Hạ Tuy xem xét một chút, người bị thiên lôi đánh đã ngất rồi, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng toàn bộ thân thể, đến cả máu thịt cũng còn lưu lại dòng điện.
Tổng cục Thiệu nghiêng người nói với người trẻ tuổi vài câu, người trẻ tuổi xoay người đi khỏi một lúc, mấy phút sau đã dẫn theo người cầm công cụ, mang người từ trong hố ra ngoài.
Nhưng cây bút kia không có ai động tới, không phải là không dám động, mà là không nhúc nhích được.
Rõ ràng bùn đất rất mềm, bút cũng cắm không sâu, nhưng rất nhiều người đã ra sức mà vẫn không thể nhổ lên được.
"Cây bút kia?"
Người trẻ tuổi vẻ mặt chần chờ tiến lên nói nhỏ mấy câu với tổng cục Thiệu, hỏi ý kiến xem có nên mang máy móc tới hay không.
Tổng cục Thiệu ra hiệu im lặng, quay đầu cười cười với Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, kia cây bút kia chỉ sợ cần cậu đi lấy giúp."
Bút làm hung khí, bọn họ cần phải mang về.
Vả lại nghe nói cây bút kia còn có năng lực thần kì, ai lại không muốn mang về, mặc kệ là muốn giấu riêng hay nộp lên trên.
Bố Thoát Nội cũng cười tủm tỉm, nhìn không ra vẻ mặt, quay đầu vỗ vỗ Hạ Tuy, "Nhìn thấy có vẻ là một cây bút thần, không phải thứ người trần mắt thịt có thể đụng vào, vẫn là nhờ người tài ba dị sĩ như Hạ trưởng phòng tới thu phục."
Đội trưởng Dương đứng cách đó không xa nhìn người bị cháy đen như than cốc được mang đi, còn có người đang canh giữ cây bút, ánh mắt lườm lườm, trong lòng thầm mắng.
Hạ Tuy ngày thường không thích làm những chuyện quanh quanh quẩn quẩn, nhưng lúc sự việc quan hệ trọng đại, thái độ tuyệt đối không thể tùy ý.
"Năng lực của cây bút này rất quỷ dị, thế giới trong mơ lần này là có người muốn dùng bút để xây dựng nên một thế giới mới, trong mấy ngày cũng đã bắt đầu hình thành tiểu thiên đạo, nếu mà tiếp tục, chỉ sợ thế giới thật sẽ biến thành hư ảo, mà thế giới trong mơ lại trở thành một thế giới độc lập, người cầm bút sáng tạo thế giới thành công, tiêu dao tự tại ngoài thiên đạo mà không ai có thể làm gì được hắn."
Bố Thoát Nội nghe vậy, vẻ cười tủm tỉm trên mặt cũng không còn, mặc dù hắn có dã tâm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc thăng quan tiến chức, cái gì mà sáng tạo thế giới tiêu dao ngoài thiên đạo, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Nếu thật sự có người dùng bút làm thêm vài lần, sợ là thế giới mình đang ở cũng bị hủy luôn.
Như thế, Bố Thoát Nội nghiêm túc nhìn Tổng cục Thiệu, sau đó nghiêm túc hứa với Hạ Tuy "Chuyện này tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ với thủ trưởng cấp trung ương, Hạ trưởng phòng, cây bút này thật sự ai cũng có thể dùng hay sao?"
Nửa câu sau là có ám chỉ, Hạ Tuy chỉ coi như không nghe thấy, dù sao cây bút này quả thật có hạn chế khi sử dụng.
"Người này thần hồn đã bị hút hơn phân nửa, chờ sau khi thật sự thành công sáng tạo thế giới, thành thần chính là cây bút kia chứ không phải người."
Cho nên tạo thành thiên đạo chính là một cây bút không có tình cảm.
Trên thực tế người này có thể khống chế cây bút lâu như vậy, đã khiến Hạ Tuy cảm thấy không ngờ tới, vừa rồi lúc kiểm tra đã xác định đối phương đúng là một người bình thường, nhưng vẫn cần chờ sau khi đối phương tỉnh lại để hỏi cung vài chuyện.
Đến lúc đó nếu đối phương không chịu nói thật, vậy thì còn phải dùng thuật bắt hồn để tra xét, vấn đề đáp án này rất quan trọng, mặc dù thuật bắt hồn có vi phạm luật trời thì cũng cần phải dùng tới.
"Nhưng tình huống này cũng thật hiếm thấy, người thường nếu cầm bút sáng tạo nên thế giới mới thì kết cục sẽ là bị hút cạn thần hồn, hóa thành tro bụi."
Hậu quả này khiến người nghe bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ còn đang suy nghĩ âm mưu bất lương tưởng tượng tới việc mình bị hóa thành tro bụi, những tâm tư vừa manh nha đó cũng lập tức bị dập tắt.
Vẻ mặt của Tổng cục Thiệu rất nghiêm trọng, "Một khi đã như vậy, cây bút này xin kính nhờ Hạ trưởng phòng bảo quản, nếu không trên đường có người nào đụng vào bị mê hoặc thì nguy lắm."
Bố Thoát Nội nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Như thế, hai bên cũng coi như đã nhất trí thỏa thuận cách xử lí bút thần.
Hạ Tuy vốn cũng không nghĩ nghiều, lúc nhảy xuống hố để lấy bút còn làm một chút chuẩn bị, nghĩ rằng nếu không nhổ được cây bút, sợ rằng còn lại lập đàn mời Tổ sư gia mới được, lại không nghĩ tới chỉ cần tự chặn sinh khí của bản thân, dùng bùa bọc cán bút lại là có thể nhổ lên rồi.
Cây bút cầm trong tay tựa hồ có hơi run rẩy một chút, bên trên chợt lóe lên ánh sáng màu tím, rồi sau đó cây bút sáng bóng cũng bắt đầu ảm đạm dần, trở nên giống như một cây bút hàng nhái làm bằng ngọc kém chất lượng bán đầy ngoài chợ đồ cổ, lông tơ trên ngòi bút vốn đen đến phát sáng cũng trở nên xơ xác.
Hạ Tuy không rõ là vì sao, đột nhiên nhớ tới Sinh tử bộ sau khi run lên cũng biến thành giống như hàng giả ngoài chợ.
Đương nhiên, giữa bút thần và Sinh tự bộ có quan hệ gì hay không, điểm này Hạ Tuy trước giờ chưa từng nghe nói tới.
Bọn người Bố Thoát Nội còn tới gần muốn xem bộ dáng của bút thần là như thế nào, nhìn thấy Hạ Tuy cầm bút nhảy lên, nhìn trái nhìn phải, tuy rằng không mở miệng, nhưng có thể thấy trong mắt bọn họ lộ ra vẻ nghi ngờ và thất vọng.
Đây là bút thần mà thiếu chút nữa đảo lộn hai thế giới thật giả? Thoạt nhìn bộ dạng không ra gì, bán ngoài chợ hai mươi đồng cũng chưa chắc có người mua.
Cây bút bị coi thường giận dữ rung lên, nhưng chỉ là ngòi bút giật giật, giống như bị gió thổi lung lay, căn bản không có ai để ý tới nó.
Thân phận của người cầm bút, người bên Tổng cục Thiệu đã hỏa tốc điều tra, thì ra là một thanh niên từ một làng chài nhỏ đến Hải Thành làm công, tên là Đổng Thiên.
Đổng Thiên này vốn cũng không có gì bất thường, trình độ văn hóa không cao, trong nhà cũng nghèo rớt mùng tơi, bản nhân làm phục vụ cho một nhà hàng, lương chỉ vừa đủ ăn, năm nay đã hai mươi chín vẫn chưa có bạn gái.
Đổng Thiên tính tình hướng nội, nhìn người cũng là liếc ngang liếc dọc, thoạt nhìn âm âm trầm trầm, mọi người đều không thích nói chuyện với hắn.
Nếu như nói có sự gì kì lạ, dựa theo lời hàng xóm của hắn, tháng trước Đổng Thiên về quê đưa tang người nhà, sau khi quay về cầm theo một cây bút lông cũ nát có dấu vết bị nước biển ăn mòn.
Khi đó tên nhóc ở cùng phòng với hắn còn chê cười hắn vài câu, nói hắn tốt nghiệp tiểu học mà muốn làm Thư pháp gia hay sao?
Đương nhiên, tên nhóc ở cùng phòng kia trở thành người đầu tiên “trùng sinh”, vừa tỉnh dậy đã lập tức từ chức còn chia tay với bạn gái đã bàn chuyện cưới hỏi, một mình thu dọn hành lí trở về quê ở Sơn Đông.
Nghe nói chuẩn bị gấp rút về quê thuê một mảnh đất, chắc là chuẩn bị sau tận thế tìm một nơi không người sinh sống để an tâm trồng trọt.
Lại nói, sau khi có cây bút Đổng Thiên đã nghỉ làm, cả ngày đi sớm về trễ, trong phòng lại thường vang lên những tiếng động kì lạ.
Ai biết qua một đoạn thời gian lại xảy ra chuyện này, mọi người đều nói Đổng Thiên trúng tà rồi, một thân tà khí đã dẫn sấm sét tới.
Chuyện sau đó Hạ Tuy cũng không tham dự nữa, chạng vạng ngày hôm sau, hai người Tiểu Uông và đội trưởng Dương cùng nhau tới rủ Hạ Tuy ra ngoài ăn xiêng nướng.
Ăn xiêng nướng là làm gì, Hạ Tuy chưa từng trải nghiệm nên có chút tò mò đi theo.
Chờ đến lúc ngồi ở quán bia dựng bằng vải bạt ở ven đường, Giang Húc gọi điện thoại tìm Hạ Tuy.
Hạ Tuy không mang di động, nghe nói là ra ngoài cùng Tiểu Uông và đội trưởng Dương, Giang Húc đã trực tiếp gọi vào máy của đội trưởng Dương, hỏi địa chỉ, sau đó nhanh chóng chạy qua bên ngày.
Nhìn thấy xe đậu ở ven đường, ông lão trên cổ đeo túi tiền phụ trách thu phí dừng xe trợn tròn mắt, đứng ngốc ở đó không biết mình có nên đi lên thu mười đồng tiền hay là nhanh chóng kêu chủ xe tìm một bãi giữ xe tầng hầm mà đậu.
Cứ như vậy đậu xe ở ven đường, chung quanh còn là chợ đêm bán đồ ăn vặt ồn ào náo nhiệt, lỡ như bị va quẹt gì đó, ông ở đây thu phí dừng xe cũng không thể chịu trách nhiệm việc này được đâu.
Chung quanh cũng có người nhìn thấy, cũng chỉ tò mò nhìn trong chốc lát, chờ sau khi Giang Húc bước xuống xe, nhìn thấy xe sang xứng với người đẹp, lại có không ít người ăn không được nho nên chê nho xanh, chê bai là được bao nuôi gì đó.
Đương nhiên, cũng có người muốn thơm lây, có một cô nhóc cười hì hì chạy tới gọi Giang Húc một tiếng tỷ tỷ, hỏi ý kiến có thể đứng bên cạnh xe của cô ấy chụp một tấm hình đăng lên mạng sống ảo hay không.
Giang Húc bình thường không có tiếp xúc với những người như vậy, cảm thấy rất mới lạ, cười khoát khoát tay, bảo cô nhóc cứ tùy ý.
Ông lão thu phí do dự một chút, vẫn ngăn cản Giang Húc, "Cô gái à, xe của cô đậu ở đây, bị va quẹt tôi không chịu trách nhiệm được, hay là cô lái đi chỗ khác, tôi không kiếm mười đồng của cô đâu."
Giang Húc cầm mấy tờ tiền màu hồng đưa cho ông, cười cười, "Tôi đi đến đằng kia ăn cơm với bạn, cũng không lâu đâu."
Ông lão lấy tiền, khẽ cắn môi chưa nói gì, chạy về lấy bàn với ghế của mình qua đây, đặt ở bên cạnh xe của Giang Húc, chuẩn bị nhìn chằm chằm chuyên tâm bảo vệ tốt.
"Còn ai tới nữa?”
Nhìn thấy đội trưởng Dương trong điện thoại có nhắc tên của hắn, lại báo địa chỉ, Hạ Tuy biết là có người muốn đến, chỉ không biết là ai.
Đội trưởng Dương cười ha ha, "Lát nữa là biết thôi."
Xiêng nướng dọn lên hai bàn, Hạ Tuy nếm một chút, miệng đầy gia vị, cảm giác mùi vị rất nặng, chỉ miễn cưỡng ăn xong que xiêng của mình cầm rồi buông xuống, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sinh tố dừa do đội trưởng Dương đặc biệt gọi cho hắn.
Hạ Tuy chưa từng ăn dừa, cảm thấy sinh tố dừa uống rất ngon.
Một người đàn ông, ngồi ở quán bia ven đường uống sinh tố dừa, đối diện hắn còn có hai người đàn ông khác vừa uống bia vừa ăn xiêng nướng làm phông nền, nói thật, này hình ảnh thật khôi hài.
Bên cạnh có hai đôi tình nhân, hai cô gái cười hì hì trò chuyện cùng nhau, sau đó có người lấy điện thoại ra lén chụp hình.
"Ra ngoài ăn xiêng nướng, gặp được một anh trai cả người đầy tiên khí không ăn khói lửa nhân gian, bộ dáng anh trai ngoan ngoãn uống sinh tố dừa thật làm người ta ngứa ngáy [ sau làn khói bốc lên của xiêng nướng người đàn ông da trắng như ngọc nửa mặt nhìn nghiêng rất sắc nét cầm sinh tố dừa nâng lên môi uống mắt nhìn người đối diện hàm chứa ý cười.jpg][ bàn tay khớp xương rõ ràng cầm đồ uống màu trắng sữa ngửa đầu uống mí mắt khép hờ lộ ra hầu kết. jpg][hình chính diện nhếch môi chăm chú nhìn. jpg] "
Không thể không nói, con người kết bạn đúng là vật họp theo loài, trong vòng bạn bè của cô gái đều là một đám nhan cẩu (fan hâm mộ nhan sắc) vừa kêu gào vừa nhanh chóng ấn ngón tay tải hình ảnh xuống.
"A a a tọa độ ở đâu? Nhìn tôi lập tức biến hình thành chiến sĩ thiếu nữ lao khỏi phòng ngủ hàng phục yêu quái sinh tố dừa bảo vệ hòa bình!"
"Thật hâm mộ, tại sao tháng trước tôi ăn đến tận hai mươi lăm que xiêng nướng mà cũng không gặp được một bàn kế bên như vậy!"
"Tiên khí không phải là mùi của xiêng nướng chứ? Ha hả, lén tôi đi ăn xiêng nướng? Tuyệt giao nửa giờ!"
"Ồ, tuyệt giao lại là làm sao? Tò mò, người anh em, có thể nói chuyện chút không?"
"Là do tôi mắt lác hay sao? Vì sao tôi lại chú ý tới vị yêu nữ tỷ tỷ phía sau anh trai sinh tố dừa vậy?"
"Không nói còn không nhìn ra, cho nên đây là chuyện xưa của nam thần sinh tố dừa và yêu nữ eo nhỏ?"
Cô gái đăng hình lên vòng bạn bè cuối cùng cùng phát sóng trực tiếp một chút, chụp lại yêu quái sinh tố dừa. . . Phi! Là chụp trộm một tấm hình của anh trai uống sinh tố dừa và chị gái vừa ngồi xuống bàn, xem như để cho một đám nhan cẩu trong vòng bạn bè biết phần tiếp theo của chuyện xưa, sau đó liền cùng với bạn thân chú ý tới vẻ mặt u ám của hai vị bạn trai, nên đã ngồi ở bàn đối diện với anh trai và chị gái, hào hứng tiếp tục ăn xiêng nướng vừa ngắm người đẹp.
Giang Húc từ công ty trực tiếp đến , trên người còn mặc đồ đi làm, áo sơ mi tơ lụa phối với quần tây đen, tóc búi lên cao, chỉ có vài sợi thiếu kỉ luật rơi lòa xòa hai bên thái dương.
Trên mặt có trang điểm, nhưng không phải trang điểm đậm, chỉ là trang điểm nhẹ phù hợp với công việc.
Mặc dù Giang Húc mặc trang phục cũng rất khiêm tốn, nhưng đâu che được khí chất trên người, dù sao có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho dù mặc đồ vỉa hè thì cũng có thể đi thảm đỏ được.
Chỉ nói về diện mạo, Giang Húc trời sinh gương mặt cân đối, đôi mắt hẹp dài đuôi mắt khẽ xếch, sống mũi cao, đôi môi mềm mại hình cánh hoa, lúc cô ấy khẽ cong môi sẽ có vẻ lạnh lùng.
Nếu không phải dưới khóe mắt trái của Giang Húc có một nốt ruồi son, vậy thì mọi người cũng sẽ không nhìn ra vẻ diễm lệ đó.
Giang Húc khi còn bé vốn tên là Giang Nhứ, nhứ trong liễu nhứ (柳絮 : bông liễu), nhưng sau đó một người bạn cũ biết xem tướng của ông nội đến xem cho Giang Húc, nói thẳng tính tình của cô ấy mạnh mẽ, chữ nhứ quá nhẹ sợ không áp chế được, nên mới sửa lại chữ Húc.
Húc, mặt trời mới mọc (húc nhật 旭日), nhìn tính cách của cô ấy hiện giờ xem, không phải là người cũng như tên sao. (nguồn từ Hán Việt mình tra ở https://hvdic.thivien.net/)
Lúc Giang Húc lớn lên không thích nốt ruồi nơi khóe mắt của mình, năm lần bảy lượt muốn đến viện thẩm mỹ xóa đi, đáng tiếc ông nội thương cô ấy nhất lại kiên quyết không cho, chỉ nói rằng bạn cũ của ông từng nói, nốt ruồi son này tương ứng với một đoạn nhân duyên, nếu như không có thì sẽ phải sống cô độc cả quảng đời còn lại.
Giang Húc cảm thấy sống cô độc cả quãng đời cũng không có gì, cũng không phải là không có nốt ruồi thì sẽ không sinh được con, cho dù không thể sinh, bản thân mình đến bệnh viện làm thụ tinh trong ống nghiệm sinh một đứa trẻ để nuôi dạy, Giang gia cũng coi như không tuyệt hậu.
Đáng tiếc Giang lão gia trước sau vẫn không chịu, Giang Húc cũng không muốn chọc cho ông nội giận nên mới thôi.
Đội trưởng Dương và Tiểu Uông nhìn thấy Giang Húc như vậy còn hơi hoảng hốt, Giang Húc bỗng nhiên mỉm cười, vô cùng tự nhiên rút khăn giấy trên bàn lau son môi, từ trên bàn chọn một xâu rau hẹ mình thích ăn, ăn trước hai ngụm, lúc này mới giương mắt nói chuyện với bọn người đội trưởng Dương, "Sao vậy, ở chung hơn một tháng mà còn không biết tôi?"
Tuy rằng tối hôm qua tất cả đều là chuyện trong mơ, nhưng đối với mấy người bọn họ thì bọn họ đã là những người cùng cảnh ngộ cùng sinh hoạt ở thế giới tận thế hơn một tháng trời.
Nếu nói là người xa lạ thì không thể nào, đội trưởng Dương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ha ha mỉm cười, vươn tay cầm một chai bia đưa cho Giang Húc, "Đây còn không phải do lần đầu tiên nhìn thấy Giang tổng ăn diện dễ nhìn như vậy hay sao, Hạ đại sư, Tiểu Uông, hai người nói có phải hay không? Lúc trước tôi nhìn thấy Tiểu Uông còn sửng sốt hơn nửa ngày đó."
Lời này không giả, ở tận thế không phải bọn họ không có năng lực thu thập vật tư, nhưng mà bọn họ lại không phải thật sự muốn sinh tồn trong thế giới tận thế, dọc theo đường đi mọi người đều cố gắng giảm thiểu vật tư xuống mức thấp nhất.
Chưa nói khoảng ăn diện, giữ gương mặt sạch sẽ đã hiếm thấy lắm rồi, vài ngày không đánh răng tùy tiện ăn chút gì lót dạ cũng không phải không có, ôi ôi, cái này không nhắc cũng được.
Giang Húc hiển nhiên cũng nhớ tới những cái đó, nhịn không được bật cười, trong miệng vẫn còn ngồm ngoàm đồ ăn.
Nêu mà trước hôm nay có người chạy đến nói với cô ấy, Giang Húc sắp sửa ngồi ở quán ven đường vừa ăn xiêng nướng vừa uống bia, còn cùng cười nói đùa giỡn với mấy người đàn ông không một chút lễ nghi gì, Giang Húc cảm thấy bản thân sẽ nghi ngờ đối phương mắc bệnh tâm thần hoặc là có kẻ thù cố ý đến trêu chọc cô ấy.
Giang Húc ăn xong một xiêng, ngưỡng cổ uống một hớp lớn bia, bia lạnh theo thực quản xuống dạ dày, cảm giác này, thật sảng khoái.
Hoặc là nói cho dù thế giới này có thật sự biến thành tận thế, hay chỉ là nỗi phiền chán khi kẹt xe hàng ngày bây giờ cũng trở nên dễ chịu.
Giang Húc quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Tuy, hơi nhíu mày, "Sao vậy, không thích ăn?"
Hạ Tuy lắc đầu, cười cười nhấc tay cầm sinh tố dừa lên uống.
Giang Húc cười quay mặt đi, một giây sau lại quay đầu nhìn Hạ Tuy, "Hạ Tuy, sao anh lại giống con gái như vậy."
Hạ Tuy không rõ lí do, bọn người Giang Húc và đội trưởng Dương lại tự hiểu tự cười.
Lại ăn thêm mấy xiêng, Giang Húc lúc này mới nói nguyên nhân đến đây, "Tôi muốn hỏi về chuyện của người cầm bút, như thế nào rồi?"
Hạ Tuy còn hơi để bụng chuyện Giang Húc nói hắn giống con gái, mím môi ngồi im không lên tiếng, hếch cằm về phía đội trưởng Dương, ý muốn để ông nói.
Đội trưởng Dương cười ha ha, nói tối hôm qua lúc nửa đêm về sáng bọn họ đến phía nam thành phố xem diễn, còn thêm mắm dặm muối kể lại chuyện trên đường đi nhìn thấy sấm sét như thế nào.
Giang Húc lúc đó chắc đã ngủ rồi, còn Tiểu Uông thì khỏi nói, từ sau khi tỉnh lại cũng không ra khỏi phòng thí nghiệm, hai người ngồi nghe rất nghiêm túc.
"Tôi nhìn trên cổ tay ông nội, không có đeo hạt gỗ đào."
Lúc chuẩn bị ra về Giang Húc đột nhiên nói với Hạ Tuy, "Cái này của tôi, có thể không trả lại anh hay không? Bởi vì tôi phát hiện ra khỏi thế giới trong mơ nhưng vẫn có thể nhìn thấy quỷ."
Câu cuối cùng là Giang Húc đè thấp giọng nói nhỏ bên tai Hạ Tuy.
Việc này cũng khá kì lạ, Hạ Tuy nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra, chỉ tùy tiện gật gật đầu, "Vốn dĩ không có ý thức của ông nội Giang đi vào giấc mơ, cho nên hạt gỗ đào cũng sẽ không đi theo ra ngoài, cái này cô đã dùng rồi có trả lại tôi cũng không để làm gì."
Giang Húc vốn còn muốn để Hạ Tuy nghĩ cách giúp cô loại trừ khả năng nhìn thấy quỷ, nhưng nghĩ tới thế giới này vậy mà lại có những chuyện kì quái như vậy, lỡ như một ngày nào đó mình gặp phải yêu ma quỷ quái gì muốn hại mình, mà lúc đó mình lại không nhìn thấy gì, vậy không phải trở thành cá nằm trên thớt chờ người ta đến cắt hay sao?
Giang Húc nhất thời rối rắm, cũng không nói nữa, sau khi trở về xử lí một chút công việc, lúc sắp đi ngủ thì nhận được điện thoại của trưởng phòng quan hệ xã hội, hỏi cô muốn xử lí scandal đi chợ đêm hẹn hò với trai trẻ như thế nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo trưởng: Trai trẻ?
Giang tổng: Hẹn hò?
# toàn thế giới đã biết chuyện chỉ có hai đương sự vẫn còn mơ hồ#