Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 79: Ánh Sáng Hải Thần 6




Hạ Tuy đợi không lâu lắm, Hạ Dạ và Chu Khải đã bay trở về, trong ngực Hạ Dạ còn ôm một cái bình.

Bình không lớn, chỉ to bằng bàn tay của người trưởng thành, rong rêu bám bên ngoài đã được Chu Khải và Hạ Dạ lau đi , nhìn không ra màu sắc ban đầu, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy một ít hoa văn.

"Thứ này là cái gì?"

Hạ Tuy đưa tay ra đón, bảo Hạ Dạ lại đây.

Chu Khải mang Hạ Dạ và cái bình đưa tới, không chắc lắm trả lời, "Tiểu Dạ nói đồ vật bên trong có lợi cho quỷ, có thể dùng rải vào trong nước để câu quỷ."

Nói đến câu quỷ Chu Khải còn chà xát hai tay nổi da gà, cảm thấy sau này mình sẽ sinh ra ám ảnh tâm lý đối với chuyện câu cá mất thôi.

Hạ Dạ gật đầu, "Bên trong này hẳn là tóc của tội phạm thời cổ đại được đao phủ cắt, giết một người cắt một dúm tóc kết thành hình dạng đặc biệt phong bế trong cái bình đem chôn dưới gốc cây hòe, chôn rồi đào, đào rồi lại chôn, chờ đến khi họ về hưu không làm nghề này nữa sẽ nhờ người chuyên đi biển giúp họ mang cái bình này quăng xuống biển, như vậy có thể sẽ được bình an đến khi tuổi già."

Hạ Dạ là anh linh được ba loại khí tạo thành, không kém gì so với yêu ma quỷ quái sau khi được khai mở trí tuệ, thực lực lại càng mạnh hơn, ký ức được truyền thừa từ các tiền bối lại càng nhiều hơn.

Những kiến thức về yêu ma của Hạ Dạ có thể kém hơn Hạ Tuy đã đọc được nhiều ghi chép của biết bao đời Quan chủ, lại còn tự mình đi ngao du bốn phương tự thể nghiệm, nhưng có nhưng tri thức hiếm thấy thì Hạ Tuy còn phải thỉnh giáo Hạ Dạ.

Hạ Dạ có thể trực tiếp nghĩ đến "bình Bình an" của đao phủ, cũng bởi vì vừa mới nhìn thấy nó đã ngửi được tử khí ở bên trong.

Hạ Tuy cũng đã được nghe nói truyền thuyết này, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, đao phủ vì bảo vệ bình an, tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấy "bình Bình an" của mình.

Cầm chiếc bình mở âm nhãn ra nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài bám một lớp khí trắng xám.

Lúc chạm vào đáy bình cảm giác được có những văn tự cổ, dùng ngón tay sờ sờ phân biệt được, đúng là ba chữ "bình Bình an".

Trên bình Bình an tuyệt đối không thể khắc gì ngoài ba chữ này, chỉ sợ lộ ra sẽ có người biết được tin tức, khiến những con quỷ này tìm được mình.

Nói là quỷ, kỳ thật trong tóc cũng chỉ là tử khí của người chết trước khi bị chém đầu, có điều cả đời đao phủ không biết đã chém bao nhiêu cái đầu, cho nên nếu thật sự những tử khí này đến tìm ông ta, một khi gặp phải nhất định cả nhà chết sạch gà chó cũng không tha.

"Chung quanh rất sạch sẽ, một con quỷ bản địa cũng không có, tôi nghi ngờ là ốc biển trên núi, trong biển cũng có quái vật ăn hồn, cho nên dùng cái này, có lẽ có thể dẫn dụ nó đến."

Hạ Dạ nói nguyên nhân vì sao mình phải tốn sức vớt cái bình này từ dưới đáy biển lên.

Hạ Tuy cảm thấy ý tưởng này không tệ, lúc trước hắn cũng có nghĩ đến cách này, nhưng mà phải đi đâu tìm quỷ hồn đây? Con hàng Chu Khải này nhất định không thể dùng được, nếu mà dùng chẳng khác nào dùng bánh bao thịt chọi chó, có đi không về.

Hạ Dạ bây giờ không thể phân thân hồn phách và thân thể, dù bây giờ bên ngoài có tìm được một con quỷ đồng ý hi sinh, Hạ Tuy cũng không muốn dùng cho lắm.

Dùng quỷ hồn của người ta dẫn rắn ra khỏi hang, nếu để xảy ra chuyện gì thì có khác nào giết người đâu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, dù sao quỷ hồn mà chết rồi thì chính là hồn phi phách tán.

Trong đầu Hạ Tuy bắt đầu nảy ra một ý nghĩ cuối cùng có thể dùng đến, chính là tự mình tách một phần sinh hồn của mình ra dùng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là Tiểu Hắc phải tỉnh lại, mà còn phải chắc chắn rằng lúc đó Tiểu Hắc sẽ không ăn luôn hắn.

Bây giờ có cái bình này, năng lực của Hạ Tuy coi như có đất dụng võ.

Hạ Tuy vẻ mặt như thường nhưng trong lòng đã quyết định một sự việc quan trọng, tâm trạng thoáng chốc trở nên tốt hơn, bảo Hạ Dạ nhìn về phía đội trưởng Dương, "Vừa rồi đội trưởng Dương bị thứ gì đó dưới vực sâu dùng ánh trăng làm trung gian quyến rũ hồn phách, cậu xem thần hồn của chú ấy có còn mùi vị gì không."

Chu Khải ở bên cạnh nghe vậy khóe miệng co rút, nhưng nhìn một người một tiểu quỷ kia, mặc kệ là người nói chuyện hay là người nghe lời, đều không cảm thấy nói như vậy có gì không đúng, Chu Khải cũng chỉ có thể nhếch miệng không dám nói lời thừa.

Chẳng lẽ hắn có thể trực tiếp nói: Ha, Lão đại, anh nói như vậy sao giống như xem Tiểu Dạ là chó cảnh sát vậy?

Không cần làm thật thì Chu Khải cũng biết hậu quả khi nói những lời này sẽ rất thê thảm.

Hạ Dạ duỗi cánh tay từ trên người Hạ Tuy bám vào trước ngực đội trưởng Dương, leo lên đầu ngửi ngửi khắp ấn đường, đỉnh đầu, cái ót, túm lại không bỏ sót chỗ nào của cùng đầu.

Chu Khải nhìn hình ảnh đó mà đem nắm tay nhét vào trong miệng luôn, cố gắng để bản thân đừng mở miệng nói chuyện.

Đội trưởng Dương đã từng bế con gái của mình, lúc đón lấy Hạ Dạ cũng sửa lại thành kiểu ôm em bé, hơi thở của Hạ Dạ không thơm mùi sữa giống như những em bé bình thường, ngược lại rất là lạnh lẽo.

Có đều mềm mềm mập mập, cảm giác ôm không tệ, đội trưởng Dương còn thừa dịp Hạ Dạ nghiêm túc làm việc mà sờ soạng đùi của Hạ Dạ.

Mặc áo sơ mi với quần yếm, phía dưới còn mang vớ trắng đến mắt cá chân, chân đi đôi giày da màu đen nho nhỏ, đứa bé này khiến người ta vừa nhìn đã thấy nhộn nhạo, đội trưởng Dương hôm qua gặp mặt ở đường Ngô Đồng là đã muốn nhéo Hạ Dạ rồi.

Đương nhiên, nhéo mặt chắc sẽ không được rồi, lúc này nhéo cái chân mập mạp, coi như cũng thỏa mãn.

Hạ Dạ cảm nhận được động tác của đội trưởng Dương, nghi ngờ nhìn ông ta, phát hiện đối phương thấy nó ngừng lại thì lập tức khẩn trương hỏi có phải xảy ra vấn đề gì không.

Hạ Dạ lắc đầu, cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều thôi, người lớn bế trẻ con có vẻ đều là như vậy.

Hạ Dạ đến bây giờ còn chưa chạm trán với mấy ông chú bà dì biến thái nên không nghĩ nhiều, vỗ vỗ đỉnh đầu của đội trưởng Dương, xác định kết quả, lúc này mới xoay người bò lại lên người Hạ Tuy.

"Đã bị vật gì đó đánh dấu rồi, nhưng mà không cùng loại với ánh sáng xanh lần trước."

Nếu muốn bắt mồi, mà phải tốn thời gian dụ dỗ con mồi từ mặt biển đi xuống tới vực sâu rồi mới hiện thân ăn thịt con mồi, vậy có thể cho là vật đó không thể rời khỏi vực sâu hay không?

Điều này lại không giống với ánh sáng xanh, ánh sáng xanh không biết ở chỗ nào dưới đáy biển tìm được bút thần, sau đó mới có kế hoạch trợ giúp mình sớm hóa thành hình người, vì thế mới xuất hiện ở gần bãi cát, thừa dịp bóng đêm dụ dỗ Đổng Thiên, từ đó rời khỏi biển sâu tiến hành kế hoạch của nó.

"Nhớ rõ già Lý đã từng nói qua, ngoại trừ thần hồn của Hải thần có thể khiến người ta trở thành người nối nghiệp trong truyền thuyết, mặt khác còn có một loại ánh sáng đến từ vực sâu, nó sẽ ngụy trang thành ánh sáng xanh đại diện cho thần hồn của Hải thần, dụ dỗ những người từng nghe về truyền thuyết này xuống biển sâu, sau đó bị nó cắn nuốt thần hồn."

Cứ như vậy, vừa hay lại đối nghịch với nhau.

Đội trưởng Dương nghe thấy cắn nuốt thần hồn, bây giờ mặc dù đã an toàn, nhưng bản thân đã bị thứ kia đánh dấu, một trận gió biển thổi đến, đội trưởng Dương sợ run cả người, kéo chặt áo khoác, "Đi đi đi, chúng ta tạm thời đi về trước."

Trước kia nhìn biển còn cảm thấy buổi tối hóng gió biển thật là thoải mái, bây giờ cảm giác đó sao lại rợn người như vậy.

Lúc này cũng đã gần mười hai giờ, so với đội ngũ Chiêu hồn, bọn người Hạ Tuy đã về trễ hơn nửa canh giờ, lúc về thôn cũng có thể nghe thấy ở nhà Triệu Đông Hải đang dùng loa để bậc nhạc tang lễ.

Bây giờ đạo sĩ làm đàn tràng cũng rất hiện đại, đến người chơi nhạc đám tang cũng không cần, niệm kinh cũng có thể download trên mạng về, dùng di động liên kết với một chiếc loa bluetooth, lại cắm sạc cho di động, là có thể dùng tới mấy ngày mấy đêm.

Cho dù là đạo tràng nhỏ ba ngày ba đêm hay là đạo tràng lớn bảy ngày bảy đêm, trước sau chỉ cần hai đạo sĩ là được.

Buổi tối lúc Hạ Tuy vào thôn nhìn thấy chỉ có hai đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng trong lòng còn bồi hồi một lúc, thầm nghĩ chẳng lẽ hai vị đạo hữu này đạo hạnh cao thâm, chỉ cần ngồi xuống đọc kinh là tinh thần sáng láng có thể không cần ngủ?

Nhưng bây giờ nhìn lại mới coi như biết rõ, người ta chỉ cần hai người thường lại đây nhìn vài lần, làm bộ làm tịch đốt vài lá bùa rung vài lần chuông, lại chỉ điểm cho những người gác đêm làm cái này, làm cái kia vậy là có thể về phòng ngủ, hoặc là nói chuyện phiếm hoặc là uống rượu hoặc là đi ngủ, kiếm tiền thật sự quá thoải mái, giống như từ đầu tới cuối bọn họ chỉ có nhiệm vụ an ủi tâm lý cho người thân của người đã khuất, một chút tác dụng thực tế cũng không có.

Buổi tối bọn người Hạ Tuy nhất định là không về thôn Câu Lặc, đội trưởng Dương đã có sắp xếp phòng nghỉ cho Hạ Tuy, tuy rằng nơi này cũng chỉ có bốn phòng, nhưng lúc chiều bọn họ đã tìm tấm ván gỗ làm giường, mùa hè nên tạm chấp nhận một chút, tất cả mọi người cùng nhau ngủ là được.

Nhưng Hạ Tuy vốn không cần đi ngủ, chỉ ngồi một góc trên tấm ván gỗ tĩnh tọa là được.

Hạ Đông đã sớm chiếm lấy chiếc giường làm bằng ván gỗ ở gian nhà chính, đội trưởng Dương cũng chen chúc qua đó, những người khác có người được phân công theo dõi bên nhà Triệu Đông Hải, cũng có người bị sắp xếp qua nhà người khác ngủ nhờ.

Cho tiền, lại lôi kéo làm quen, dùng đủ loại bản lĩnh hỏi cung thẩm vấn của bọn họ xem có tìm được tin tức hữu dụng nào từ chỗ các thôn dân hay không.

Sắp xếp như vậy, tổng cộng mười người cũng không còn mấy ai ở đây, những người khác chia nhau ba phòng còn lại, còn có thể nhường cho cô gái duy nhất là Tiểu Lệ ngủ riêng một phòng.

"Chú Dương, cái đó, cháu có một việc cảm thấy vô cùng có lỗi với chú."

Hạ Đông gối đầu lên cánh tay nằm bên cạnh đội trưởng Dương, hai người đều không có gối đầu, tùy tiện dùng ba lô của mình làm gối.

Đến cả chăn cũng không có, liền dùng áo khoác tùy tiện đắp lên bụng là xong.

Đội trưởng Dương bị dọa đến mức hồn và xác không ổn định, lúc này coi như mệt tâm mệt thân, nhưng thần kinh không được ổn định, vừa nhắm mắt lại cảm thấy thật sự nhìn thấy đôi mắt màu đỏ tràn ngập tà khí, nên bị mất ngủ.

Đội trưởng Dương làm nghề này cũng khoảng hai mươi năm, cũng không phải chưa từng gặp mấy chuyện liên quan sống chết thế này, nhưng việc đêm nay lại không giống, so với lần trước gặp phải tận thế ở thế giới trong mơ, so với nhìn thấy quỷ không da, thậm chí so với lần bị ma quỷ tập kích từ dưới đất cũng không có cảm giác sợ hãi như bây giờ.

Có người có thể sẽ cảm thấy việc này khó hiểu, dù sao lần này từ đầu tới cuối ông chỉ gặp một đôi mắt màu đỏ mà thôi, nhưng đội trưởng Dương từng trải nhiều rồi nên biết, đồ vật lần này mình gặp không giống trước kia.

Nghĩ đến Hạ Dạ nói thần hồn của mình còn bị vật kia đánh dấu, về sau coi như rời khỏi vùng biển đi về phương Bắc cũng không thoát được, trong lòng đội trưởng Dương càng nghĩ càng căng thẳng.

Lúc này nghe thấy thằng nhóc Hạ Đông đột nhiên lớn giọng gọi ông là "Chú Dương", đội trưởng Dương đang tâm phiền ý loại cũng bị dọa hoảng sợ, quay đầu nhìn thằng nhóc này, nghi ngờ nhìn nhìn, không thể không nghi ngờ có phải thằng ngóc này đã bị quỷ ám rồi hay không.

Hạ Đông thấy thế, một chút dũng khí khó khăn lắm mới có được lập tức tan tành, do do dự dự tự hỏi tự đáp, "Ặc, nói giỡn thôi, chú Dương, cháu ngủ đây."

Nhưng đội trưởng Dương đã tìm được một đối tượng để dời đi sự chú ý của mình, nghiêng người nhìn qua bên Hạ Tuy, sau đó nhẹ giọng hỏi Hạ Đông, "Chuyện gì mà cảm thấy có lỗi với chú? Lúc còn bé chú đã dạy cháu thế nào? Là nam tử hán thì không thể ấp a ấp úng, có sai lầm gì cũng phải thản nhiên đối mặt, đùn đẩy phủ nhận đều không là hành vi của đại trượng phu."

Năm đó đang thịnh hành phim truyền hình võ hiệp, cho nên bây giờ nói ra những chuyện này quả thật có chút cảm giác ngại ngại.

Hạ Đông cũng nhớ tới những năm tháng đó chú Dương giống trưởng bối lại giống một người anh, một người bạn, áy náy trong lòng càng nặng, không nỡ tiếp tục giấu diếm, dù sao năm nay Diệu Diệu đã lên đại học rồi, khụ.

"Chú Dương, cháu nói với chú nhưng chú đừng quá kích động, đừng bởi vì chuyện này mà làm ồn đến Hạ trưởng phòng."

Đội trưởng Dương bẻ khớp tay, gật gật đầu, đồng ý.

Hạ Đông nghiêng người qua thì thầm, "Chú Dương, cháu đang hẹn hò với Diệu Diệu."

Đội trưởng Dương sửng sốt, "Gì?"

Hạ Đông cho rằng đội trưởng Dương nghe không rõ, lại nghiêng người qua chuẩn bị lặp lại lần nữa, kết quả liền bị đội trưởng Dương dùng tay đè đầu, gương mặt bị áp tới biến hình, chà qua xát lại trên tấm ván gỗ.

Hạ Đông bị ấn đến dẹp miệng, vội vàng mồm miệng không rõ khuyên nhủ đội trưởng Dương đừng quá kích động, làm ồn Hạ đại sư.

Ôi ôi, đến cả "Hạ đại sư" cũng đã dùng đến rồi, có thể nói ý chí sinh tồn mãnh liệt.

Nhưng mà chiêu này dùng với đội trưởng Dương đúng là hiệu quả, quả nhiên đội trưởng Dương vừa nghe, vội vàng quay đầu nhìn Hạ Tuy, phát hiện Hạ Tuy giống như một pho tượng không chút sứt mẻ ngồi xếp bằng ở chỗ kia cúi đầu, thần nhủ đại sư chắc là đã tiến vào cảnh giới tu hành rồi, đúng là phải nhỏ giọng một chút.

Nhưng mà quay đầu nhìn thằng nhãi ranh Hạ Đông này, đội trưởng Dương cười lạnh một tiếng, buông tay ra nhảy xuống giường, nhẹ nhàng mang giày vào, vẫy vẫy tay với Hạ Đông, chỉ ra ngoài cửa.

Hạ Đông hiểu được, nhất thời sắc mặt sa sầm, nhưng nghĩ đến bạn gái nhỏ, Hạ Đông vẫn ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, lúc đến cửa ngoái đầu nhìn Hạ Tuy bên kia, nhìn thấy giữa hai bàn chân của Hạ Tuy sao lại có cục gì trắng trắng?

Có thể là quần áo này kia, Hạ Đông không nghĩ nhiều, mày ủ mặt ê đi ra ngoài.

Biết rõ sắp bị đánh, còn phải ngoan ngoãn đi theo sau, tâm trạng này, Hạ Đông cũng chỉ có thể lén lút nghĩ tới bạn gái ngoan ngoãn dễ thương ở nhà để củng cố lòng dũng cảm nhấc từng bước đi theo.

Chu Khải và Hạ Dạ đi ra ngoài tạm thời canh giữ cái bình kia, cái bình này không thể mang về thôn được, tùy tiện chôn ở đó Hạ Tuy cũng lo lắng.

Để một mình Chu Khải giữ cái bình thì hắn chết sống không đồng ý, cho nên kết quả cuối cùng chính là để hai con quỷ cùng nhau canh giữ, Hạ Dạ còn chuẩn bị đêm nay ôm bình cố gắng hấp thu âm khí, để cái bình này sẽ càng có năng lực dụ dỗ những loại ma quỷ như nó.

Hạ Tuy cho Hạ Dạ một lá bùa âm, để Chu Khải cũng phủ chút quỷ khí của mình lên đó, tranh thủ khiến cho thứ bị dụ dỗ kia nghĩ rằng ở đây có mồi ngon lại còn không có năng lực phản kháng.

Đội trưởng Dương và Hạ Đông chỉ cho rằng Hạ Tuy đưa lưng về phía bọn họ đã nhập định, nhưng mà Hạ Tuy lại còn chưa thật sự ngồi thiền.

Lúc mới đầu, Hạ Tuy ngồi xếp bằng rồi, mở túi vải ra, sổ sinh tử được Hạ Tuy lấy ra để vào trong ngực, từ khi sổ sinh tử hồi sinh Tiểu Hắc thì càng thêm cũ nát, Hạ Tuy xác định lúc mình tu hành thì đặt nó vào trong ngực cùng tu hành, quả thật hữu hiệu, ít nhất bây giờ bộ dạng của sổ sinh tử đã không còn có vẻ thê thảm không nỡ nhìn nữa.

Còn về bút thần, trước khi biết được phương pháp sử dụng nó Hạ Tuy tuyệt đối sẽ không cho nó chút năng lượng nào, chỉ sợ một khi tiếp xúc rồi không thể cắt đứt được, cuối cùng sẽ giống như trong chuyện xưa, bị hút thành một cái xác khô chạm vào là tan thành tro bụi.

Ngẫm nghĩ, Hạ Tuy cũng ôm Tiểu Hắc ra đặt lên đùi mình, bỗng chốc, Hạ Tuy đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi lúc đội trưởng Dương nhìn hắn, Hạ Tuy chính là đang cúi đầu nhìn chằm chằm Tiểu Hắc mà thất thần.

Màu sắc của bộ lông đen thay đổi rất lớn, nhưng mà, bộ dạng này giống như được chia tách từ phần bụng, một nửa trước là màu trắng tinh, một nửa phần sau lại là màu đen tuyền, chuyện này không đùa đấy chứ?

Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hắc: Ha, khôi phục được một nửa, trách ta sao? Còn không phải bởi vì ngươi không có khả năng nuôi ta hay sao!