Chương 19: Mộc Tiên Yêu Thụ
Trương Nhật Quân, Mục Ý Tử, Mộng Tiểu Vân, Chu Bác bốn người dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến chỗ kia, khoảng cách một dặm đối với bọn hắn không phải là quá xa, nhưng trong rừng cây cối rậm rạp, muốn đến nhanh cũng không được, chí ít cũng cần ba phút.
Mà ở phía bên kia, Vệ Thiên cũng cật lực chống đỡ lấy, bị ba nhánh cây của yêu thụ đánh tới, hắn cũng biết không thể tránh, đem toàn bộ linh khí dồn hết vào hai tay, hay tay hắn căng lên đến xé rách cả áo, dường như còn có ẩn ẩn hiện hiện lên tượng ảnh, sức lực mười phần, đối kháng với cùng lúc ba cánh tay của yêu thụ.
Cả hai cùng lúc v·a c·hạm, ba nhánh cây của yêu thụ bị gãy hết cả hai, mà Vệ Thiên thì bị xung chấn chấn đến thổ huyết liên tục, không ngừng lui về phía sau, để lại một vệt máu dài trên đất, quần áo thì bị chấn đến rách rưới, nhưng hắn lại cười.
Yêu thụ lại dự định lần nữa đánh tới, nhưng nó đột nhiên lùi lại, nhánh cây cuối cùng cũng theo đó gãy nát, trong lúc v·a c·hạm vừa rồi, Vệ Thiên hai tay kẹp lấy hai cành cây từ hai bên, sau đó dùng lực xoay người, dùng hai chân kẹp lấy nhánh cây còn lại, tay chân đều dùng sức bẻ gãy cả ba.
- Bẻ gãy toàn bộ tay của ngươi, xem ngươi làm sao đánh ta.
Vệ Thiên hắn nhìn yêu thụ cười, khuôn mặt tái nhợt, hai tay không còn cảm giác, hắn ngồi trên đất nhìn yêu thụ trước mặt, bây giờ cả hai người đều vô pháp t·ấn c·ông đối phương, yêu thụ tức đến hét ầm lên, tiếng hét của nó cực kì chói tai, khiến cho xung quanh muông thú đều sợ hãi.
Xoẹt Xoẹt
Trong rừng cây chạy ra mấy đạo thân ảnh, chính là Trương Nhật Quân đám người, nhìn thấy Vệ Thiên ngồi bệt trên đất, khắp người đều là máu tươi, quần áo rách rưới, quay đầu nhìn lại yêu thụ đang muốn bỏ trốn, Trương Nhật Quân tốc độ kinh người, chỉ một cái chớp mắt đã tiếp cận đến yêu thụ, hai tay dùng sức đánh ra lực đạo kinh người, yêu thụ không thể phản kháng hứng trọn một đòn t·ấn c·ông này.
Đùng
Thân thể yêu thụ ngã xuống, trên đầu nó nhô ra một cái bông hoa, chính là Mạn Hoa, yêu thụ vốn dĩ chờ đợi cho Mạn Hoa thành thục để trực tiếp luyện hóa, đột phá đến cảnh giới tiếp theo, nhưng nó chưa kịp thực hiện điều đó đã đại chiến với Vệ Thiên một trận, đánh gãy toàn bộ cành cây, còn bị Trương Nhật Quân một chưởng đ·ánh c·hết.
- Vệ Thiên!
Mục Ý Tử chạy đến đỡ hắn, sau đó nhanh tay từ trong túi áo đem ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng hắn, sau đó dùng linh khí của bản thân trợ giúp Vệ Thiên tiêu hóa.
Trương Nhật Quân nhìn thấy Mạn Hoa, hắn cũng không biết thứ này là gì, tiện tay ngắt lấy đem lại chỗ đám người, Vệ Thiên được sự trợ giúp của Mộc Ý Tử cũng dần dần thanh tỉnh, Chu Bác cùng Mộng Tiểu Vân thì hộ đạo cho hắn, nhìn thấy hắn đã tỉnh lại đôi chút Mục Ý Tử mới thu hồi linh khí, hắn cũng tiêu tốn rất nhiều linh khí mới có thể giúp Vệ Thiên tỉnh lại.
- Nhà ngươi là cái động không đáy sao, cảm giác như linh khí ta truyền vào ngươi tựa như muối bỏ biển, hoàn toàn không có cảm giác sắp đầy a, dù sao ta cũng là trung kì, mà bảy phần linh khí đều không có cảm giác là đủ.
Mục Ý Tử mắng hắn đôi câu, hai người Chu Bác cùng Mộng Tiểu Vân đều nhìn nhau mà cười, bọn hắn ban đầu cũng là những người không được ai lựa chọn, may mắn được Vệ Thiên ngỏ ý mời vào, bằng không hai người bọn hắn có khi phải đi canh gác ở một khu vực khác một mình rồi.
- Ngươi cũng đừng nên đả kích người b·ị t·hương á, ta cảm giác tinh thần cũng không ổn, ngươi xem cho ta thêm một chút linh khí.
Vệ Thiên nói ra câu này khiến Mục Ý Tử tức đến dậm chân, hận không thể đánh hắn, nhờ có Mục Ý Tử trị thương đồng thời truyền linh khí vào giúp hắn điều tức, hắn cảm giác bản thân đã chạm đến bình cảnh, chỉ cần bế quan trùng kích hẳn là có thể đạt đến trung kì.
- Ngươi tỉnh rồi, ta vừa nãy đ·ánh c·hết yêu thụ thì nó rơi ra cây hoa này, hương thơm cực kì thơm a.
Trương Nhật Quân nhìn thấy Vệ Thiên đã khôi phục hắn cũng thở ra một hơi, vừa rồi nhìn thấy Vệ Thiên ngồi bệch trên đất, hắn lửa giận sôi trào, nhanh chóng tìm đến yêu thụ đ·ánh c·hết nó, hắn đã nói sẽ bảo vệ Vệ Thiên, nhưng nhìn thấy vừa rồi cho nên hắn hơi không kìm được mà phát tác.
- Ý, Mạn Hoa, nhìn kích cỡ này chắc hẳn là đã sinh trưởng hai ba trăm năm, lần này đại phát tài rồi.
Mục Ý Tử nhìn thấy Mạn Hoa trên tay Trương Nhật Quân liền kích động không thôi, nhanh chóng chạy đến xem kĩ, khẳng định bản thân không nhìn nhầm, nghe nói như thế Trương Nhật Quân ngơ ngác hỏi.
- Thứ này giá trị như vậy, may mà ta lý trí, nếu không lúc nãy đã đạp bẹp nó rồi!
Hắn sốc đến không thể sốc hơn, may mắn vừa rồi còn đủ tỉnh táo, bằng không hắn cho rằng đây là cỏ dại mà đạp đi rồi, vội vội vàng vàng cầm kĩ trong tay, chỉ sợ cây Mạn Hoa này có chút thương tổn nào.
- May mà ngươi không có ngốc, bằng không ta liều mạng với ngươi!
Mục Ý Tử trừng mắt, cầm lấy cây Mạn Hoa này nghiên cứu kĩ, Vệ Thiên cũng điều tức lại đôi chút, sau đó đứng dậy đi lại chỗ mọi người, hai tay của hắn vẫn như cũ đau nhức kịch liệt, hắn vừa rồi nghĩ rằng bản thân đã phế rồi, may mắn có viên đan dược mà Mục Ý Tử cho hắn, bằng không chỉ sợ đã phế thật.
- Vừa nãy ta cũng vì nhìn thấy cây Mạn Hoa này mà đại chiến với yêu thụ, nó ẩn bên dưới đất, may mà ta linh cảm nhanh nhạy, bằng không chỉ sợ đã bỏ mạng rồi, còn nữa cảm ơn ngươi vì viên đan được.
Vệ Thiên đối với Mục Ý Tử cảm ơn thật sâu, Mục Ý Tử cũng coi như cứu hắn một mạng.
- Không có gì, chỉ là một viên đan dược mà thôi, mà ngươi cũng thật khiến ta kinh ngạc, không chỉ linh khí truyền cho ngươi không có điểm dừng, chiến lực cũng mạnh như vậy, con yêu thú mà ngươi mới đánh bại chính là Mộc Tiên Yêu Thụ, nhìn kích thước của nó đoán chừng nó cũng tu vi Luyện Khí hậu kì đỉnh phong, chỉ cần nuốt vào Mạn Hoa, không chỉ đột phá lên viên mãn, có khi còn đến Khí Hải cảnh.
- Mộc Tiên Yêu Thụ được coi như là yêu thú trung cấp ở Luyện Khí cảnh, muốn đối đầu nó dễ dàng ít nhất cũng phải cao hơn nó một tiểu cảnh giới, hoặc là có được binh khí mạnh mẽ có thể kích sát nó, bằng không đều chịu thiệt, ngươi chỉ mới là sơ kì vậy mà có thể đánh lưỡng bại câu thương, ngươi cái tên quái vật này.
Mục Ý Tử giải thích về yêu thụ kia đồng thời cũng đối với Vệ Thiên có nhận thức khác, mọi người cũng đều nhìn hắn với ánh mắt khác, kinh nghiệm chiến đấu quá phong phú có thể cầm cự thậm chí lưỡng bại câu thương với Mộc Tiên Yêu Thụ, đổi lại bọn hắn chỉ sợ không dám nói mình có thể làm được như hắn.
- Mạn Hoa này sinh trưởng lâu như vậy dược lực hẳn là rất mạnh, chúng ta không biết luyện dược, vậy thì mỗi người một nhánh hoa, nuốt vào luyện hóa, tuy chỉ là dược liệu phổ thông nhưng sinh trưởng trong thời gian dài, cũng có thể so sánh với các loại thảo dược trân quý.
Mạn Hoa mà Vệ Thiên tìm thấy may mắn vừa đủ năm cánh hoa, mỗi người một cánh, trở về chỗ nghỉ ngơi bọn hắn mới đem cánh hoa nuốt vào, Vệ Thiên đem cánh hoa nuốt vào trong miệng, hương thơm lập tức xông lên mũi, mà cánh hoa dường như bị hòa tan bên trong miệng của hắn, một cái vị ngọt thanh mát chạy dọc xuống cổ họng, sau đó đến bụng lại được linh khí ở đan điền luyện hóa.
Hai cánh tay của hắn tê rần giờ phút này được dược lực bồi đắp, dần dần lấy lại cảm giác, sau đó dược lực dựa theo Vệ Thiên vận chuyển công pháp đi dọc thân thể, các v·ết t·hương bên ngoài mắt thường có thể thấy đang chầm chậm khép lại, mà linh khí tỏa ra từ cánh hoa cũng được hắn hấp thu, một bên điều tri thương thế một bên trùng kích cảnh giới mới.
Vệ Thiên điều động linh khí ở đan điền, vòng xoáy ở đan điền hắn điên cuồng hấp thụ thêm linh khí tỏa ra từ cánh hoa, hắn bây giờ cảm giác như phần bụng đang căng tròn như sắp nổ tung, hắn cố chịu đựng, đây chính là vật bổ không thể để nó lãng phí, hắn tiếp tục hấp thu đến khi cảm giác bản thân đạt đến ngưỡng gần như vỡ ra, thì bên trong đại não truyền đến một tiếng vỡ vụn.
Rắc!
Vòng xoáy linh khí ở đan điền bắt đầu xoay càng lúc càng nhanh, linh khí tỏa ra từ cánh hoa gần như bị cái vòng xoáy này hấp thu, sau đó từ từ biến lớn, đến khi luyện hóa toàn bộ cánh hoa, thì vòng xoáy ở đan điền của hắn đã to lên gấp ba lần ban đầu, hắn cảm giác bản thân như được lột xác, thân thể sức lực mười phần, nắm tay lại cảm giác một chút, hắn tự tin bây giờ nếu như lại đối đầu với Mộc Tiên Yêu Thụ kia, hắn sẽ không còn rơi vào thế hạ phong.