Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 80




Màu lông của Tiểu Hắc thay đổi, tuy rằng chỉ có một nửa nhìn rất không được tự nhiên, nhưng Hạ Tuy đã có thể nhìn ra chút lai lịch của Tiểu Hắc, có thể đoán, nguyên thân của Tiểu Hắc là bạch khuyển Đế Thính.

Tương truyền Đế Thính là thần thú thông linh của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có thể dựa vào "Nghe" đến phân biệt vạn vật trong thế gian, đặc biệt có thể nghe được lòng người.

Mà Địa Tạng Vương Bồ Tát từng có lời thề trước Phật tổ, địa ngục chưa trống thề không thành phật, mà bây giờ địa ngục như thế nào thì không cần phải nói nhiều.

Địa phủ là một cơ quan âm phủ được Thiên đình quản lý, mà Địa Tạng Vương Bồ Tát là một vị phật lại đi vào đó, trong đó số mệnh đấu tranh của hai nhà Phật – Đạo tồn tại đã lâu không đến lượt Hạ Tuy nói tới, nhưng vấn đề là, Tiểu Hắc là Đế Thính, lại được sổ sinh tử đánh thức, nhắc đến chủ nhân, Tiểu Hắc lại có vẻ rất buồn.

Đáp án mình luôn tìm kiếm lại có chút manh mối, nhưng Hạ Tuy lại không thoải mái, đưa tay sờ sờ sổ sinh tử trong ngực, nghĩ đến biện pháp Tiểu Hắc từng nói trước khi ngủ say, Hạ Tuy nhếch môi.

Trước đó Hạ Tuy vốn muốn chờ sau khi Tiểu Hắc tỉnh lại, rồi mới cùng nhau đọc những nhắc nhở trên sổ sinh tử, hi vọng Tiểu Hắc có thể từ đó cảm ứng được để nhớ lại nhiều ký ức hơn.

Có lẽ thế giới bây giờ vẫn sẽ tiếp tục phát triển như vậy, mặc dù ngẫu nhiên xuất hiện một ít sự việc quỷ dị, nhưng có vẻ cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt hằng ngày của mọi người.

Nhưng Hạ Tuy đã có dự cảm không lành, đặc biệt là sau khi xem bảng biểu về các vụ án linh dị bùng nổ trong hai mươi năm qua mà Bố Thoát Nội giao cho Tiểu Uông đưa Hạ Tuy xem, rõ ràng là một đường nhấp nhô, nếu không thể tìm thấy căn nguyên để giải quyết tai họa ngầm, ai biết những kẻ làm ra việc phạm pháp đó có lần nữa gây họa hay sẽ biến mất luôn trong guồng quay lịch sử.

Hạ Tuy không còn tâm trạng tiếp tục tu hành, suy nghĩ lộn xộn, nhớ tới cổ đại, nhớ tới hiện đại, thậm chí còn nghĩ đến Thiên lôi đánh hắn xuyên đến đây nhập vào thân thể này là có dụng ý gì, thật sự là vì lúc trước Thiên đạo đã để lại cho hắn một con đường sống hay sao?

Hạ Tuy rất hiếm khi không thể tĩnh tâm như vậy, nhưng sự việc trước mắt hắn hôm nay, mỗi một việc lại xâu chuỗi với nhau khiến hắn càng băng khoăn hơn.

Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, đến khi đội trưởng Dương và Hạ Đông một trước một sau trở về nói vài câu sau đó đi ngủ lại cũng không chú ý, đột nhiên viên tròn tròn trắng đen giữa hai chân giật giật, Tiểu Hắc hít hít mũi rên rỉ tỉnh lại, mới vừa tỉnh lại đã mềm giọng than đói, "Hạ Tuy, trong túi của ngươi có gì vậy, ngửi mùi có vẻ siêu cấp ngon! Hình như không phải là đồ ăn ngươi chuẩn bị cho ta?"

Tiểu Hắc hít hít mũi trong không khí thêm vài lần, đột nhiên tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, xoay người liền bắt đầu cọ cọ vào ba lô của Hạ Tuy.

Hạ Tuy hoàn hồn, đưa tay nắm lấy sau cổ của Tiểu Hắc, "Đừng lộn xộn, đồ ăn ngon gì chứ? Chưa chuẩn bị cho ngươi."

Suy nghĩ, Hạ Tuy lại phủ nhận, "Đã chuẩn bị cho ngươi, nhưng còn ở dưới biển, ngươi có thể xuống biển không?"

Tiểu Hắc rầm rì hai tiếng bốn chân ngay đơ, bày ra bộ dạng như con chó chết để mặc Hạ Tuy xách giữa không trung, "Có thể xuống biển, nhưng bây giờ ta đói lắm!"

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiểu Hắc lại vùng vẫy cái chân, "Thôi, chúng ta đến sau núi đi, ở đó còn có xác của ốc biển có thể tạm cho vào bụng."

Hạ Tuy biết Tiểu Hắc đang nói đến hầm ngầm ở sau núi chỗ miếu Hải thần, do dự một chút, vẫn buông Tiểu Hắc ra, đứng dậy mang giày thu dọn ba lô, "Bây giờ ta mang ngươi đi, thuận tiện thử biện pháp ngươi nói trước khi ngủ, đúng rồi, lần này ngươi tỉnh lại, màu lông đã khôi phục một nửa, ký ức có khôi phục được phần nào không?"

Tiểu Hắc đang giũ lông trên ván giường, nâng móng vuốt xoay eo nhìn lông trên người mình, nhìn thấy lông màu trắng vô cùng vừa lòng, yêu quý đến độ muốn ngồi xuống liếm lông mình trước đã.

Có điều lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn, Tiểu Hắc lười biếng duỗi eo, sau đó lăn lông lốc nhảy xuống, "Ta cũng không biết, chờ sau khi ta ăn no nói không chừng sẽ nhớ được, ngươi nói dưới biển có đồ ăn, là thật sao? Là cái gì nha?"

Tiểu Hắc bây giờ nói chuyện đã không cần sủa gâu gâu nữa, Hạ Tuy hoài nghi đây là thần thức trong truyền thuyết, là ý thức của thần hồn trong thần phủ.

Hạ Tuy nhìn xuống đội trưởng Dương và Hạ Đông, nhỏ giọng nói với Tiểu Hắc "Chờ một chút", rồi đi qua đánh thức đội trưởng Dương, nói với ông mình phải đi ra sau núi một chuyến, để ông canh giữ vùng cấm đêm nay.

Đội trưởng Dương đã ngủ hơn hai giờ, đối với ông thì đã ngủ đủ rồi.

Híp mắt cào cào tóc ngồi xuống, chuyện đầu tiên đội trưởng Dương làm là tìm thuốc lá, ngậm một điếu trong miệng, đầu óc lập tức tỉnh táo, "Là có phát hiện gì sao? Đi, cậu đi đi, trên đường cẩn thận chút, buổi sáng cậu về bên này hay bên già Lý?"

"Về thôn Câu Lặc, buổi sáng tôi chuẩn bị tìm bà Hải thần hỏi chút chuyện, buổi chiều sẽ lại đây."

Đội trưởng Dương như liếc thấy gì đó, quay đầu tập trung nhìn, nhìn thấy Tiểu Hắc như vậy nhất thời trợn tròn mắt, điếu thuốc đang ngậm cũng rớt xuống, "Đó, đó là Tiểu Hắc?"

Tiểu Hắc rất là bất mãn ô ô hai tiếng, cư nhiên không phải kinh diễm* mà là kinh sợ, biểu hiện quá kém! (kinh diễm: bị vẻ đẹp làm cho ngạc nhiên)

Trong lòng ghét bỏ một tiếng, rồi sau đó Tiểu Hắc rất có cá tính xoay người đi luôn, cuối cùng còn nâng chân trước đã biến thành lông trắng cọ cọ lên mặt mình, vừa thấy là biết Tiểu Hắc rất yêu màu lông trắng.

Khóe miệng đội trưởng Dương giật giật, thầm than quả nhiên là chó được đại sư nuôi, quả thật không phải chó bình thường, có điều Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, nhìn bộ dáng của ngươi là sau này sẽ biến thành màu trắng hay sao?

Vậy tên của ngươi không phải sẽ biến thành Tiểu Bạch rồi?

Hạ Tuy cũng không biết rằng đội trưởng Dương lại nghĩ nhiều về tên của một con chó như vậy, nói xong xác định đội trưởng Dương không còn gì muốn nói, đi đến trước mặt Tiểu Hắc ôm nó lên, "Đừng động, bên ngoài có người theo dõi, bây giờ ngươi đi ra ngoài người ta sẽ nói rằng gặp quỷ."

Cũng không phải sao, đêm hôm nhìn thấy một con chó nửa đen nửa trắng chạy trong thôn, như vậy cũng không dọa người sao?

Đội trưởng Dương nhìn Hạ Tuy đi ra cửa, dặn dò "Có gì thì liên lạc bằng điện thoại", nhìn theo một người một chó rời đi, đội trưởng Dương lại bắt đầu đưa tay vò vò mái tóc đã rối như ổ gà, nói thầm sau khi về nên đi cắt tóc.

Xoay người chuẩn bị đánh thức Hạ Đông, nhưng nhìn thấy gương mặt xanh xanh tím tím như mở phường nhuộm của Hạ Đông, đội trưởng Dương lại mềm lòng, rốt cuộc không gọi, bản thân mình đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Tuy dùng Liễm tức phù, vẫn như cũ từ sân sau trèo tường ra ngoài, ở đây vốn là cuối thôn, chung quanh không người, lúc này Hạ Tuy mới thả Tiểu Hắc xuống đất.

Trên trời có ánh trăng chiếu xuống, Hạ Tuy có thể thấy mọi vật, bên người không có người hay quỷ cần chăm sóc, cái gì cũng không cần chuẩn bị, chỉ cần đi theo Tiểu Hắc tìm một con đường, mặc kệ là đường rộng bằng phẳng hay đường hẹp gồ ghề, một người một chó đều có thể thoải mái mà đi.

Hạ Tuy và Tiểu Hắc đi một mạch, cũng không cần trở miệng động ở miếu Hải thần, dù sao xác của ốc biển rất lớn, mảnh đất bên dưới thôn Phổ Lạp cũng có chôn một phần.

Tiểu Hắc tìm một nơi thích hợp dùng miệng thì dừng lại, nhờ Hạ Tuy giúp đỡ đào rêu xanh bên trên, để cho mình tiện bề mở miệng ngoạm.

"Ta cho rằng ngươi có thể ăn bất cứ thứ gì, vì sao rêu xanh mọc trên xác ốc biển ngươi lại không ăn?"

Tiểu Hắc chờ Hạ Tuy đào rêu xanh, bản thân nó đã đói đến không chịu được, nhảy vào một bụi cây tươi tốt um tùm bên cạnh ăn đỡ đói, nghe vậy trả lời, "Ta ăn được, nhưng mùi của rêu xanh mọc trên đó rất kì lạ, ta sợ ăn sẽ tiêu chảy."

Bởi vì trong miệng đang ăn, lời thần thức của Tiểu Hắc nói ra cũng trở nên lúng búng nghe không rõ.

Hạ Tuy đào được một mảng rêu xanh, định nói ngươi ăn nhiều như vậy cũng không thấy ngươi đi ngoài, mặc dù nghe giọng nói trẻ con và Tiểu Hắc cũng nói không biết giới tính của mình, Hạ Tuy nghe giọng của nó sẽ nhịn không được xem Tiểu Hắc là bé gái.

Thảo luận vấn đề này với bé gái thật là bất lịch sự, Hạ Tuy chuyển đề tài không nói nữa, "Được rồi, ngươi lại đây đi, một lát nữa ngươi cứ ăn trước, ta theo vào chuẩn bị tốt sẽ gọi ngươi."

Tiểu Hắc không thể chờ đợi được nhảy ra, giống như hút mì sợi hút một cành cây cuối cùng vào miệng, chạy chậm đến chỗ Hạ Tuy đào rêu xanh ngửi ngửi, xác định không có rêu xanh, này mới vui vẻ cắn cắn vài ngụm liền xuất hiện một cái động nhỏ.

Lớp đất đá ở đây có vẻ dày hơn ở chỗ miếu Hải thần, Tiểu Hắc há miệng ăn một trận, cố gắng gặm ra một cái động vừa đủ để Hạ Tuy có thể vào, "Ô ô ta lộc cộc, ta đi vào trước, ngươi tự che phủ động lại, đừng để cho người khác đi vào."

Nó cũng không phải là lo lắng người ta bước vào sẽ ngã chết, mà Tiểu Hắc không thích lúc nó ăn bị làm phiền.

Không cần nó nói Hạ Tuy cũng đã chuẩn bị tốt, chờ sau khi Tiểu Hắc biến thành một bóng dáng màu đen trắng, Hạ Tuy đã dán Mê tung phù ở cửa động, cho dù là người hay là động vật, đến nơi này sẽ tự động đi đường vòng.

Còn việc che lấp động, chuyện này Hạ Tuy vẫn nên để cho người khác làm, lúc mình bước vào rồi làm việc này không tiện lắm.

Tiểu Hắc nhảy xuống động lần theo xác ốc ăn trái ăn phải, Hạ Tuy bảo nó đừng có ăn hết, phải giữ lại một mảnh xác ốc vừa đủ để giữ vững không gian này, nếu không Tiểu Hắc ăn hết rồi thì ngọn núi lớn nhất ở phía đông đảo Tạp này sẽ bị sụp mất.

Xác con ốc rất cứng, thậm chí còn cứng hơn cả kim cương, cho nên giữ lại vài chỗ đã có thể chống đỡ được không gian này rồi.

Tiểu Hắc rất không vừa lòng, có điều Hạ Tuy dụ dỗ nó nói dưới biển có cái khác ăn ngon hơn, nói không chừng ăn xong rồi có thể giúp nó khôi phục hoàn toàn bộ lông màu trắng, lúc này Tiểu Hắc mới vui vẻ gật đầu.

Hạ Tuy cũng không quản Tiểu Hắc nữa, bản thân đi xuống tìm một mảnh đất sạch sẽ, sau đó bắt đầu ngồi dưới đất vẽ bùa.

Dọc theo đường đi Hạ Tuy có thời gian rảnh đều sẽ vẽ bùa, nhưng có lúc bùa âm không đủ cho Tiểu Hắc ăn, nhìn thấy nó đói bụng đến nỗi rên rỉ, Hạ Tuy ngoài miệng không nói nhưng vẫn mềm lòng, cho nên cũng sẽ cho nó ăn những lá bùa khác.

Chính vì mềm lòng quá nhiều lần, khiến cho bây giờ số lượng bùa trên tay Hạ Tuy không đủ dùng.

Nếu dùng biện pháp của Tiểu Hắc bắt ép Sổ sinh tử thức tỉnh, những thứ cần chuẩn bị cũng không nhiều, chủ yếu cần phải đảm bảo tính ổn định của "Khí" trong không gian, cho nên Hạ Tuy đã tạm thời vẽ vài lá bùa ngăn cách, còn bùa trừ tà đuổi âm thì không cần, có Tiểu Hắc ở đây, nếu thật sự giữa chừng có thứ gì đến quấy rầy thì cũng chỉ là dâng đến làm đồ ăn vặt cho Tiểu Hắc mà thôi.

Nghĩ đến đây Hạ Tuy đang vẽ bùa lại mỉm cười, tâm trạng đang nặng nề cũng hòa hoãn hơn.

Làm một người phàm, cho dù hắn có nghĩ nhiều có lo lắng nhiều cũng vô dụng, cứ mơ mơ màng màng như Tiểu Hắc mà lại tốt, trừ bỏ lúc nghĩ đến chủ nhân sẽ hơi khó chịu một chút, thời gian còn lại đều toàn tâm toàn ý tìm đồ ăn, tư duy đơn giản như vậy khiến cho hạnh phúc của nó tới thật dễ dàng.

Không nói ăn no, bây giờ chỉ là nói dưới biển có đồ ăn có thể khiến nó ăn no, Tiểu Hắc đã vui mừng đến cả người đều hăng hái lên.

Hết thảy thuận theo tự nhiên, nếu hắn đã có duyên đi tới thế giới này, lại liên tiếp gặp được nhiều người bạn kì lạ như vậy, Hạ Tuy tin tưởng Thiên đạo đều đã có sắp xếp.

Nghĩ như thế, tâm trạng vốn đang nặng nề cũng trở nên vui vẻ, trong lòng như có cơn gió mát thổi qua, thổi hết mọi phiền muộn, cũng thổi đi tất cả oán khí có trong không gian này.

Trong không gian vẫn tối om, nhưng không khí lại đột nhiên trong lành hơn, không còn cảm giác đè ép nặng nề kia nữa.

Tiểu Hắc ở xa xa cũng cảm ứng được, tư thế vùi đầu gặm cắn nhiệt tình khựng lại một chút, nhưng sau khi nhai nuốt hết thứ trong miệng rồi lại tiếp tục vùi đầu gặm.

Hạ Tuy chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, lại cảm ứng "Khí" chung quanh dễ sử dụng hơn, thiên địa khí lại càng gần gũi với hắn hơn.

Hạ Tuy biết đây là cảm ngộ của mình, trình độ này trước kia bản thân ở cổ đại cũng chưa đạt tới.

Đương nhiên, Hạ Tuy chỉ thoáng nghĩ một chút đã rõ ràng, lúc ở cổ đại hắn vốn đâu cần lo lắng cái gì là an nguy của quốc gia, nói là đạo sĩ, nhưng lại có khí phách của một hiệp sĩ giang hồ, rốt cuộc tâm cảnh vẫn còn rất nhỏ bé.

Cảm ngộ có tiến triển cũng không cho là đúng, Hạ Tuy tiếp tục làm việc của mình, chờ sau khi bố trí xong xuôi, nhìn về khoảng không gọi một tiếng "Tiểu Hắc", không cần gọi lớn nhưng âm thanh vẫn rất vang, như một cái loa vậy, Tiểu Hắc đã chạy đi xa cũng có thể nghe thấy được.

Tốc độ của Tiểu Hắc rất nhanh, thời gian chạy về chỉ trong vài nhịp thở, sau khi trở về Tiểu Hắc nhảy lên vai Hạ Tuy rồi cọ lên mặt hắn, có vẻ vô cùng thèm thuồng liếm một cái.

Hạ Tuy cười mắng nó một tiếng, "Thật sự muốn ăn luôn ta?"

Có ăn hay không cũng không sợ, chỉ cần tên nhóc này không vì để được ăn no bụng mà sa vào ma đạo là được.

Tâm tình trống trải, khiến Hạ Tuy đối với bản thân mình cũng có cảm ngộ rất lớn, cũng không chấp nhấtn thân thể này nữa.

Ngay cả những quy củ Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ của thế tục trước kia, Hạ Tuy hình như cũng đã có nhận thức mới, cả người lại càng hào phóng, đối với “Bản ngã” trong Tự nhiên đạo cũng đã có một bước tiến lớn về cảm ngộ.

Có điều lúc này không tiện nhắc tới, việc chính quan trọng hơn.

Tiểu Hắc nhảy xuống đất, cọ cọ vào chân Hạ Tuy giống như một chú mèo, rên rỉ nhăn nhó, "Không phải muốn ăn ngươi, có những thứ ta ngửi mùi thì rất thích, nhưng không phải vì vậy mà ăn luôn, giống như đồ vật trong túi của ngươi, ngửi rất thơm cũng rất muốn ăn, nhưng ta biết không thể ăn."

Hạ Tuy ngạc nhiên nói, "Ngươi còn có thứ không thể ăn?"

Khi nói chuyện Hạ Tuy lại ngồi xếp bằng, nghe Tiểu Hắc nói trong túi còn có một thứ rất thơm, thấy Tiểu Hắc đã bớt chút cảm giác đói, có thể dùng lí trí để suy nghĩ, nên đem tất cả mọi thứ trong túi vải ra, hỏi nó cái nào thơm.

Những đồ vật trong túi chủ yếu là trân châu lớn, Bút thần, Sổ sinh tử, cùng với con trai ngọc màu trắng ban ngày tìm được ở phía trên miếu Hải thần.

Tiểu Hắc đi tới ngửi ngửi, hộp ngọc đựng Bút thần đã mở ra, Tiểu Hắc tò mò ngửi ngửi, sau đó vẻ mặt ghét bỏ dùng móng vuốt cào cào, rầm rì nói, "Cây bút này có mùi thối y như Sổ sinh tử vậy, không thơm chút nào !"

Hạ Tuy thấy thế, thuận miệng hỏi Tiểu Hắc, "Ngươi biết đây là bút gì không?"

Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, "Có chút giống bút của Phán quan, nhưng bút của Phán quan là cán đen lông trắng, cây bút này so với cây bút của Phán quan còn thơm hơn một chút, có điều hẳn là có thể dùng nó viết lên Sổ sinh tử."

Nghe đồn Sổ sinh tử là do Nam Đẩu tinh quân biên soạn, một ngòi bút quyết định việc sinh tử của thế gian.

Hạ Tuy nghĩ đến Bút thần có khả năng “sáng tạo”, trong lòng vừa động, như có điều suy nghĩ.

Nhưng đồng thời lại thấy khả năng không lớn, dù sao nếu sự thật là vậy, Bút thần sao có thể lưu lạc nhân gian, còn được lưu truyền trong truyền thuyết dân gian mấy trăm năm trước.

Còn về "Bút thần Mã Lương" mà Bố Thoát Nội nhắc tới, lúc ấy Hạ Tuy còn sửng sốt một chút, sau này về hỏi Chu Khải mới biết được là có người sáng tác truyện kể cho thiếu nhi.

Tiểu Hắc cũng mặc kệ Hạ Tuy suy nghĩ cái gì, dù sao thế giới trong mắt nó đều rất đơn gian, chỉ chia thành có thể ăn và không thể ăn, thơm hay thối, những chuyện khác không quan trọng.

Cào cào Bút thần, Sổ sinh tử bên cạnh Tiểu Hắc cũng khinh thường liếc mắt tới, tuy rằng lần này nó có thể thức tỉnh cũng là nhờ Sổ sinh tử giúp đỡ, nhưng trong kí ức không trọn vẹn của nó vẫn còn hình ảnh Sổ sinh tử ăn hiếp nó, nên trời sinh nó đã ghét Sổ sinh tử rồi.

Lại nói, Tiểu Hắc luôn cảm thấy quyển sách này đánh thức nó cũng không phải là có ý tốt gì đâu, nói không chừng là lại muốn đào hố khi dễ nó.

Viên trân châu to kia Tiểu Hắc cũng không để ý tới, nó chính là một con chó tốt biết giữ chữ tín, nếu đã nói tặng cho Hạ Tuy, cho dù có thèm ăn nó cũng tuyệt đối không đụng tới, nhiều lắm giống như liếm Hạ Tuy vậy, ôm lấy liếm thêm vài ngụm là được.

Cuối cùng Tiểu Hắc quyến luyến không rời chính là con trai ngọc màu trắng, cũng chỉ nhỏ như vậy, nhưng bên trên đã dính đầy nước miếng thèm thuồng của Tiểu Hắc, rồi lại có một mùi hương khiến nó biết rằng thứ này không thể ăn.

Hạ Tuy thấy Tiểu Hắc đi vòng vòng con trai ngọc ngửi tới ngửi lui, nước miếng nhỏ ròng ròng, xác định vừa rồi Tiểu Hắc nói chính là cái này.

Mặc dù tìm được ở miếu Hải thần, nhưng Hạ Tuy cũng không quá chú ý tới nó, bề ngoài không có chút khí tức nào, nhưng mà cầm trên tay thì cảm giác lại không giống, giống như cầm nó trong tay chính là có được toàn bộ biển cả.

"Chúng ta vẫn nên làm chuyện chính trước, hy vọng biện pháp của ngươi thật sự có tác dụng."

Lấy lông của Tiểu Hắc, đốt thành tro, trộn với nước miếng của Tiểu Hắc, sau đó vẽ loạn lên trang thứ nhất của Sổ sinh tử.

Lúc lấy lông Tiểu Hắc vô cùng trân trong đám lông trắng phía trước của nó, cho nên bảo Hạ Tuy lấy nhúm lông màu đen bên cạnh cái đuôi.

Đốt thành tro, không có bật lửa, Hạ Tuy xác nhận với Tiểu Hắc đốt bằng linh hỏa cũng không việc gì, lúc này mới dẫn khí đốt lông, đựng trong một chiếc hộp đựng chu sa rỗng, sau đó Tiểu Hắc phun phì phì nước miếng vào đó.

Hạ Tuy dùng một lá bùa xếp lại trộn lên, lúc này mới mở trang đầu tiên của Sổ sinh từ, cẩn thận tô vẽ hỗn hợp từ tro lông và nước miếng chó lên.

Lúc trước Hạ Tuy cũng từng lật xem Sổ sinh tử, đáng tiếc bên trong không có gì cả, chỉ có trang giấy đã ố vàng nhăn nheo.

Tro lông và nước miếng không nhiều lắm, Hạ Tuy cẩn thận tô lên khắp trang giấy, chờ đợi một khắc, Sổ sinh tử đang yên lặng đột nhiên chấn động, sau đó giống như một ông lão đang tức giận đến run rẩy, run rẩy bay đến giữa không trung.

Hạ Tuy nín thở ngưng thần chờ đợi bên trên hiện ra chữ viết, kết quả này chuyện thứ nhất quyển sách không thể nhờ vả này làm lại chính là bay đến hung hăn đập lên đầu Tiểu Hắc.

Một cú đánh này khiến Tiểu Hắn nhớ lại bóng ma tâm lý bị khi dễ năm xưa, kêu ngao ngao chui vào trong ngực Hạ Tuy không dám ra ngoài.

Hạ Tuy nhìn Sổ sinh tử, ánh mắt không buồn không vui trong lòng không có chút cảm tưởng gì.

Đây thật sự chính là "Nhân thư” vô cùng kỳ diệu trong truyền thuyết?

Có vẻ cũng cảm giác được nhận thức của Hạ Tuy đối với nó có hiểu lầm, Sổ sinh tử nhanh chóng run lên, ra vẻ đứng đắn vững vàng trôi chầm chậm trước mặt Hạ Tuy, mở trang đầu tiên hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Hạ Tuy híp mắt ngưng thần chờ đợi, chỉ thấy trang giấy chầm chậm hiện ra từng chữ một từ phải sang trái.

Ban đầu là tựa sách, xuất hiện bốn chữ: Nhân gian chi thư (quyển sách của nhân gian)

Đây là toàn bộ hành trình của Nhân thư, nhưng chỉ xuất hiện ở trang đầu tiên, Hạ Tuy vô cùng thắc mắc, nhưng vẫn cố gắng tập trung nhìn từng chữ đang dần hiện ra.

Nội dung viết theo lối cổ, dùng vài chữ đơn giản để biểu đạt rất nhiều nội dung, toàn bộ chỉ có bốn dòng chữ ngắn ngủn, còn phải bỏ bốn chữ to tựa đề đã chiếm hết nửa trang giấy.

Dịch nghĩa toàn bộ nội dung, cũng rất đơn giản, chính là Gia Phương thần quân dự báo, chốn trời đất này ít ngày nữa sẽ xảy ra thảm họa lớn, thảm họa này không chỉ có nhân gian phải gánh chịu. Mà bao gồm luôn cả thiên đình và địa phủ, có thể nói là thần phật trong khắp đất trời đều sẽ không thoát được kiếp nạn lần này.

Có dự báo như vậy, thần thần quỷ quỷ thậm chí cả yêu quái đều luống cuống, bình thường tranh giành địa bàn, tranh giành tín đồ ở nhân gian còn chưa tính, đến nước này rồi còn có tâm trạng đấu đá nội bộ hay sao?

Như thế, lãnh đạo của năm giới Ma, Yêu, Thần, Phật, Quỷ đã họp tại cùng bàn bạc kế sách, nhưng sau khi thương lượng tới lui, phát hiện không thể giải quyết được tận gốc của đại họa lần này, chỉ có thể ra bên ngoài tìm cách.

Nhưng việc này nói thì dễ, lúc làm thì những lãnh đạo này đều cảm thấy khó khăn, bởi vì nguồn gốc xảy ra đại họa lần này chính là bản thân bọn họ.

Cho dù trong bọn họ có người tinh thần tự giác cao tình nguyện tự sát, nhưng đa số lại không chấp nhận, trong cảnh báo cũng cho biết trong năm giới của bọn họ chỉ cần còn lưu lại một người, đại nạn đều sẽ xảy ra đúng lúc.

Cuối cùng, Thiên đế cảm ứng được ý chỉ của Thiên đạo, năm giới kéo theo toàn bộ người của phe mình ngay thời điểm đó rời đi theo một con đường do Thiên đạo mở ra.

Nói cách khác, thế giới sau này, đều là do Thiên đạo vận hành lần nữa.

Tác giả có lời muốn nói:
Sổ sinh tử: Dùng lông ở mông, còn nhổ nước miếng! Đập chết ngươi con chó thô bỉ này!

Tiểu Hắc: Ta vô tội, đây là ý nghĩ chợt lóe lên, ta thật không phải cố ý mà! [ôm đầu]

--- --------- về đại nạn ----

Đạo trưởng: Sao ta lại có cảm giác, chính là Thiên đạo không còn chịu nổi đàn con cháu này nữa, cho nên đã đóng gói đuổi toàn bộ gia đình người ta ra khỏi nhà?

Thiên đạo: Biết quá nhiều là không tốt, không tốt [bộ dạng thầy bói gian manh rung đùi đắc ý]

Tổ sư gia: Thôi, đừng có hố đồ tôn tôn tôn tôn… tôn của ta [chỉ ngón tay cái xuống đất]