Chương 14: Điên cuồng tấn công
Chương 14: Điên cuồng t·ấn c·ông
Vệ Thiên cảm nhận được luồng khí lạnh, hắn vốn rất n·hạy c·ảm với xung quanh, nay cảm thấy liền không ổn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cước của Kiều Sở Phong hạ xuống, hắn lúc này cũng ngăn không được, chỉ đành lách qua một chút cho một cước này tránh khỏi chỗ yếu hại.
Ầm!
Một cước hạ xuống vai Vệ Thiên, Kiều Sở Phong sức lực phải nói là rất lớn, nhưng thân thể Vệ Thiên thật có chút cứng, hắn tựa như đánh vào một cái thiết bản, cảm thấy bàn chân còn có chút tê tê, mà Vệ Thiên hứng trọn một cú, mặt mài tái mét, mặc dù thân thể mạnh nhưng cũng không mạnh đến mức không quan tâm đến thương tổn này, hắn kém chút phun ra một búng máu, cảm thấy bả vai tê rần dường như không có cảm giác.
Vệ Thiên lùi lại vài bước, mà phía Kiều Sở Phong cũng không có phát động t·ấn c·ông, vừa rồi là hắn dùng đến bảy phần sức lực, dù cho là thối thể viên mãn cũng khó mà chịu nổi, vậy mà nhìn thấy Vệ Thiên hắn chỉ ê ẩm một chút lại cử động được, hắn gân xanh nổi lên, cho dù là cùng cấp hắn cũng có tự tin đánh đối phương một trận ra trò, nhưng đây là đối thủ so với hắn yếu hơn một cảnh giới, vậy mà có thể làm khó dễ hắn hai lần, điều này là không thể chấp nhận.
- Ngươi cũng cứng lắm, nhưng cứng thì cũng chỉ có thể để cho người khác đánh, ngươi nếu như không có chiêu bài gì thì kết cục đã rõ ràng rồi!
Hắn cố ý khiêu khích để Vệ Thiên lộ ra sơ hỏ, dựa vào tốc độ của hắn, hắn tự tin chỉ cần Vệ Thiên lộ ra sơ hở hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất t·ấn c·ông một cách bất ngờ, chính là một chiêu đánh bại đối thủ, nhưng làm hắn thất vọng hơn là Vệ Thiên không có bị khiêu khích, mà ngược lại còn có chút hưng phấn, bả vai tê rần dần dần có lại cảm giác, mặc dù có hơi đau nhức nhưng không ảnh hưởng đến sức mạnh của hắn.
- Đến đi, đánh nhau đừng có nhiều lời như vậy!
Lần này thì đến Vệ Thiên khiêu khích Kiều Sở Phong, hắn nắm chặt hai tay tuỳ thời đều có thể t·ấn c·ông Kiều Sở Phong, mà đối mặt với lời khiêu khích của Vệ Thiên, Kiều Sở Phong lửa giận ngập trời, chỉ là một tên nhóc còn hôi sữa mẹ, vậy mà lại coi thường hắn, nhưng sau đó hắn liền bình tĩnh trở lại, người ta thường nói giận quá mất khôn, hắn cũng không ngờ bản thân lại dễ dàng bị Vệ Thiên khiêu khích như vậy.
Bình tĩnh trở lại sau đó hắn lại dùng tốc độ chèn ép Vệ Thiên, muốn trong thời gian ngắn đánh bại Vệ Thiên, bởi vì chiêu này có một nhược điểm chí mạng chính là không thể duy trì quá lâu, cũng rất dễ bị nhìn thấy điểm yếu nhưng Kiều Sở Phong đã khắc phục bằng cách đánh nhanh hết sức có thể để đối phương không kịp nhìn thấu hắn.
Đùng!
Lần này hắn thật sự nghiêm túc, một bước bước ra dẫn đến khói bụi mịt mờ, bên dưới chỗ đứng vừa rồi còn in hằn dấu giày của hắn, tốc độ nhanh đến khó mà hình dung, Vệ Thiên biết bản thân sẽ rất khó bắt được đối phương cho nên hắn chờ đợi, dựa vào thân thể cường tráng này chống chịu một số công kích, đợi đối phương tiêu hao hết, sau đó lại đánh, hắn không tin dùng đến Tứ Tượng Quyền viên mãn không thể đánh cho Kiều Sở Phong b·ị t·hương.
Kiều Sở Phong tốc độ cực nhanh mà kết hợp với cuồng quyền mà hắn liên tục đánh ra, đánh vào thân thể cứng rắn của Vệ Thiên, hắn đang điên cuồng t·ấn c·ông, hắn không muốn dùng kiếm để đánh bại Vệ Thiên, dù gì cũng không phải là sinh tử quyết đấu, không cần bộc lộ ra toàn bộ thực lực, nhưng như vậy chỉ dựa vào thân thể đối cứng thật có chút khó khăn, nhưng bởi vì tốc độ của hắn nhanh cho nên mỗi một quyền cước đánh ra đều mang theo lực lượng kinh người.
Ầm!
Đùng!
Khắp sân đấu chỉ nghe tiếng ầm đùng cùng khói bụi mù mịt, Vệ Thiên đứng ở trung tâm chịu đòn, hắn khoé miệng đã chảy ra tia máu, mặc dù nói bản thân mạnh nhưng mỗi một đòn đánh của Kiều Sở Phong đều mang theo sự chấn động kinh người, bên trong nội tạng như bị khuấy đảo liên tục, trải qua khoảng chừng sáu, bảy phút mới ngừng lại.
Kiều Sở Phong lúc này đã đuối sức, Vệ Thiên thật sự quá cứng tựa như một con rùa, hoàn toàn đánh không vỡ phòng thủ của hắn, mà Vệ Thiên bày ra thế thủ cũng chỉ theo bản năng, hắn che lại bộ phận yếu hại nhất là khuôn mặt, bởi vì chỉ có cái mặt làm vốn aa, đánh xấu đi rồi làm sao có thể dựa vào đó kiếm cơm đây, hắn bây giờ máu đã chảy đến cổ áo, thậm chí còn loang ra thành một vùng máu lớn.
Khi t·ấn c·ông của Kiều Sở Phong ngừng lại hắn mới thả ra tư thế phòng thủ, sau đó nhìn Kiều Sở Phong cười đắc ý.
- Ngươi mệt rồi chứ, thế thì đến lượt ta!
- Ngươi đắc ý cái gì, vừa rồi chỉ là mới khởi động!
Kiều Sở Phong cũng tức điên, mặc dù đánh vào rất nhiều chỗ khác nhau nhưng hắn dường như Vệ Thiên khắp nơi đều là bọc sắt, đánh hoàn toàn không thủng, nhưng dù vậy hắn cũng làm cho Vệ Thiên trọng thương, hắn không tin bản thân đã kết hợp với tốc độ đánh ra rất nhiều quyền cước đều ẩn chứa sự chấn động, da dày thịt béo bên ngoài vậy hắn t·ấn c·ông từ bên trong, nhìn thấy Vệ Thiên thân thể lấm lem v·ết m·áu, hắn cũng cười.
Vệ Thiên lấy lại tinh thần, sau đó dùng lực phóng đến Kiều Sở Phong, đúng chính xác là hắn phóng đến, thay vì chạy thì hắn dùng cách này vừa nhanh vừa tiện hơn chỉ là không thể đổi hướng, nhưng vậy cũng đủ rồi, tiêu hao đối phương nãy giờ, hắn không tin Kiều Sở Phong còn có sức chạy tiếp, tốc độ hắn phóng đến cũng rất nhanh, trừ khi Kiều Sở Phong dùng tốc độ như lúc nãy tránh né, bằng không thì vô phương tránh hắn một quyền này.
- Tứ Tượng Quyền, Quyền Tượng Vô Địch!
Đây chính là chiêu thức hắn học được khi đột phá viên mãn thối thể, thực lực lên đến tám tượng, nhưng đấy chỉ là bộc phát tạm thời một chiêu, thân thể không gánh nổi sức lực lớn đến như thế, hắn không tin chiêu thức này không thể đánh bại Kiều Sở Phong.
Rầm!
Phốc!
Răng Rắc!
Kiều Sở Phong nào có còn sức để trốn tránh nữa, chỉ đánh cắn răng hứng chịu, hắn tự tin lấy thân thể này hẳn là có thể chịu được, nhưng hắn không biết được một quyền này của Vệ Thiên ẩn chứa sức lực kinh người, dùng hai tay chống đỡ một đấm này khiến hắn gãy cả hai tay, thậm chí còn bị một quyền đánh trúng mặt, phun ra một bãi máu dài, hắn không thể tin được vào mắt mình, Vệ Thiên vậy mà có thể đánh bay hắn một khoảng, thậm chí còn khiến hắn hộc máu lần đầu tiên kể từ khi gia nhập Lạc Nhật Môn đến nay.
- Ngươi... Khá lắm! Ta chịu thua.
Nói xong câu này Kiều Sở Phong liền ngất lịm đi, bởi vì đến Bát Tượng Quyền dù cho là Luyện Khí trung kì còn có thể đánh, hắn chỉ là sơ kì đương nhiên là không cách nào chịu nổi, lúc này bên trong Chấp Pháp Đường đi ra một người, chính là người đem Kiều Sở Phong đến đây, hắn tuyên bố trận đấu kết thúc, toàn bộ điểm của Kiều Sở Phong được chuyển cho Vệ Thiên, như vậy đến lúc này Vệ Thiên đã có đến một trăm bốn mươi bảy điểm, Kiều Sở Phong có đến gần một trăm điểm cống hiến, hắn cũng kinh ngạc không thôi.
Sau đó Vệ Thiên được đưa ra bên ngoài, nhìn thấy lại được ánh sáng mặt trời, Vệ Thiên mới cảm thấy thoải mái hơn, bên trong sàn đấu dùng dạ minh châu thắp lên ánh sáng, cảm giác chiến đấu khó thở khiến hắn không quen, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn giao đấu vơi một người, khác hoàn toàn với các loại dã thú trước đây.
Về đến ngoại viện hắn thay đổi cho mình một bộ đồ khác, bộ đồ kia đã dính máu cho nên cũng không tiện mặt ra bên ngoài, mà hắn cảm thấy bản thân sắp không ổn, một lát liền chạy đến Đan Phường, đổi lấy một viên đan được trị thương cấp thấp giá năm mươi điểm, quay trở về liền nuốt vào sau đó lại khoanh chân trị thương, nhìn hắn bề ngoài không có thương tích gì nhưng nội thương lại cực nặng, bây giờ chỉ cần hít thở mạnh một chút đều cảm thấy đau.
Mất đến hơn một ngày điều dưỡng hắn mới có thể cảm thấy khá hơn, tổng kết lại một chút, hắn bây giờ chỉ có chín mươi bảy điểm cống hiến, còn thiếu một chút nữa mới đủ để đổi môn tâm pháp Luyện Khí cảnh, hắn đành phải đi làm một chút nhiệm vụ thối thể cảnh để cho đầy đủ điểm, ba ngày sau hắn quay trở lại Thí Luyện Đường đổi điểm, cầm lấy thẻ bài trong tay, hắn không kìm được kích động mà chạy đến Thư Các.
Tại Thư Các vẫn như cũ có hai đệ tử canh gác, hắn bây giờ nhìn không rõ tu vi của hai người này, cúi đầu chào một tiếng sau đó hắn đi vào bên trong, tại ngay lối vào hắn lại gặp vị lão giả kia, vị này ngồi khoanh chân nhắm mắt ở ngay lối vào, nhìn giống như là đang ngủ.
- Đến đây làm gì?
Vị lão giả kia không có mở mắt nhưng vẫn giao tiếp với Vệ Thiên, Vệ Thiên kinh ngạc, hắn đến đây hầu như không có một tiếng động, nhưng còn chưa đi đến bên trong đã nghe vị lão giả kia nói chuyện.
- Tiền bối, đệ tử đến đây là để đổi môn tâm pháp để đột phá Luyện Khí cảnh.
Hắn cung kính nói ra mục đích đến đây, người này đem lại cho hắn cảm giác cực kì thần bí, nhìn qua chỉ giống như một lão già cao tuổi bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa nhân thế.
- Một trăm điểm cống hiến đổi lấy, ngươi đưa ta kiểm tra một chút.
Vị này sau đó mới chịu mở mắt, còn chưa kịp lấy ra tấm thẻ, vị này đã cầm trên tay thẻ bài của hắn, hắn thật sự có chút không tin vào mắt mình, chỉ thấy vị này phất tay một cái, tấm thẻ bài đã nằm gọn trong tay người đó, cầm lấy tấm thẻ bài màu trắng trên tay, vị này dường như có ý gì đó, sau đó dùng tay kéo ra một luồng linh khí bên trong, quăng trả lại cho Vệ Thiên tấm thẻ bài.
- Ừm đủ rồi, đây, ngươi cầm lấy!
Vị lão giả quăng cho hắn một quyển sách, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi, không tiếp tục để ý đến hắn, Vệ Thiên nhận được quyển sách, cúi đầu chào vị lão giả, sau đó quay ra cúi chào hai vị đệ tử mới rời đi.
-----------------
Trở lại thoải mái, hai ngày nay và mai có thể ra chương, hai ngày sau lại có việc bận phải về quê, hi vọng các đạo hữu không giận keke, cầu đề cử, nguyệt phiếu, đánh giá nhée