nên chỉ để đám người dò xét ở khoảng cách ba mươi dặm xung quanh, phạm vi này cũng cực kì to lớn, tuy khả năng đối mặt với quỷ dị sinh vật không cao nhưng đối mặt với các loại yêu thú là cũng có khả năng.
Nói đến yêu thú, đây cũng là một thứ khiến Vệ Thiên tò mò, hắn sau ba tháng bên ngoài lịch luyện, cũng chưa từng gặp bất kì một con yêu thú nào, cùng lắm chỉ là một số loại thú dữ thông thường mà thôi, theo như điển tịch mà hắn đọc được khi còn ở bên trong Thư Các, yêu thú là các loại thú có khả năng tu luyện giống như nhân loại, nhưng so với nhân loại bọn chúng tu luyện chậm hơn, bù lại bọn hắn có tuổi thọ cực kì lâu.
Số lượng yêu thú cũng rất lớn, bọn nó có ở khắp nơi, một số nơi được gọi là cấm địa vì có một số yêu thú cường đại đến nỗi không tông môn hay đại giáo nào dám bén mảng tới gần, bọn chúng là bá chủ một phương, thực lực có thể so với giáo chủ đại giáo, tông chủ của đại tông, do đó bọn chúng mới được xếp ngang hàng với nhân loại cùng ma tộc.
Thấm thoát lại một tuần trôi qua, Vệ Thiên đã ngồi được ở bên trong thạch thất mười ngày, tu vi của hắn có tiến bộ rõ rệt, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá đến trung kỳ, bước ra bên ngoài thạch thất, ánh sáng chiếu vào mắt khiến hắn không thể không nheo mắt lại, mười ngày không được hít thở không khí bên ngoài, khiến hắn có chút bức bối.
Ninh Tần Quân giờ phút này đứng ở quảng trường, dùng linh khí khuếch đại âm thanh của bản thân, khiến cho tứ viện đều có thể nghe rõ lời hắn nói.
- Đệ tử ngoại môn tất cả tập hợp tại quảng trường, nửa giờ sau sẽ xuất phát đi chiến trường quỷ dị!
Âm thanh cực kì nội lực khiến người nghe đều có cảm giác bị áp chế, kèm theo một chút uy nghiêm của hắn, khiến mọi người đều phải nghe theo, chỉ không đến một khắc, đệ tử ngoại môn từ cũ đến mới đều đứng ở quảng trường bên dưới, Ninh Tần Quân vẫn như tượng đứng đó bất động nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Đến khi toàn bộ người đều đến hắn mới mở mắt ra, quét mắt sơ qua một lượt sau đó phất tay, đột nhiên dưới chân mọi người nổi lên một trận pháp cực kì to lớn, đám người không khỏi kinh ngạc, đây chính là truyền tống trận, phải nói là truyền tống đại trận mới đúng, một lần truyền tống đến một vạn người, đây là quá mức khổng lồ a.
Lóe lên một cái đám người lập tức biến mất, ngay sau đó một cái chớp mắt lại xuất hiện ở một mảnh rừng cách tông môn khoảng hai mươi ba dặm về phía nam, đám người vừa xuất hiện thì không khỏi run rẩy, có người ngã quỵ ra đất, nôn thốc nôn tháo ra bên ngoài, Vệ Thiên cảm thấy bản thân chỉ giống như bị chóng mặt nhẹ rồi khỏi hẳn, không giống như một số đệ tử khác không chịu nổi.
Trương Nhật Quân đứng bên cạnh hắn cũng hơi hoa mắt rồi cũng nhanh chóng ổn định, bọn hắn thể chất phải nói là cực tốt nhưng vẫn bị ảnh hưởng một chút, một số đệ tử thân thể hơi yếu đều nôn đầy ra đất. Đứng ở hàng đầu tiên là hơn hai mươi vị Luyện Khí Cảnh từ hậu kỳ cho đến viên mãn, đó đều là những mầm móng được tông môn coi trọng bồi dưỡng.
Năm người cùng một đợt gia nhập tông môn với hắn bây giờ đã có thể đứng ngang hàng với các bậc tiền bối đi trước, quả thực là khiến người khác hâm mộ, thiên phú thượng phẩm không phải chuyện đùa.
Bọn hắn mỗi một người đều tỏa ra khí chất siêu phàm thoát tục, giống như những viên ngọc sáng bóng được cất giữ bên trong bảo khố, so với bọn hắn mà nói đám người còn lại chỉ là những viên đá cuội không hơn không kém, bọn hắn không chịu chút ảnh hưởng nào của truyền tống trận, đối với tu vi bọn hắn mà nói chút ảnh hưởng này không quá quan trọng.
- Đến nơi rồi, đây chính là hậu phương của chiến trường quỷ dị, nơi đây cách tiền tuyến khoảng bốn mươi dặm, cho nên các ngươi ở đây cực kì an toàn, chủ yếu lần này để các ngươi biết được không khí của c·hiến t·ranh quy mô lớn, đối với chút thực lực của các ngươi mà nói làm tốt thí còn không được!
Ninh Tần Quân thần sắc lãnh đạm, nhìn về phía chúng đệ tử nói, nhìn thấy đám đệ tử thậm chí còn không chịu nổi áp lực từ truyền tống trận, hắn không khỏi lắc đầu, tư chất yếu kém như vậy chỉ sợ lên trên tiền tuyến không đến nửa giờ là bỏ mạng.
Nói rồi hắn nhìn về phía hai mươi người khác, bọn hắn đứng biệt lập với đám đệ tử kia, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ đây chính là phân biệt đối với đệ tử mầm móng và đệ tử thông thường, hạt giống của tông môn sao có thể đứng chung với đám đệ tử tư chất yếu kém.
- Các ngươi hai mươi người theo ta đi ra tiền tuyến, đây chính là cơ hội cho các ngươi thể hiện thực lực của bản thân, tông môn sẽ nhìn vào biểu hiện lần này của các ngươi.
Khác với đám người còn lại, Ninh Tần Quân đối với đám người này cực kì nhẹ nhàng thậm chí trong lời nói cũng không có sự uy nghiêm như khi nói với những đệ tử còn lại.
Sau đó Ninh trưởng lão dẫn theo hai mươi người hướng về phía tiền tuyến mà đi, tốc độ bọn hắn cực nhanh chớp mắt đã đi rất xa, thậm chí vị Ninh trưởng lão này còn không có đối với đám người còn lại giải thích gì thêm, đám người đều ngơ ngác, đem bọn hắn đến nơi này thậm chí còn không phân phó một cái nhiệm vụ gì, mặc bọn hắn tự sinh tự diệt.
- Bà nó, chúng ta không phải cũng là đệ tử sao, tại sao lại đối xử như vậy, ỷ có chút quyền thế thì có thể khinh thường người khác sao?!
Trương Nhật Quân tức giận, hắn vốn tưởng nơi này sẽ khác so với Cưu Thành, nhưng hắn lại nhầm, nơi này so với Cưu Thành còn khắc nghiệt hơn, phân biệt càng thêm nặng nề.
- Ngươi bình tĩnh một chút, bọn hắn không phải là dựa vào quyền thế mà còn dựa vào thực lực nữa, bọn hắn đã Luyện Khí hậu kì, chúng ta chỉ là trung kì cùng lắm thì là tiếp cận hậu kì mà thôi, chúng ta có gì so với bọn hắn.
Mục Ý Tử đi đến bên cạnh hai người nói, Trương Nhật Quân nghe như vậy mới bình tĩnh trở lại, quả thật như Mục Ý Tử nói, bọn hắn vừa có thực lực vừa có bối cảnh lớn, đám người như bọn hắn không so được, dù gì đám người kia cũng là thiên chi kiêu tử, bọn hắn bên này chỉ là đệ tử thông thường, căn bản đã khác biệt.
Ầm Ầm!!
Phía trước đột nhiên phát ra âm thanh to lơn, đám người nhìn lên bầu trời phía xa thì thấy nơi đó đã bắt đầu đại chiến, các loại chiêu thức, võ kỹ đều được tung ra, bầu trời không ngừng lóe lên các loại ánh sáng, mọi người đều không khỏi động dung, quả thật nơi đó rất khắc nghiệt, cường độ chiến đấu như thế bọn hắn là không thể chen chân vào.
- Các vị, chúng ta đã được đưa đến đây rồi thì cũng nên làm tròn bổn phận của mình là canh giữ nơi hậu phương, tụ tập lại một chỗ sẽ không phải là ý hay, chúng ta tách nhau ra đảm nhiệm canh giữ ở xung quanh phạm vi này, tránh để cho các loại yêu thú, thú dữ hoặc tệ hơn là quỷ dị sinh vật xâm nhập.
Một người có tu vi Luyện Khí trung kì nhưng đã tiếp cận đến hậu kì đứng ra nói, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh lam nhạt, lưng đeo một thanh kiếm, dáng người thon gọn, hắn chính là người gia nhập trước, sớm hơn cả Vệ Thiên một đợt.
Lấy hắn có tu vi cao nhất, tuy nhiều người không phục nhưng bây giờ theo lời nói của hắn quả thật đúng, do vậy đám người lục đục tách ra phân chia khu vực mà canh gác, Vệ Thiên cùng Trương Nhật Quân, Mục Ý Tử, còn có một số người khác chọn một nơi cách vị trí vừa rồi khoảng vài ba dặm, lựa chọn nơi này làm nơi canh gác, đồng thời dọn dẹp những thứ xung quanh đây.