Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 78: Ánh Sáng Hải Thần 5




Đội trưởng Dương bảo Lưu Tây đưa một phần tài liệu khám nghiệm tử thi bước đầu cho Hạ Tuy xem, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống.

Tát Ba và Hạ Đông đi bên ngoài nhìn thoáng qua, trở về nói cho bọn là nghi thức Chiêu hồn đã bắt đầu.

Tuy rằng Triệu Đông Hải không phải ra biển đánh cá mà chết, nhưng cái chết của anh ta quá mức ly kì, chết ở bến tàu đối diện đảo, một đường bị sóng biển đánh dạt về đây, trên người lại còn có tảo biển ở vùng nước sâu—— điều cuối cùng là người trong thôn đã che giấu.

Nhiều nhân tốt như vậy, để cho người nhà Triệu Đông Hải làm lễ Chiêu hồn, dù không sợ linh hồn của Triệu Đông Hải phiêu bạc bên ngoài, cũng sợ phía sau xảy ra chuyện bất trắc, gây họa cho người trong nhà.

"Triệu Đông Hải, dưới biển lạnh lắm, về nhà thôi!"

"Trở về nhà thôi!"

"Tiểu Đông à về nhà thôi!"

"Trở về trở về nào!"

Đi phía trước gọi lớn chính là cha mẹ của Triệu Đông Hải, còn khóc nức nở, chính là những lời trong lòng, con trai không dễ gì nuôi lớn cứ như vậy đã không còn, làm cha mẹ chắc chắn đau khổ.

May mà nhà của Triệu Đông Hải không chỉ có một đứa con trai, những người "Trả lời" phía sau chính là hai người anh em của Triệu Đông Hải, âm thanh hùng hồn truyền đi thật xa, người trong các thôn lân cận đều nghe thấy.

Ngoại trừ gõ thanh la và gọi vài tiếng như vậy, cũng không còn âm thanh gì khác, tuy người ở thôn Phổ Lạp là kẻ ác, nhưng những quy củ này mọi người đều tuân thủ rất nghiêm ngặc.

Coi như là những người trẻ tuổi ngoài miệng nói không tin chuyện này, nhưng nhìn thấy thì cũng im lặng không nói, không dám dùng mạng của mình để phá vỡ truyền thống phong tục về quỷ thần này đâu.

Bọn người Hạ Tuy đang ở tại một căn nhà ở cuối thôn, đội trưởng Dương trực tiếp trưng dụng, đưa tiền không thiếu một xu, nhưng trong nhà không thể có người ngoài, coi như là chủ hộ cũng không được ở trong nhà, nơi này tạm thời sẽ biến thành căn cứ địa để bọn họ tiến hành tìm kiếm tin tức về ánh sáng xanh.

Sau lưng thôn Phổ Lạp có núi chôn ốc biển, trước thôn có Tử nhân khẩu, là một loại tồn tại kì lạ, lại có bút thần và ánh sáng xanh ở biển sâu mà Đổng Thiên tình cờ có được, hiển nhiên bắt đầu từ nơi này là hợp lý.

Lúc này đã hơn chín giờ, Hạ Tuy thấy bắt đầu Chiêu hồn, bỏ tài liệu xuống, đứng dậy mang theo Hạ Dạ và Chu Khải, chuẩn bị đi xem một chút.

"Người của thôn Phổ Lạp này thật gian manh, lão trưởng thôn đã phái người theo dõi chúng ta."

Lưu Tây nhắc nhở.

Đội trưởng Dương đứng lên, hỏi Hạ Tuy, "Tôi cho người đuổi đi nhé?"

Hạ Tuy khoát tay, từ ba lô trong lấy ra túi vải rách nát, kiếm gỗ đào, chu sa, lá bùa, kính chiếu yêu các thứ đều ở bên trong, chỉ còn lại Tiểu Hắc đang ngủ say và viên trân châu lớn bỏ trong ba lô được Hạ Tuy mang trên lưng.

Không mang Tiểu Hắc theo Hạ Tuy cũng lo lắng, chỉ sợ tên nhóc này lúc tỉnh lại sẽ quên mất ba điều đã hứa, xem những thứ nó nhìn thấy là đồ ăn toàn bộ đều bỏ vào bụng.

Ba lô trên lưng đeo thêm cái túi vải bên hông, mặc áo thun ngắn tay quần dài, ăn mặc có chút kì lạ, nhưng Hạ Tuy chỉ quan tâm chuyện tiện dụng, cho tới giờ chưa thấy hắn chú ý tới hình tượng.

"Tôi dùng bùa che đậy khí, đi ra từ cửa sau, không đến gần không nói chuyện với ai, không sợ bị phát hiện."

Trước đó già Lý đã nói người trong thôn bài xích người ngoài, tình huống đặc biệt cũng không muốn có người ngoài tham sự, sợ là sẽ dọa đến hồn phách của người chết từ biển trở về, cũng sợ người ngoài làm gì đó không cung kính sẽ chọc giận Hải thần, cho nên Hạ Tuy sớm đã có chuẩn bị.

Đội trưởng Dương thuê nhà của nhà họ Triệu là một căn nhà bình thường, chính là một căn nhà bằng đá kiểu cũ rất lụp xụp, trong phòng còn có thể nhìn thấy rêu xanh và dấu vết nước thấm vào, có chút ẩm ướt.

Hàng rào trong sân dùng mấy tảng đá to nhỏ xếp lại với nháu, không tránh được ăn trộm, chỉ tránh chó hoang này nọ, chỉ cao tới eo người trưởng thành, muốn nhảy ra rất dễ dàng.

Đội trưởng Dương thấy thế cười, ném tàn thuốc đi rồi cũng đứng lên, "Tôi cũng đi một chuyến."

Không đợi những người khác mở miệng nói, đội trưởng Dương đã phân công nhiệm vụ cho từng người, bị đám người Tiểu Lệ ăn ý nhìn nhau cười lạnh.

Đội trưởng Dương vỗ bàn, không vui lòng, "Đây là phân chia nhiệm vụ hợp lí, nếu mọi người đều đi hết, những người theo dõi bên ngoài không phải kẻ ngốc, có thể không phát hiện ra sao?"

Còn vì sao người đi là ông, đội trưởng Dương tỏ vẻ bản thân mình tốt xấu cũng là người từng đi theo Hạ trưởng phòng làm nhiệm vụ, có kinh nghiệm.

Hạ Tuy bảo Hạ Đông và Tiểu Uông ở lại, bản thân chỉ mang theo Hạ Dạ rời đi, còn Chu Khải, hắn đã không hiện hình, quay lại cũng không nhìn thấy, cứ coi như không khí đi theo là được.

Người bên ngoài tận mắt nhìn thấy vài người bọn họ đi đến, để Tiểu Uông và Hạ Đông ở lại, người khác ngẫu nhiên thoáng nhìn hai người còn ở đây, cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Đội trưởng Dương tranh thủ vị trí này, tuy rằng vừa rồi lúc vỗ bàn mọi người đều rất tích cực xem diễn, nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, vở diễn này cũng không dễ xem như vậy, không cẩn thận rất có thể sẽ mất mạng luôn.

Đội trưởng Dương nhận Liễm tức phù của Hạ Tuy, Hạ Dạ vẫn không thể hư hóa, nhưng buổi tối âm khí nặng, cảm giác tồn tại của nó không mạnh, Hạ Tuy đặt nó xuống đất, hai người hai quỷ đi từ cửa sau leo tường ra ngoài.

Vị trí căn nhà này có hơi hẻo lánh, hơn nữa bây giờ người trong thôn đa phần đã ra bờ biển, trên đường đi bọn Hạ Tuy cũng không nhìn thấy ai.

Buổi tối, nhiệt độ trong đất liền hạ xuống, nhiệt của nước biển cũng giảm từ từ, đã hình thành gió thổi từ biển vào đất liền.

Hạ Tuy sau khi đến Hải Thành đã quen loại gió này, nhưng ở làng chài gió càng mạnh hơn, còn mang theo mùi tanh của nước biển.

Xa xa bờ biển, là một mảnh đen tuyền, chỉ có ngọn lửa từ nến và giấy tiền bị thiêu đốt, bị gió biển cuốn đi, giấy tiền chưa đốt trụi bay lên cao, mang theo vài tàn lửa nhỏ nhỏ.

Hàng người vòng quanh đường ven biển đi từ cuối thôn đến cửa thôn, đi được một phần ba lộ trình, đương nhiên, đó là bởi vì thôn Phổ Lạp có một vùng lõm vào hẹp dài, đường ven biển không dài lắm.

Trong đoàn người gõ chiên trống phía trước có vài người đàn ông tuổi trẻ cầm cây đuốc, đây là ánh sáng chỉ đường cho vong hồn, tương tự như ngọn hải đăng vậy.

Tiếng gõ thanh la vô cùng chói tai, phía trước còn có một người phụ nữ mặc áo tang trùm khăn trắng, đó là vợ của Triệu Đông Hải, thường ngày ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc con cái, một năm cũng chỉ trông nhờ vào chồng đi làm nơi xa kiếm tiền mang về.

Bây giờ chồng đã mất rồi, mặc kệ bình thường tình cảm hai người thế nào, phụ nữ lúc này sẽ khóc rất thảm thiết, cả người co ro lại, bên cạnh có hai đứa bé trai bé gái, xách giỏ rải tiền giấy, để cô hồn dã quỷ bên ngoài đừng khi dễ hồn phách người chết, hoặc là đừng khiến người chết lạc đường.

Phía sau đi theo mấy chục người, đều là người trong thôn, bởi vì trừ bỏ gọi hồn và trả lời, những người khác không thể lên tiếng, toàn bộ cảnh tượng thoạt nhìn mang một bầu không khí vô cùng quái dị.

Chu Khải đã sợ đến mức trốn sau lưng Hạ Tuy vò đầu bứt tai, vừa sợ nhưng vừa muốn xem.

Đội trưởng Dương híp mắt nhìn biển lớn phía xa xa, mặc kệ những người này làm trò gì, biển lớn vẫn cứ như vậy, lâu lâu lại có con sóng đánh vào những tảng đá trên bờ biển, vỡ tan thành bọt sóng rào rào.

Đội trưởng Dương lại có cảm giác muốn cười, không nói rõ được, chính là có một chút châm chọc.

Người trong thôn này bình thường làm những chuyện gì nào dám để quỷ thần biết? Lúc này mỗi người lại ngoan ngoãn như một con chim cút, cũng là bởi vì phong tục lâu đời ở nơi đây.

ở nhiều nơi, phong tục lâu đời còn có sức mạnh hơn pháp luật quốc gia nhiều lắm.

Hạ Tuy vỗ vỗ cánh tay của Chu Khải đang bấu vào vai mình ló đầu ra nhìn, "Đến vùng biển gần đây xem có gì không."

Hạ Tuy muốn xem phong tục trên đảo Tạp này có thật sự hiệu nghiệm hay không, hồn của Triệu Đông Hải có được gọi trở về không.

Nếu được gọi về thì vừa hay, hắn nhất định sẽ hỏi người trong cuộc, rốt cuộc vì sao đối phương lại chết.

Chu Khải rụt cổ không muốn đi, Hạ Tuy không đợi hắn từ chối, lại chỉ Hạ Dạ, "Tiểu Dạ, cậu đi cùng cậu ấy, miễn cho dưới biển có gì đó ăn thịt cậu ấy luôn."

Hạ Tuy vừa nói như thế Chu Khải càng sợ hãi, đáng tiếc hắn đã bị Hạ Dạ khi dễ quen rồi, Hạ Dạ quay đầu lạnh lùng liếc nhìn hắn, Chu Khải chỉ có thể ngoan ngoãn như nàng dâu nhỏ ôm lấy Hạ Dạ, hai quỷ cùng nhau thừa dịp mây che mặt trăng mà biến mất.

Nhìn thấy hàng người Chiêu hồn ỉu xìu như con cá chạch dần dần đi xa, Hạ Tuy gọi đội trưởng Dương một tiếng, hai người cùng nhau đi theo.

Đáng tiếc theo một đường, mãi tới khi đội ngũ chiêu hồn mang theo "Hồn phách" một đường từ bờ biển về tới cửa thôn, Hạ Tuy mở mắt âm dương cũng chẳng nhìn thấy một bóng quỷ nào.

Đến cô hồn dã quỷ cũng không có, chớ nói chi là Triệu Đông Hải.

"Có thể thấy là nghi thức truyền thống này không dùng được phải không?"

Đội trưởng Dương không có mở âm nhãn, sau khi hỏi tình hình đã xoa cằm nói thầm như vậy.

Hạ Tuy lại có cái nhìn không giống, "Nghi thức chiêu hồn này trên lý thuyết là có khả năng thực hiện được, nhưng mà linh hồn được triệu hồi có thể thuận lợi theo người nhà trở về để được siêu độ đến hoàng tuyền hay không, cái này lại không chắc chắn."

Ban ngày bọn người Hạ Tuy nhìn thấy con ốc biển khổng lồ kia, lớn đến độ vỏ của nó trở thành ngọn núi để thôn Phổ Lạp và thôn Câu Lặc dựa lưng vào.

Điều này chứng tỏ dưới chân những thôn dân ở xung quanh đầy có thể có một phần xác con ốc.

Ốc biển trực tiếp dùng xác của nó hút Chu Khải vào, chưa biết chừng những linh hồn đó vừa bị gọi về cũng sẽ bị hút mất, bằng không sao thôn này lại sạch sẽ như vậy, đến nửa cái tàn hồn cũng không có, khiến Hạ Tuy muốn tìm một con quỷ để hỏi chuyện cũng không có.

Có điều đây chỉ là suy đoán của Hạ Tuy, cũng không loại trừ trong biển có thứ gì đó thích ăn linh hồn, việc này chỉ có thể chờ ngày mai ra biển điều tra thôi.

Hạ Tuy và đội trưởng Dương không đi theo đoàn người về thôn, mà đi dọc theo con đường đoàn người vừa đi lúc nãy.

Đột nhiên đội trưởng Dương ngừng lại, không nói một tiếng ngẩng đầu nhìn phương xa, giống như nơi đó có gì hấp dẫn người ta vậy.

Hạ Tuy cũng nhìn theo, nhưng không có gì cả, chỉ có ánh trắng trên cao chiếu xuống mặt biển, dập dờn theo con sóng.

Hôm nay đã mười ba, ngày mai mười bốn, ngày kế nữa là ngày trăng tròn.

Hạ Tuy đột nhiên cảm thấy không thích hợp, thứ gì có thể khiến cho đội trưởng Dương nhìn chằm chằm không chớp mắt như một kẻ ngốc vậy?

Hạ Tuy biến sắc, vỗ một chưởng vào giữa hai xương bả vai của đội trưởng Dương, đội trưởng Dương đang ngây người đột ngột run lên, mồ hôi túa ra, thở hồng hộc như trâu còn phải nuốt vài ngụm nước miếng, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, quay đầu lại không dám nhìn vào biển nữa, cả người căng thẳng nói với Hạ Tuy, "Có quỷ!"

Quỷ?

Hạ Tuy híp mắt nhìn về hướng đó, vẫn chỉ là sóng và nước biển xanh thẳm mà thôi.

"Xảy ra chuyện gì? Chú ngây người cả nửa chén trà rồi (1 chén trà = 15 phút), rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"

Đội trưởng Dương không nghĩ rằng mình đã ngây người lâu như vậy, vẻ kinh hoảng trên mặt vẫn còn rất rõ ràng.

Đột nhiên nhớ lại gì đó, đội trưởng Dương nhăn mày lại thành chữ xuyên, cúi đầu hai tay có chút cứng ngắc lấy ra hộp thuốc lá, run run đưa thuốc lên miệng, vị thuốc lá quen thuộc khiến đội trưởng Dương đang kinh hoảng lấy lại một chút bình tĩnh, ông hít sâu vào một hơi, thấp giọng kể lại chuyện vừa rồi.

Trên thực tế Hạ Tuy nhìn thấy là nửa chén trà, thời gian trong nhận thức của đội trưởng Dương thì đã trải qua mấy giờ rồi.

Vừa rồi tất cả vẫn bình thường, đội trưởng Dương nhìn ánh trăng dưới nước, nhớ tới hôm nay là mười ba, nhớ tới Trung thu.

Như thế, tự nhiên lại nghĩ tới Trung Thu năm nay lại không thể ở nhà với vợ và con gái, còn có kế hoạch tới nhà cha vợ tặng bánh Trung Thu cũng đã đi tong rồi.

Suy nghĩ có chút rời rạc, đội trưởng Dương nghĩ ngày mai sẽ gọi điện thoại cho vợ, để bà dẫn theo con gái về nhà ngoại ăn Tết Trung thu với hai ông bà lão ở bên ấy, thứ nhất là đông người náo nhiệt, thứ hai cũng coi như bày tỏ lòng hiếu thảo thay ông.

Nghĩ đến đây, đội trưởng Dương không khỏi nghĩ đến mấy năm qua mình làm việc đã khiến người nhà chịu thiệt thòi, lúc này ông đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, ánh trăng mình đang nhìn kia càng ngày càng mờ ảo.

Hình ảnh này rất quỷ dị, giống như ánh sáng của mặt trăng đã bao phủ luôn cả bản thân mình, bởi vì quá sáng, cho nên khiến cho tầm mắt người ta trở nên mơ màng.

Cũng chỉ trong thời gian chớp mắt đó, lúc có thể lần nữa nhìn thấy rõ, đội trưởng Dương phát hiện hình như mình đã bị ánh trăng giam giữ, ánh sáng dẫn ông ấy từng bước đi xuống, tiếng nước biển vỗ vào vách đá vô cùng chân thật, đội trưởng Dương cho rằng mình đã bị thứ gì đó bắt đi, cho dù ông có gọi Hạ Tuy thế nào cũng không được.

Mà ánh sáng một đường dẫn ông ấy đi xuống, có bầy cá sặc sỡ bơi qua bơi lại, cũng có đá ngầm và tảo biển dưới đáy biển...

Đội trưởng Dương vừa sợ vừa hoảng, làm đủ mọi cách cũng không phá được ánh sáng đó, mệt mỏi ngã xuống đất, đang lúc vô cùng yên tĩnh, một sự tuyệt vọng giống như cơn lốc xoáy cuốn lấy đội trưởng Dương không thể giãy dụa được.

Ánh sáng này cũng không quan tâm con mồi bị nó bắt giữ có đang vùng vẫy hay đã chịu trói rồi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp nước biển, cuối cùng một luồng ánh sáng cũng biến mất trong làn nước tăm tối, chung quanh là bóng tối và sự yên tĩnh vô hạn, đội trưởng Dương nghĩ tới vực sâu.

"Mấy giờ bị chìm xuống, đến cuối cùng tôi cho rằng mình nằm ở nơi đó đã sắp cạn hết không khí rồi, cuối cùng nhìn thấy ở vực sâu xuất hiện một ánh sáng xanh."

"Ánh sáng xanh?"

Tim Hạ Tuy run lên, ánh sáng xanh đã có trí tuệ, vậy mà không chỉ có một thôi ư?

Nếu quả thực như thế, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đội trưởng Dương lấy bật lửa ra, đưa lưng về phía biển châm thuốc, gật gật đầu, phun ra một ngụm khói, "Ánh sáng xanh, ở giữa còn có hai chấm đỏ, giống ánh mắt, nhìn vào ánh mắt đó tôi cảm thấy cả người nhẹ nhàng, có chút giống hồn rời khỏi xác trong TV đó."

Vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ là bị câu hồn rời khỏi xác? Điểm này thì lại khác so với ánh sáng xanh ở thế giới trong mơ.

Hạ Tuy vừa suy nghĩ vừa gói một lá bùa thành nén hương cho đội trưởng Dương, cầm ở giữa ngón trỏ và ngón cái run lên, dùng “khí” trôi nổi trong không khí đốt bùa, đạp bước đi một vòng chung quanh đội trưởng Dương để củng cố hồn phách cho ông, đồng thời trong đầu cũng đang không ngừng suy nghĩ.

Tình huống vừa rồi của đội trưởng Dương quả là chỉ mành treo chuông, nếu không phải Hạ Tuy phát hiện không thích hợp đúng lúc dùng toàn lực vỗ cho ba hồn bảy phách của ông quay về, chậm một chút nữa sợ là sẽ bị vật kia ăn mất.

Nhìn Hạ Tuy đốt bùa đi vòng quanh mình vài vòng, cũng không biết có phải tâm lý được trấn an, đội trưởng Dương cảm giác thân thể lúc này khỏe hơn lúc nãy rất nhiều.

Hạ Tuy lại đốt bốn lá bùa ấm, cô hồn dã quỷ khắp đông tây nam bắc đều có thể theo bùa mà đến, đáng tiếc vẫn không thể dẫn tới quỷ ở bản địa, Chu Khải và Hạ Dạ cảm ứng được, còn gọi điện thoại cho Hạ Tuy.

Chu Khải vẫn luôn là một con quỷ không thể rời được chiếc điện thoại, di động của Hạ Tuy được Chu Khải tiện tay cho vào ba lô để trên đường hắn có thể xài ké 3G.

Chu Khải gọi điện thoại cũng không cần tín hiệu, chỉ cần biết số của đối phương là có thể bấm, Hạ Tuy nghe thấy tiếng điện thoại reo còn chưa quen lắm, quay đầu gỡ ba lô xuống tìm tòi một hồi, mới tìm được ở ngăn ngoài cùng.

"Lão Đại, anh đốt bùa âm là có chuyện gì không? Tiểu Dạ hỏi có cần bọn em tới không."

Hạ Dạ vốn còn muốn mau chóng chạy qua chỗ Hạ Tuy, Chu Khải không chút hoang mang móc điện thoại ra nói có thể gọi trước để hỏi ý, dù sao bên bọn họ cũng vừa phát hiện ra một thứ, nếu mà đi lúc này, ai biết lát nữa quay lại có còn nhìn thấy hay không.

Hạ Dạ giống như Hạ Tuy, đều không quá quen thuộc với những loại thiết bị công nghệ cao, bình thường lên mạng thế nào cũng không biết, lúc này một người một quỷ cũng không biết bản thân đã bị con hàng Chu Khải này gọi thầm trong lòng là "Đồ cổ".

"Bên các cậu có phát hiện gì không? Nếu tiện thì để Tiểu Dạ lại đây một chuyến."

Hạ Tuy liếc nhìn đội trưởng Dương, muốn Hạ Dạ trở về, ngửi thử xem khí tức trên người đội trưởng Dương có giống với ánh sáng xanh nó đã ăn vào bụng hay không.

Đội trưởng Dương hồn phách rời khỏi cơ thể, trực tiếp nhìn thấy bản thể của ánh sáng xanh kia, có lẽ trên hồn phách có thể lây dính một ít khí tức của vật đó.

"Lão Đại, em và Tiểu Dạ phát hiện ở đáy biển có một cái bình, chờ một chút, em và Tiểu Dạ sẽ mang nó lên."

Cúp điện thoại, Hạ Tuy nhét điện thoại vào ba lô, thuận tay kéo dây kéo sờ sờ Tiểu Hắc đang ngủ khò khò bên trong, thân thể ấm áp, rõ ràng rất khác so với lúc trước.

Lúc trước sau khi Tiểu Hắc ngủ say cả người sẽ từ từ lạnh dần rồi cơ thể cứng ngắc, từ trong ra ngoài y như một con chó chết, có lẽ thật sự bởi vì trước đó quá đói, năng lượng trong cơ thể không đủ cho hoạt động hằng ngày của nó.

Hạ Tuy không nhìn bên trong, chỉ sờ sờ một chút rồi khéo khóa lại đeo ba lô lên lưng, tự nhiên cũng không không phát hiện ngoại trừ điểm này thì bộ lông của Tiểu Hắc cũng đã biến đổi khác biệt một trăm tám mươi độ.