Hạ Tuy mở cửa Hoàng tuyền, sau vài giây đất núi rung chuyển đó, cũng không còn động tĩnh gì nữa, trong không khí chỉ có sương mù trong hoàng tuyền tràn ra càng lúc càng nồng đậm.
Đổng Hàng vốn dĩ còn bị dọa sợ gần chết, kết quả nhìn hồi lâu, vậy mà không còn gì nữa, nhất thời trở nên khinh thường Hạ Tuy, đứng lên phủi phủi quần áo ra chiều bình tĩnh, từ không gian lấy ra một cái quần khác để thay, quần cộc lại không tiện cởi ra, cho nên cũng chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.
"Ha, nhị thiếu, anh đang làm cái trò mèo gì đó? Tiếng vang lớn như vậy, kết quả dù là đánh rắm thì nửa ngày rồi rắm cũng không kêu. . Một cái."
Đổng Hàng vừa mới kéo quần lên tới mông, lại có một trận đất rung núi chuyển, lần này động tĩnh còn lớn hơn vừa rồi.
So sánh thì vừa rồi cũng chỉ là một mảnh đất dưới chân bọn họ rung chuyển mà thôi, còn bây giờ thì toàn bộ không gian đều chấn động.
Đổng Hàng bị cảm giác nguy cơ bất thình lình ập tới khiến cả người cứng ngắc, khóe mắt đột nhiên liếc thấy gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, trên không trung giống như bức tường loang lỗ, đang rơi xuống từng mảng từng mảng!
Ôi ông ngoại ơi!
Không gian trong cơ thể Đổng Hàng cũng bị ảnh hưởng, giãi dụa rồi đột nhiên phá tan thần phủ của Đổng Hàng, chỉ trong nháy mắt trên ấn đường của Đổng Hàng mở ra một lỗ thủng, nhưng không chảy giọt máu nào.
Mà Đổng Hàng ngước mắt nhìn trời còn chưa kịp cúi xuống, lúc này cả người trợn tròn mắt kinh hãi sau đó không một tiếng động ngã xuống.
Ánh sáng màu xanh đã từ bỏ cơ thể của “Thần” sáng thế, muốn chạy trốn, đáng tiếc vừa lao ra ngoài mấy mét, những làn sương khói màu vàng lượn lờ bây giờ lại trở thành nhà giam kiên cố nhất, trong nháy mắt ánh sáng xanh đã không thể nhúc nhích bị giữ lại giữa không trung.
Bầu trời bắt đầu sụp đổ, Giang Húc, đội trưởng Dương và Tiểu Uông cũng bị động tĩnh này dọa đến, chính xác là trời long đất lở rồi!
Ba người ngốc một hồi, vội vàng chạy từ trạm xăng dầu đến đây, nhưng lúc này không gian tràn ngập sương khói màu vàng không thể tiến vào được.
Hạ Dạ nhìn mà sốt ruột, chẳng sợ bây giờ cả người đều bị một cỗ áp lực vô hình áp đến không còn sức để bay, vẫn lăn từ mộc châu ra ngoài, lăn trên mặt đất vài vòng rồi chạy vào trong đó.
Giang Húc nhìn thấy mà giật mình, nhanh tay lẹ mắt khom lưng muốn bắt lấy Hạ Dạ, lúc trước Hạ Tuy đã căn dặn bọn họ rồi, nhất định không được để cho Hạ Dạ tới gần.
Nhất thời quá mức cấp bách, Giang Húc chỉ cảm thấy nắm được đai quần yếm của Hạ Dạ, cái trán giống như bị một đám đồ vật mềm mềm xốp xốp như mây đụng trúng, một giây sau đã bị Hạ Dạ kéo vào theo.
Đội trưởng Dương và Tiểu Uông nhìn thấy Giang Húc cũng đi vào, cho rằng đám sương mù màu vàng có biến hóa, hai người đàn ông cũng dốc toàn lực chạy vào trong, nhưng lại giống như đâm trúng tường đầu rơi máu chảy cùng ngã xuống đất.
Đội trưởng Dương còn đỡ, ít nhất đã giảm chút lực, trước khi đụng trúng đã làm động tác phòng hộ, còn Tiểu Uông lại không chuẩn bị gì, bị đụng trúng đầu choáng mắt hoa nằm đó nửa ngày cũng không dậy nổi.
Đội trưởng Dương đành phải xé áo khoác của mình thành hai nửa, tùy tiện băng bó lại cho Tiểu Uông, lại đưa tay che phần thái dương bị thương của mình rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Uông, hai người vẻ mặt buồn bực ngồi đó nhìn đám sương mù màu vàng.
Lại nói Hạ Tuy đợi một lúc lâu, sau đó đọc thêm một lần Địa ngục chú, thêm vào Tự nhiên đạo kinh, chờ đợi đến đầy bụng nghi ngờ, sau đó nhìn thấy trên mặt đất chỗ cắm kiếm gỗ đào mở ra một cánh cổng tò vò.
Bên trong cổng tò vò sương mù màu vàng lại càng nồng đậm hơn, bên trong đám sương mù mờ mịt đó, một quyển sách cổ xưa màu sắc đen thuần từ từ bay đến.
Quyển sách này không phải bằng vàng, không làm bằng gỗ, không phải đá cũng chẳng phải bằng ngọc, từ trong ra ngoài đen tuyền một màu, chữ trên đó ánh vàng chói mắt, ngẫu nhiên lại còn sáng lên.
Chờ quyển sách bay đến ngang tầm người đứng, Hạ Tuy ngưng thần tập trung nhìn vào, chỉ thấy trên bìa viết ba chữ to màu vàng: Sinh tử bộ!
Ba chữ to rồng bay phượng múa, trong nháy mắt Hạ Tuy đọc rõ ba chữ đó, bên tai dường như nghe thấy tiếng một loài mãnh thú không biết tên đang kêu gào.
Quyển sách này vừa xuất hiện, toàn bộ thế giới trong mơ giống như một quả cầu thủy tinh bị đánh vỡ, đất trời đều vỡ tan rồi biến mất.
Hạ Tuy đang thầm kinh hãi, không rõ bản thân mình đọc thần chú thỉnh quỷ thần lên hỏi chuyện, làm sao lại có thể mời được cả Sinh tử bộ ghi chép lại sự việc quan trọng trong địa phủ luôn rồi?
Vốn dĩ có ba bộ sách, là Thiên-Địa-Nhân.
Sinh tử bộ thuộc phần Nhân trong tam đại thiên thư, tương truyền là do Nam đẩu tinh quân biên soạn, thật thật giả giả không biết được, tóm lại quyển sách này cũng không thể tự nhiên mà xuất hiện được.
Sinh tử bộ kia cũng không để ý xem thời khắc này mình có nên xuất hiện ở đây không, không dễ dàng mới chờ được thời cơ trời định, cảm ứng địa phủ giam cầm mình mấy trăm năm bị người ta phá vỡ một lỗ, Sinh tử bộ rất không dè dặt mà liền nhảy lên.
Hạ Tuy cảm thấy đợi hồi lâu, Sinh tử bộ cũng đang cố gắng tranh thủ nhanh nhất bay đến đây.
Hạ Tuy cảm thấy đất trời sụp đổ, thầm nghĩ không tốt, nhìn thoáng qua ánh sáng xanh đang bị Sinh tử bộ giam giữa không trung, Hạ Tuy cắn răng triệu hồi la bàn, đang muốn cầm lá bùa xem thử có thể nhốt ánh sáng xanh kia lại hay không, Sinh tử bộ đã run lên, toát ra huyết sắc không rõ ràng, rồi sau đó lạch cạch rơi xuống đất, đất trời ở khắp nơi không ngừng sụp đổ biến mất cuối cùng chừa lại cho bọn người Hạ Tuy một mảnh nhỏ ở chỗ này.
Đám sương mù màu vàng kia chậm rãi chui về bên trong cổng tò vò, ánh sáng xanh bị sương mù giam cầm đột nhiên thấy mình có cơ hội, cựa quậy một chút muốn trốn thoát
Ai ngờ cũng thật xui xẻo định bay vọt lên trời lại không biết từ đâu xuất hiện một con tiểu quỷ miệng há to từ trên trời giáng xuống, ánh sáng xanh không né kịp, vèo một cái bay luôn vào bụng tiểu quỷ
Hạ Dạ được Giang Húc lảo đảo vươn tay đón lấy, bàn tay nhỏ bé vươn ra vỗ vỗ cái bụng đang bị ánh sáng xanh đâm chọt lung tung, che miệng ợ lên một cái, khóe miệng còn tràn ra một ít ánh sáng xanh, Hạ Dạ biết đây là đồ tốt, một chút cũng tiếc không để nó chạy, hít một hơi trực tiếp hút ánh sáng xanh trở về.
"Hạ Tuy, anh mau đến xem tiểu quỷ nhà anh đi, bụng nó thật sự sẽ không bị vỡ chứ?"
Trời biết hình ảnh này Giang Húc chỉ từng nhìn thấy trong phim hoạt hình từng coi lúc nhỏ, coi như là thai máy trong bụng thai phụ thì nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy hình bàn tay bàn chân gì thôi.
Mà cái bụng của Hạ Dạ, thật sự đã bị đồ vật bên trong đâm dài ra giống như nửa cánh tay của một người thành niên luôn rồi, Giang Húc nhìn mà hết hồn, cũng không nghĩ tới mình đang ôm là một con tiểu quỷ.
Hạ Tuy nhìn Hạ Dạ một chút, thấy Hạ Dạ che miệng làm bộ dáng kiên quyết không nhả ra, lắc đầu tạm thời không quan tâm, bản thân đi đến chỗ Sinh tử bộ.
Quyển sách vừa rồi còn uy phong lẫm liệt chấn động cả thế giới trong mơ mà giờ đây chỉ còn lại một chút ánh sáng vàng ảm đạm, nhưng trang sách thỉnh thoảng lóe sáng, màu đen như mực cũng dần dần rút đi.
Chỉ mới trong thời gian độ chừng hai nhịp thở, quyển sách này liền biến thành một quyển sách mang phong cách cổ điển với trang giấy ố vàng, gáy đóng bằng chỉ.
Hạ Tuy chần chờ một chút, thử thăm dò vươn tay, lúc chạm vào bìa sách có cảm giác ba chữ kia lại lóe lên, cuối cùng triệt để yên lặng.
Thấy không có phản ứng gì, lúc này Hạ Tuy mới nhặt sách lên.
Lúc này cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Hạ Tuy thuận tay nhét quyển sách vào trong túi vải, rồi ôm lấy Hạ Dạ, đất trời lại rung chuyển thêm lần nữa, có một cây bút thật to từng trên trời giáng xuống, cán bút bằng bạch ngọc ngòi bút đen tuyền, được một bàn tay to trong suốt đang cầm lấy.
Lúc này ngòi bút đang vẽ phác thảo ở chân trời tưởng như muốn xây dựng lại thế giới. Đáng tiếc mảnh không gian ở đây đã bị thiên đạo cảm ứng được, ầm ầm vang lên từng tiếng nổ, dù là đám người Hạ Tuy cũng có thể nghe ra được, đây chính là tiếng sấm sét chuẩn bị giáng xuống.
"Nơi này sắp không giữ được, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài!"
Hạ Tuy kéo Giang Húc đang còn ngửa đầu nhìn bàn tay và cây bút kia, rồi sau đó lại chạy nhanh đến bên đội trưởng Dương và Tiểu Uông, lấy từ trong túi vải ra mấy lá bùa, dán lên trán đội trưởng Dương và Tiểu Uông, hai người này liền biến mất.
Giang Húc còn muốn nói gì, lại bị Hạ Tuy không chút nương tay dứt khoát dán bùa lên trán, chỉ cảm thấy trên trán chợt lạnh, lúc mở mắt ra Giang Húc đã thấy mình quay về phòng ngủ.
Theo bản năng đưa tay sờ sờ cái trán, Giang Húc thở dốc nhìn gian phòng quen thuộc.
Vốn đang còn mông lung, không xác định được chuyện đã trải qua có phải thật hay không, đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay đeo một sợi dây đỏ, treo trên sợi dây đỏ là hai viên hạt gỗ đào được khắc những hoa văn màu đỏ.
Những hoa văn màu đỏ khắc trên hạt gỗ hình thù kì lạ giống như một bức tranh thần bí nào đó, nhìn còn rất đẹp mắt.
Giang Húc đưa tay vuốt hạt châu, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên giường, mới hơn ba giờ sáng, từ lúc mình ngủ cũng mới chỉ hơn một giờ.
Tuy rằng không buồn ngủ, Giang Húc vẫn thả lỏng cơ thể nằm lại giường, vuốt hạt châu suy nghĩ, cũng không biết đã qua bao lâu, bất tri bất giác ngủ mất.
Đội trưởng Dương và Tiểu Uông cũng tương tự như vậy, mở mắt ra đã trở về giường ngủ của mình.
Tiểu Uông tỉnh lại trên giường trong phòng thí nghiệm, sau khi mở mắt ra đã bị người canh chừng hắn hỏi thăm một phen, rồi sắp xếp cho hắn một gian phòng khác để nghỉ ngơi, chờ đến sáng mai sẽ báo cáo tình huống cụ thể.
Lại nói Hạ Tuy đưa ba người đi rồi, mang Hạ Dạ thu vào trong hạt gỗ hòe, dùng miệng cắn dây đỏ cột lại hạt gỗ hòe lên cổ tay, lại ngẩng đầu nhìn bàn tay và cây bút đang còn giãy dụa giữa trời.
Hạ Tuy nhặt kiếm gỗ đào lên cất kỹ, vừa nhìn chằm chằm lên trời vừa lấy ra một chuỗi có chín hạt gỗ đào, nhanh chóng bày ra một Thiên lôi trận đơn giản tại chỗ này.
Thiên lôi trận có thể liên hệ với Thiên đạo, một lúc nữa khi thiên lôi đánh xuống người cầm bút, có thể thông qua Thiên lôi trận để cảm ứng được thế giới này, sau đó sẽ đem chút sấm sét còn dư triệt để đánh tan mảnh đất này.
Tự mình tạo ra trời đất, còn lén lút làm ra ba sợi tiểu thiên đạo, tin rằng sau khi thiên đạo của thế giới thực biết được, tuyệt đối sẽ cẩn thận mà ghi thêm cho người cầm bút một tội danh, để thiên lôi trừng phạt người kia cũng có thể đánh thêm vài cái.
Hạ Tuy nhìn thấy bàn tay cầm bút trên trời cứng đờ, bị một tia chớp màu tím quấn quanh, lại có một đạo thiên lôi cảm ứng được trận pháp của Hạ Tuy, nhanh chóng bổ xuống dưới.
Hạ Tuy vội vàng dán lên trán mình một lá bùa, bản thân cũng biến mất tại chỗ.
Gần như cùng lúc đó, đạo sấm sét đó đã bổ xuống ngay vị trí Hạ Tuy vừa đứng, tiếng ầm ầm vang lên, một mảnh đất trời còn sót lại cũng bị đánh nát, toàn bộ không gian đã triệt để biến mất.
Hạ Tuy tuy rằng tiếc nuối sấm sét đánh trúng sẽ được lợi ích bao nhiêu, nhưng lại không đúng lúc bản thân chỉ là một sợi ý thức, trên người còn dẫn theo tiểu quỷ Hạ Dạ ăn lung tung rồi lâm vào ngủ say.
Nếu một người một quỷ thật sự bị bổ trúng, chắc chắn ý thức sẽ vỡ tan hao tổn thần hồn.
Mang theo Hạ Dạ, Hạ Tuy trở về thế giới hiện thức, vừa mở mắt đã ngồi dậy, vừa cầm điện thoại gọi cho Bố Thoát Nội vừa chạy xuống lầu.
"Người mọi người muốn tìm, đang ở tại chỗ có sét đánh kia, mau chóng chạy qua đó, bây giờ tôi lập tức đi tới đó."
Đã là nửa đêm về sáng, già Lý nghe thấy tiếng Động, mở cửa phòng nhìn xuống dưới lầu, Hạ Tuy đã chạy xuống lầu, phía dưới đại sảnh chính là văn phòng lớn.
"A Tuy, bây giờ cậu phải ra ngoài sao?!"
Hạ Tuy khoát tay, "Ông lão cứ đi ngủ đi, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một chút."
Vừa mới cúp điện thoại của Bố Thoát Nội, Hạ Tuy lại nhận được điện thoại của đội trưởng Dương.
Đội trưởng Dương gọi điện để xác định Hạ Tuy không có việc gì, lúc này mới thở phào, biết Hạ Tuy bây giờ muốn đi ra ngoài, người xây dựng thế giới trong mơ vậy mà bị thiên lôi đánh, nhất thời vui vẻ.
"Dù sao tôi cũng không ngủ được, còn bị chị dâu của cậu đuổi ra ngủ ngoài sô pha, cậu chờ một chút, tôi lái xe đến đón cậu."
Đội trưởng Dương sở dĩ bị đuổi khỏi phòng ngủ, nói cho cùng là bởi vì sau khi ông tỉnh lại tâm trạng còn chưa bình tĩnh, xoay qua xoay lại không nói, còn mò lấy điếu thuốc muốn hút, đương nhiên là bị bà vợ không thể chịu được nữa một cước đá xuống giường, lại ném cho cái gối đuổi ra ngoài.
Hạ Tuy nghĩ như vậy cũng tốt, nửa đêm về sáng muốn đón xe taxi cũng khó, "Tôi đi dọc theo hướng nam đường Xuân Giang, vừa đi vừa chờ chú."
Nhà của đội trưởng Dương không xa lắm, buổi tối lại không có xe, đội trưởng Dương lái xe nhanh như chớp chạy tới, trên đường thuận lợi đón được Hạ Tuy.
"Văn phòng còn chưa có xe, đây là sơ sót của chúng tôi, ngày mai tôi sẽ trình lên xin ý kiến lãnh đạo, dù sao bên kia mọi người cũng cần ra ngoài nhiều, không cấp xe là không được."
Đội trưởng Dương biết lúc này Hạ Tuy đang giúp Cục an ninh quốc gia, muốn được cấp xe cũng chỉ nói vài câu, đội trưởng Dương tính toán lúc đó sẽ nhờ bọn Tề Huy nói giúp thêm, tranh thủ để văn phòng được cấp một chiếc cỡ bảy tám mươi vạn, còn cần tài xế nữa.
Dù sao Hạ đại sư là người tiên phong đạo cốt như vậy, nếu tự mình lái xe thì cũng quá rớt đẳng cấp rồi.
Lúc bọn người Hạ Tuy còn ở thế giới trong mơ đã nghe được tiếng sấm sét, chờ sau khi đám người đội trưởng Dương đi rồi Hạ Tuy còn nhìn thấy đạo sấm sét đầu tiên bổ xuống, lúc này bọn họ còn đang đi trên đường, thì trong một tiểu khu cũ kỹ ở phía nam, mọi người đã hoảng sợ lung tung bát nháo cả lên.
Cũng không phải là sấm sét đột nhiên đánh xuống khu dân cư, mà là đánh xuống một công viên bỏ hoang ở phía sau tiểu khu, khoảng cách rất là gần, lúc người trong tiểu khu còn đang ngủ thì cảm thấy trời long đất lở, cả tòa nhà đều bị chấn động.
Lúc đầu mọi người còn tưởng là động đất, mỗi người mạnh ai nấy ôm con cõng cha mẹ chạy ào xuống lầu, chờ đến khi xuống tới mặt đất mới phát hiện đây không phải là động đất, đây là Hạn lôi!
Cái gọi là hạn lôi chính là lúc trời không mưa nhưng mây trên trời ma sát tạo thành sấm sét, nhưng tối hôm nay có vẻ cũng không giống Hạn lôi cho lắm, dù sao từng đạo sấm chớp màu tím to như bồn tắm bổ xuống khoảng đất phía sau chung cư, chỉ cách đó tầm mấy trăm mét.
Những người già sợ tới mức quỳ luôn xuống đất, thì thào nói là ông trời đang tức giận, "Đây là có người chọc giận ông trời rồi!"
Cũng không biết đã làm chuyện xấu xa bực nào mà lại khiến ông trời tức giận đến mức này!
Người trẻ tuổi không tin cái này, nhưng lúc này cũng bị những trận sấm sét to bự này dọa tới ngốc.
Trên tầng mây vừa có những tiếng sấm trầm đục, rồi không trung như bị một tiếng sét thật lớn xét làm đôi, một cột sét màu tím to như con mãng xà giáng xuống, bên tai ầm ầm mặt đất rung lên, những người đứng ngoài thét chói tai, không ít người bị sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Bố Thoát Nội nhận được tin, lập tức thông báo cho các bên liên quan nhanh chóng hành động, chỉ một chốc đã có xe công vụ âm thầm chạy tới, cảnh sát giao thông bắt đầu sơ tán người dân và xe cộ chung quanh.
Tuy rằng không biết vì sao cấp trên không cho mở đèn flash cũng không cho mở đèn cảnh sát, tốt nhất là khiêm tốn đến không còn cảm giác tồn tại, có điều cảnh sát và cảnh sát giao thông lại nghĩ nửa đêm có sấm sét ở khu dân cư, phỏng chừng cấp trên cảm thấy đèn flash và tiếng còi cảnh sát sẽ dẫn tới sấm sét, nên cũng không ai nghĩ nhiều.
Bọn họ đâu biết rằng Bố Thoát Nội làm vậy để ngừa bất trắc.
Vừa rồi Hạ Tuy dặn dò rất đơn giản, nhưng lại căn dặn thêm một câu, chính là bây giờ Thiên đạo đang vô cùng giận dữ, cho nên Bố Thoát Nội suy nghĩ, để cho mọi người khiêm tốn một chút, tốt nhất là đừng phát ra bất cứ âm thanh gì.
Dù sao suy bụng ta ra bụng người, bản thân mình đang nổi giận đùng đùng mà chung quanh còn ồn ào ầm ĩ, chắc chắn sẽ giận cá chém thớt.
Chờ khi Hạ Tuy và đội trưởng Dương chạy tới, thiên lôi đã đánh gần xong rồi, Bố Thoát Nội cũng tự mình lại đây, cùng đi còn có vài vị lãnh đạo của tổng cục cảnh sát Hải Thành, hai vị lãnh đạo trực tiếp của đội trưởng Dương ở phân cục cũng đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Tuy rằng không rõ vì sao trận sấm sét này lại dẫn tới nhiều vị lãnh đạo như vậy, nhưng người biết chuyện thì chắc chắn sẽ chạy tới.
Bằng không sau này sẽ bị người ta nói, mèn, những lãnh đạo cấp trên của anh đều tới cả mà anh còn ở nhà ngủ, thái độ thật là có vấn đề!
"Tiểu Dương, sao cậu cũng tới đây?"
Cục phó Lưu không có nhiều thực quyền lắm, đương nhiên không thể chen chân vào đó, chỉ có thể đứng ở vòng ngoài cùng.
Lúc này nhìn thấy đội trưởng Dương, cục phó Lưu bước ra ngoài, vừa rồi bọn họ đứng kế bên đã dò hỏi nhau cả rồi, chỉ mong có người biết chút tin tức nói cho bọn họ biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra.
Đội trưởng Dương cười cười, chỉ chỉ qua bên cạnh, "Tôi đang làm tài xế tạm thời cho Hạ trưởng phòng, cục phó Lưu, chủ nhiệm Bố có bên trong không?"
Cục phó Lưu cũng biết Hạ Tuy, nhưng mà đây là lần đầu tiên gặp người thật.
Vốn còn không nghĩ gì nhiều, nhưng liên tưởng chuyện sấm sét này với thân phận của Hạ Tuy lại với nhau, cục phó lưu lập tức cảm thấy lưng đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng người tránh ra, "Chủ nhiệm Bố đang ở bên trong, Tiểu Dương, Hạ trưởng phòng, sấm sét hôm nay có cái gì không thích hợp hay không?"
Nếu mà thật sự có yêu ma quỷ quái náo động đến trình độ này, vậy thì Hải Thành của bọn họ còn yên bình được bao lâu đây?
Hạ Tuy cười cười, nhìn bầu trời chầm chầm tản ra từng đám mây sét, "Sấm sét này đánh rất đúng."
Tuy rằng không biết ở địa phủ xảy ra chuyện gì, tung tích của Huyền môn cũng không thấy đâu, nhưng ít nhất trên bầu trời này vẫn còn tồn tại Thiên đạo, điều này giống như cho Hạ Tuy liều thuốc an thần.
Thế giới này cho dù tệ hơn, có thiên đạo ở đây, cũng sẽ không tệ hại đến mức bị yêu ma quỷ quái quấy phá.
Cục phó Lưu nghe mà không hiểu ra sao, đội trưởng Dương lại có chút hiểu rõ, ngậm điếu thuốc khoanh tay ngẩn đầu nhìn trời cười cười.
Không chờ cục phó Lưu hỏi thêm, bên trong Bố Thoát Nội biết Hạ Tuy đã đến, "Nơi này không có việc gì nữa, mọi người giải tán đi. Thiệu tổng cục, bên anh cũng cho người rút về đi."
Nói xong, lúc này Bố Thoát Nội mới mỉm cười bước tới, nhìn thấy Hạ Tuy liền chấp tay vái chào Hạ Tuy, sau khi đứng thẳng mới nắm chặt tay Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, lần này ngài chính là đại anh hùng của chúng tôi!"
Ở bên ngoài, cũng không thể nói trắng ra hết, Bố Thoát Nội nắm tay Hạ Tuy dùng sức lay, cũng không buông tay, liền lôi kéo Hạ Tuy đi vào bên trong, "Sấm sét đã kết thúc, hiện tại chúng tôi có thể vào đó xem tình hình không?"
Tuy rằng sấm sét đánh khủng khiếp như vậy, người hay vật gì chủ mưu phía sau không còn đường để chạy, nhưng dù thế nào cũng phải vào xem để phòng ngừa bất trắc.
Hạ Tuy gật gật đầu, đi theo Bố Thoát Nội tới phía sau chung cư.
Tổng cục mang theo một người thân tín, đội trưởng Dương mặt dày cho rằng mình là không khí, cũng đi theo Hạ Tuy đi vào.
Cục phó Lưu do dự luôn mãi, cuối cùng cũng quay đầu rời đi.
Tuy rằng Tiểu Dương cũng đi theo vào, nhưng ông ấy và Tiểu Dương không giống nhau, ông ấy vẫn còn cần mặt mũi, tính tình Tiểu Dương như lão lưu manh vậy, dù lát nữa bị người ta đuổi ra ngoài cũng sẽ không đỏ mặt.
Huống chi cục phó Lưu đã nhìn rõ ràng rồi, Tiểu Dương là đi theo Hạ trưởng phòng đến đây. Bình thường quan hệ của họ còn rất tốt, lúc này đi theo vào cũng không cần phải sợ.
Đi theo Bố Thoát Nội có một người, chính là người đã canh chừng trước cửa phòng lúc đến văn phòng hỗ trợ xã hội lần trước, nhìn ra có vẻ đây là những người thân tín của Bố Thoát Nội.
Thiệu tổng cục bên kia cũng dẫn theo một người, là một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã.
Có mặt hai người kia, đội trưởng Dương đi theo Hạ Tuy vào trong cũng không phải đường đột lắm.
Sáu người đi vòng ra phía sau chung cư cũ kỹ, đi hết đường nhựa đến lộ đá nhỏ, có bức tường vây được người ta làm một cái cửa.
Cửa sắt cũng không khóa, đẩy một cái là cửa mở.
Sáu người đi qua cửa sắt đến một công viên nhỏ bỏ hoang, nơi này có vẻ chuẩn bị xây dựng lại, ven đường còn có một ít cát đá linh tinh.
Rất nhanh đã tìm được người muốn tìm, dù sao cách đó thật xa đã nhìn thấy khói dày đặc bốc lên, ngay trong một mảnh rừng nhỏ.
Nói đến cũng kỳ lạ, những cây cối trong rừng nhỏ cũng không bị sấm sét làm tổn thương mảy may, vậy mà trên mặt đất lại có một chỗ bị sét bổ xuống thành hố sâu.
Hố rộng chừng ba mét, bên trong vẫn còn vang lên tiếng điện xẹt.
Hạ Tuy bảo bọn người Bố Thoát Nội tạm thời dừng lại, bản thân thì gọi đội trưởng Dương đi theo, cho ông một lá bùa tam giác để vào đế giày, đây là bùa cách điện để ngăn điện còn tàn lưu dưới đất, đây là một loại bùa hỗ trợ, nếu dùng một mình sẽ không có tác dụng gì.
Hai người tới gần cái hố, lúc này mới phát hiện cái hố kia có vẻ như sâu không thấy đáy.
Hạ Tuy cầm một lá bùa đốt rồi ném xuống, lá bùa cháy lên, tàn tro sáng lên rơi rụng tảng ra xung quanh, tàn tro rơi xuống chừng nửa phút, lúc này mới mơ hồ có thể nhìn thấy một hình người cháy đen.
Đối lập với hình người bị cháy đen, là một chiếc bút trong tay hình người cháy đen kia, bút cắm thẳng xuống đất, chỉ còn lại cán bút màu trắng ngẫu nhiên lóe lên ánh sáng tím.
Cây bút đó Hạ Tuy đã từng nhìn thấy, chính là cây bút thần được bàn tay trong suốt cầm lấy cố gắng muốn sửa chữa lại thế giới trong mơ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo trưởng: Thế giới này, chỉ cần còn có người ở đây, tôi có thể an lòng.
Thiên đạo: Mèn ơi, cậu có thể đừng nói với ta những lời tâm tình buồn nôn như vậy không! Chúng ta không có kết quả đâu, đời này kiếp sau đều không có khả năng! !
Giang tổng: Quấy rầy quấy rầy, tại hạ cáo từ.