Giang Húc mang tâm trạng phức tạp nhìn "Tấm hình Scandal" mà bộ phận quan hệ xã hội vừa gởi tới, phát hiện hình chụp cũng rất đẹp, đặc biệt là Hạ Tuy.
Tay Giang Húc đang cầm chuột cũng ngừng lại, một tay khác chống cằm, ngón trỏ mảnh khảnh gõ gõ vào môi, nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh trên màn hình một lúc lâu luyến tiếc không muốn kéo chuột tiếp.
Trong ảnh chụp là Hạ Tuy nghe ba người bọn họ nói chuyện bị chọc cười, mặt mày dịu dàng khóe miệng khẽ cong, lúc bị chụp phỏng chừng đang chuẩn bị uống sinh tố dừa, ly sinh tố dừa màu trắng sữa để dưới môi, khẽ ấn vào môi của hắn một chút, Hạ Tuy lại nâng mắt lên nhìn đội trưởng Dương ở đối diện.
Đây là một tấm ảnh chụp nghiêng hai phần ba gương mặt, nhờ có ánh đèn huỳnh quang trong quán bia ven đường, lại có hơi nóng bốc lên từ đĩa thịt nướng vừa được bưng lên ngăn cách khuôn mặt của hắn, chụp một tấm hình như vậy, nói thật, giữa quán xá ven đường cũng chụp được ra cảnh đẹp duy mỹ như vậy, gần như thu lại được bảy tám phần tiên phong đạo cốt của Hạ Tuy rồi.
Di động vang lên hai tiếng có tin nhắn đến, Giang Húc giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đã nhìn chằm chằm bờ môi của Hạ Tuy trong tấm hình cầm ly sinh tố dừa mấy phút đồng hồ, nhất thời có chút không được tự nhiên, tuy rằng trong thư phòng không có ai khác, nhưng lại có cảm giác lén lút làm chuyện xấu.
Giang Húc dùng ngón tay vân vê môi của mình, quay đầu lấy di động xem tin nhắn để phân tán lực chú ý, nhưng chờ đến lúc sắp đi ngủ, lại không giải thích được chọn ba tấm ảnh tải xuống di động của mình.
Một tấm chính là tấm ảnh vừa rồi, một tấm là hình ảnh Hạ Tuy nhếch môi dịu dàng nhìn cô cười, còn một tấm hẳn là lúc Hạ Tuy bị cô nói giống như con gái, lặng lẽ hờn dỗi, lúc cô hỏi chuyện thì người này còn rất tự nhiên mà hếch cằm lên, rất là kiêu ngạo luôn.
Nằm lăn lộn trên giường, Giang Húc hung hăng phỉ nhổ bản thân một phen, không nghĩ tới bản thân mình lại là một con nhan cẩu nông cạn như thế, rõ ràng ở tổng công ty có Tiểu thịt tươi*, Lão thịt khô đều đầy đủ cả.(*tiểu thịt tươi là chỉ nam diễn viên trẻ đang hot, còn lão thịt khô thì chắc là diễn viên lâu năm, đại loại là như vậy)
Không nói đến tổng công ty, những công ty con cũng có mỹ nam nhiều như mây, tại sao nhất định cứ phải u mê nhan sắc của chồng trước chứ.
Phỉ nhổ xong rồi Giang Húc lại tự biện hộ cho mình, ngẫm lại Hạ Tuy có khí chất như vậy, trong giới giải trí thật sự tìm không được vài người.
Giang Húc trước kia đã thích loại khí chất này rồi, thời thiếu nữ cũng từng u mê một ít hình tượng tương tự trong phim truyền hình, đáng tiếc sau này phát hiện ra tất cả chỉ là diễn thôi, từ đó về sau Giang Húc đã trực tiếp quá độ lên cảnh giới "Diệt Tuyệt sư thái"*, không có tình cảm, chỉ muốn lấy công việc làm đối tượng mà mình muốn chinh phục. (*Một nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ thiên đồ long ký của cố nhà văn Kim Dung)
Hạ Tuy hoàn toàn không biết những chuyện này, được đội trưởng Dương lái xe đưa về, sau khi về phòng thì nhìn Hạ Dạ trong hạt gỗ hòe.
Tiểu quỷ này quá liều mạng, cái gì cũng muốn nuốt vào bụng, ánh sáng xanh này phỏng chừng có năng lượng quá lớn, nó đã ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Chu Khải đi lên đưa cho Hạ Tuy chén nước, thuận tiện cho Hạ Tuy đọc bình luận trên Weibo.
"Lão Đại, anh nhìn video múa kiếm của anh lần trước nè, chỉ mới đăng hơn một ngày đã được rất nhiều người chia sẻ, lượt like cũng nhiều nhất trong các bài viết trên Weibo của em, có lợi hại không?"
Hạ Tuy không có hứng thú với những thứ này, tùy tiện nhìn nhìn, đọc được mấy cái bình luận bên dưới, cái gì "Liếm màn hình, sinh khỉ con, đại ca ca" linh tinh các kiểu, muôn hình vạn trạng, có rất nhiều từ ngữ Hạ Tuy không hiểu, còn có một cái bình luận chê quần áo không có tiên khí, kiếm gỗ cũng quá thô sơ.
Hạ Tuy lười nhìn, kiếm gỗ đào của hắn dùng rất tốt, vậy mà bị ghét bỏ!
Chu Khải chính là muốn chia sẻ với Lão đại một chút, Lão đại nhà mình được khen, Chu Khải vui vẻ như chính mình được khen vậy, còn đang hưng phấn nói chuyện phiếm ở khu bình luận nữa.
Đương nhiên, lúc bị hỏi người trong video là ai, Chu Khải đều rất tự hào mà trả lời đó là Lão đại nhà mình, những tin tức khác thì không hề tiết lộ.
Chu Khải ở đó vui vẻ lướt Weibo, Hạ Tuy cũng lười quan tâm hắn, bản thân lấy bút thần được bọc trong lá bùa và sổ sinh tử từ trong túi vải ra.
Này món đồ này, năm xưa cái này còn uy phong hơn cái kia, vậy mà bây giờ cái này lại rách nát hơn hẳn cái còn lại, Hạ Tuy đã nghiên cứu cả ngày hôm nay cũng không thấy có tiến triển gì.
Chu Khải thấy Hạ Tuy lại bận công việc, cũng không quấy rầy, bay về nằm trên chiếc giường của mình đối diện giường Hạ Tuy, nhanh chóng tiến vào trạng thái của mấy thanh niên nghiện mạng hưởng thụ buổi tối —— ngửa mặt chu mông nằm úp sấp các kiểu để lướt web.
Trừ việc không thể đi lại dưới ánh mặt trời như người bình thường, cũng không thể chạm vào những đồ vật dương khí quá nặng, còn lại Chu Khải sống không khác gì người thường, lúc đi ngủ thích nằm trên giường, buổi tối đi ngủ buổi sáng thức dậy, công việc mỗi ngày là giúp đỡ già Lý làm việc nhà, tiếp khách, buổi tối thuận liền chú ý tới vấn đề an toàn trong nhà.
Lúc rảnh rỗi thì lên mạng chơi game, lướt Weibo làm anh hùng bàn phím, cuộc sống ngập tràn màu sắc.
So với hắn, Hạ Dạ là một con quỷ rất đúng tư cách, bình thường yên lặng như không có cảm giác tồn tại, có người ngoài đến lập tức biến mất.
Bình thường trừ bỏ thích ngồi xổm trên vai của Hạ Tuy, những lúc khác chỉ thích chui vào trong hạt gỗ hòe trên tay Hạ Tuy, ban ngày biến mất buổi tối đi ra cùng tu hành với Hạ Tuy.
Chuỗi hạt trên cổ tay Hạ Tuy có ba hạt châu, một viên chính là “phòng” của Hạ Dạ, một viên vốn dành cho Chu Khải, bây giờ chỉ những lúc hắn đi theo Hạ Tuy ra ngoài mới “quá giang” chút đỉnh thôi.
Rất nhiều lúc Chu Khải sẽ năn nỉ Hạ Tuy che dù, nếu như vậy thì hắn cũng không cần quá giang trong hạt châu nữa.
Còn dư lại một viên giống như “phòng khách”, nhưng cho tới nay vẫn chưa có đối tượng sử dụng.
Chu Khải chơi di động một lát thì ngủ mất, Hạ Tuy quay đầu nhìn hắn, trong lúc ngủ mơ Chu Khải đang vô tri vô giác hấp thu âm khí trong không khí, con quỷ khờ khạo này còn không biết bản thân tiếp cận lối sống như người thường cũng là một loại tu hành.
Bởi vì Chu Khải, không khí buổi tối ở văn phòng hỗ trợ xã hội của bọn họ tốt hơn rất nhiều, già Lý và Lý Hải Sinh cũng không lo bị nhiễm tà phong buổi tối để bị cảm lạnh.
Hạ Tuy nghiên cứu một hồi, sổ sinh tử vẫn là cuốn sách cũ kỹ bìa bám bụi, giấy thì ố vàng, chữ trên bìa lúc đầu ánh vàng rực rỡ bây giờ cũng trở nên ảm đạm, nhìn như màu vàng đất, cứ như lúc trước cao sang bao nhiêu bây giờ thấp kém bấy nhiêu.
Còn cây bút kia vẫn cứ nằm giả chết, có dùng bùa chú kiểu gì cũng vô dụng.
Hạ Tuy suy nghĩ, cất bút vào, trước khi sổ sinh tử biến đổi đã hiện lên màu sắc đỏ như máu, Hạ Tuy không nghĩ được gì khác, chỉ có thể tạm thời dẫn khí vào sách, thử bổ sung năng lượng cho nó.
Hạ Tuy cũng không cố hết sức, chỉ nhân lúc mình ngồi tĩnh tọa trên giường bắt đầu tu luyện thì đặt sách ở lòng bàn tay trái, chậm rãi dẫn khí lưu thông khắp cơ thể sẵn tiện dẫn khí vào trong sách.
Sau một đêm, quyển sách vẫn là bộ dạng đó, Hạ Tuy cũng không gấp gáp, chỉ cất sách vào trong túi vải, bản thân đúng giờ ra khỏi phòng dẫn Lý Hải Sinh xuống sân tập luyện buổi sáng.
Dựa theo Hạ Tuy suy nghĩ, dù sao sổ sinh tử cũng là mối liên kết với âm phủ, từng nhận rất nhiều âm khí, nếu như bây giờ đi theo hắn nhận dương khí của mặt trời buổi sớm, sợ rằng sẽ bị hao tổn, nên mới không mang nó theo.
Nhưng hai thứ này cứ dùng bùa bọc lại rồi cất trong túi vải mãi cũng không ổn, Hạ Tuy thở dài, biết tốt nhất là nên dùng hộp ngọc.
Nhưng mà thứ kia, rất là quý giá, Hạ Tuy bây giờ nhiều lắm là ăn mặc không lo, làm gì có tiền để mua những thứ kia.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Tuy vẫn nghĩ tới dùng hộp gỗ để đựng.
Buổi sáng, lúc Hạ Đông đi làm có nói một tiếng với Hạ Tuy, nói rằng sáng hôm nay sẽ được cấp xe, còn có thêm tài xế, Hạ Tuy có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới tài xế kia lại là Tiểu Uông.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường, Hạ Đông xem như là do cục cảnh sát phái đến, Tiểu Uông lại do cục an ninh quốc gia phái tới, tất cả đều có ý nghĩa không thể nói ra được.
Hạ Tuy cũng không để ý đó là giám sát hay là giúp đỡ, dù sao để hắn làm việc như bình thường là được rồi.
Tiểu Uông tên thật là Uông Trọng, lúc này hắn đến đây làm nhiệm vụ, yêu cầu duy nhất là sử dụng tên thật của mình.
Đối với tinh anh ngành tình báo như Tiểu Uông, đây chính là vô cùng tin tưởng Hạ Tuy.
Bố Thoát Nội cho rằng Hạ Tuy bản tính đoan chính, con người đầy chính khí, Tiểu Uông tình nguyện giao cho Hạ Tuy sự tin tưởng này, đối với bọn họ, có được thiện cảm của Hạ Tuy cũng rất có lợi.
Đương nhiên, ngoài miệng chắc chắn sẽ không nói như vậy, Bố Thoát Nội vẫn rất chú trọng nghệ thuật ngôn ngữ.
Mặt khác xe là do đội trưởng Dương giúp lái tới đây, từ đó văn phòng hỗ trợ xã hội của bọn họ cũng coi như là đơn vị có xe riêng rồi, già Lý cảm thấy mình không cần tới, nhưng vẫn rất vui mừng.
Căn cứ vào truyền thống tốt đẹp của người Hoa, có chuyện vui đương nhiên là phải ăn mừng rồi.
Trong thời gian này tay nghề nấu nướng của già Lý được luyện tập rất nhiều, Tiểu Uông sau khi ăn xong đã quyết định từ nay về sau bữa trưa sẽ ăn ở văn phòng không về nhà ăn nữa.
Bởi vì nhiệm vụ chính của Tiểu Uông lần này là ở lại văn phòng hỗ trợ xã hội, cũng đã nói tên thật của mình với Hạ Tuy, nói cách khác Tiểu Uông đã khôi phục thân phận thật của hắn rồi, nhiều năm rồi hắn không được gặp vợ con, bây giờ đã có thể quang minh chính đại đón bọn họ đến đây cả nhà sống cùng nhau.
Đêm qua Tiểu Uông nhận được mệnh lệnh, buổi sáng đã báo tin về quê để vợ và con trai con gái dọn đến Hải Thành, nhà ở cũng đã được sắp xếp ổn cả, cũng ở gần văn phòng, là do cục an ninh quốc gia sắp xếp, để tiện bề tiếp xúc cảm tình với bên văn phòng hỗ trợ xã hội.
Vừa vặn Tiểu Uông là tài xế cho văn phòng, sau này còn có thể tranh thủ thời giờ đưa đón con đi học, như vậy cũng giống như được trở về cuộc sống nửa về hưu vậy.
Vợ con của Tiểu Uông buổi chiều đã tới Hải Thành, Hạ Tuy sau khi biết đã bảo hắn đến trạm xe đón người, "Bình thường vào lúc không có việc thì văn phòng của chúng ta rất là nhàn hạ, sau này anh sẽ biết."
Sợ Tiểu Uông nghĩ không thông, Hạ Tuy suy nghĩ, quay đầu căn dặn Chu Khải và Hạ Đông, "Sau này lúc hai người chơi game có thể rủ Uông Trọng chơi cùng."
Năng lực ra tay của Uông Trọng không phải mạnh bình thường, Hạ Tuy cảm thấy hắn chơi game cũng sẽ rất lợi hại.
Bình thường Chu Khải chơi game thắng đều sẽ đắc ý nói tốc độ tay của mình là do đơn tuốt hai mươi năm luyện thành, đơn tuốt là cái gì Hạ Tuy không rõ lắm, nhưng Hạ Tuy nghĩ chắc chắn cái đó sẽ không lợi hại bằng tốc độ tay của Uông Trọng.
Tiểu Uông cười hắc hắc, cũng không chối từ, còn giao lưu với Hạ Đông và Chu Khải những trò chơi mình từng chơi, ăn cơm xong trò chuyện một lát, Tiểu Uông thấy thời gian cũng xem xem rồi, nói một tiếng rồi lái xe đi đón vợ con.
Buổi chiều Tiểu Uông thu xếp cho người nhà xong xuôi, nghĩ đội trưởng Dương đã rời đi rồi, lúc này mới tới văn phòng tìm Hạ Tuy, hai người vào văn phòng nhỏ, Tiểu Uông nói lại chuyện về bút thần.
Đổng Thiên sau khi bị sét đánh nhưng không chết, có điều cũng không kém là bao, cả cơ thể đến máu thịt cũng còn tồn dư điện tích, đưa đi bệnh viện chữa bệnh cũng đã làm cháy vài bộ dụng cụ của bệnh viện rồi.
Không còn cách nào, Bố Thoát Nội vừa vặn lấy cớ mang Đổng Thiên về phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tổng cục Thiếu phái người đi qua đó, mãi đến đêm qua, rốt cục Đổng Thiên đã hồi phục ý thức.
Nhưng cũng chỉ là khôi phục ý thức, có thể mở mắt ra đảo đảo tròng mắt, chứ không thể mở miệng nói chuyện.
Trong phòng thí nghiệm có phát minh một thiết bị cảm ứng ý thức, Đổng Thiên không phải là người được huấn luyện chuyên nghiệp, sau khi được những người chuyên nghiệp hướng dẫn một chút, trong ý thức đã không thể điều khiển được chủ động đưa ra đáp an.
Thì ra hơn một tháng trước cha của Đổng Thiên qua đời, Đổng Thiên xin phép về quê đưa tang cho cha.
Cha của Đổng Thiên là một ông lão ngư dân cả đời không làm nên việc gì lớn, chỉ trông cậy vào một chiếc thuyền đánh cá miễn cưỡng mưu sinh, năm xưa khi mẹ của Đổng Thiên sinh hắn ra khó sinh mà chết, trong nhà chỉ còn lại hai cha con.
Nhà họ Đổng ở tại một nơi gọi là đảo Tạp, đó là một đảo đánh cá tương đối hoang sơ thuộc phụ cận Hải Thành, ở chỗ bọn họ nếu xảy ra tai nạn trên biển, sẽ cử hành nghi thức "Triều hồn " cho người gặp nạn.
Nghi thức chia làm hai loại, một loại là nội trong bảy ngày tìm được di thể người gặp nạn, cho rằng này linh hồn còn lưu lạc trên biển, cho nên cần có người nhà của người gặp nạn đến tiến hành nghi thức gọi hồn.
Đợi ban đêm khi thủy triều dâng, người nhà của người bị nạn chuẩn bị nhang đèn ra bờ biển đố, một người gõ thanh la, tục xưng "Thanh la gọi hồn".
Rồi sau đó vợ con hoặc anh em của người bị nạn đi đọc theo bờ biển, vừa đi vừa gọi tên người bị nạn, gọi đối phương trở về.
Đi theo phía sau còn có con cháu hoặc anh em của người bị nạn giả vờ đáp lời.
Giống như vậy vừa gọi vừa đi, coi như gọi được linh hồn người bị nạng, sau đó đoàn người sẽ dẫn “linh hồn” trở về nhà, nghi thức chiêu hồn cũng coi như hoàn thành.
Một loại là trong bảy ngày vẫn chưa tìm được di thể, phải cử hành nghi thức "Chiêu hồn người rơm".
Đương nhiên, cha của Đổng Thiên là loại thứ nhất, ngày thứ ba đã tìm được di thể, Đổng Thiên sau khi trở về đã cử hành nghi thức chiêu hồn.
Giống như Đổng Thiên không thể điều khiển được mọi việc vậy, nửa đêm sau khi nghi thức chiêu hồn kết thúc, bởi vì tâm trạng phiền muộn, cho nên đã ra biển hóng gió, đột nhiên thấy cách đó không xa lóe lên ánh sáng xanh.
Đổng Thiên cũng không biết lúc đó tại sao mình lại kiên quyết đi xuống biển, lại còn lặn xuống, sau đó phát hiện ra ánh sáng xanh ở chỗ một đám đá ngầm, bên trong ánh sáng xanh chính là một cây bút.
Ý thức của Đổng Thiên mơ hồ vươn tay ra, vừa chạm vào ánh sáng xanh, ánh sáng xanh đó đã nhảy vào trong cơ thể của hắn không thấy đâu nữa.
Đổng Thiên cầm bút cả người ướt sũng quay về nhà, sau đó tự dưng lại biết cách sử dụng cây bút đó.
Năm đó Đổng Thiên cũng từng đọc một ít tiểu thuyết, cảm thấy đây là cơ duyên của mình, vì vậy khẩn trương ôm lấy cơ duyên này, mai táng cho cha qua loa rồi quay về Hải Thành, nghiên cứu hai ngày, liền lấy bạn cùng phòng làm đối tượng thí nghiệm.
"Có điều Đổng Thiên cũng không biết Đổng Hàng ở thế giới trong mơ, lúc bị hỏi tên này thì trở nên mơ màng, cái tên này vốn là thuộc về người em trai còn trong bụng mẹ không thể sinh ra của hắn."
Hạ Tuy theo thói quen nhíu mày lại, nếu ánh sáng xanh đã dụ dỗ Đổng Thiên, lại lợi dụng Đổng Thiên sáng tạo thế giới trong mơ, như vậy ánh sáng xanh lại giấu Đổng Thiên sáng tạo ra “Nhân vật chính” Đổng Hàng là có ý gì?
Hơn nữa thần phủ của Đổng Hàng rõ ràng là bị ánh sáng xanh chiếm chỗ.
Nghĩ đến cách “ăn người” để gia tăng lực lượng của Đổng Hàng, ăn xong đều bị Đổng Thiên và bút thần dùng để hoàn thiện các nhân vật, điều này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Nhìn thấy thì bất kể là Đổng Thiên hay là bút thần, thì đều bị ánh sáng xanh kia lợi dụng.
Đầu tiên là lợi dụng Đổng Thiên sáng tạo thế giới, lại mượn bút thần để hoàn thiện thế giới trong mơ, chính mình lại lén lút sáng tạo ra một "Nhân vật chính" đánh cắp những "Linh hồn" trong đó để làm thức ăn, đây là muốn tu thành hình người sao?
Hạ Tuy biết Tiểu Uông báo những tin tức này lại, thì cần phải báo cáo tin tức trở về, bởi vậy đã nói ra suy đoán của mình.
Tiểu Uông thở dài, "Chính là không biết lai lịch của ánh sáng xanh này, hơn nữa ở dưới biển không biết có còn thứ đồ vật này hay không."
Một cái cũng đã làm đảo lộn Hải Thành lên rồi, nếu mà còn thêm vài cái nữa, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nói tới đây, Hạ Tuy nhớ tới những “người trùng sinh” đó, thuận tiện hỏi Tiểu Uông một câu.
Không quản ước nguyện ban đầu là cái gì, đám người kia trong một nhóm người tại chính mình rất tin không nghi ngờ dưới tình huống nguyện ý mạo hiểm đứng ra đến, hoặc là đem tin tức này phát đến trên mạng, hoặc là trực tiếp tìm được chính phủ bộ môn, này đó người đều là chân chính mà yêu quốc gia này, Hạ Tuy tư tâm trong là hy vọng bọn họ có thể có cái hảo kết quả.
Tiểu Uông vừa nghe đã hiểu tâm tư của Hạ Tuy, cười cười, bảo Hạ Tuy yên tâm, "Lòng trung thành của bọn họ đối với tổ quốc làm chúng tôi kính nể, trong cục đã có chuyên gia điều trị tâm lí cho bọn họ, những người có tâm lý vững vàng thì giữ lại ký ức, chỉ là làm cho bọn họ hiểu rõ là có người cố tình làm điều xấu khiến bọn họ mơ giấc mơ như vậy. Còn những người tâm lý yếu, vậy thì trực tiếp thôi miên, cũng ra chỉ thị với công ty của họ đang làm việc, tỏ vẻ thời gian này bọn họ có nhiệm vụ cần ra ngoài công tác không thể trở về.”
Bởi vì làm nhiệm vụ, áp lực tinh thần quá lớn nên xuất hiện ảo giác, nhưng mà đã được bệnh viện chữa trị miễn phí kịp thời.
Tiểu Uông cũng không nói đến những người được giữ lại ký ức, đã được thu nạp vào cục an ninh quốc gia, làm tình báo, nhà báo, phân bố chung quanh Hải Thành, giám sát chặt chẽ xem có xảy ra sự việc kỳ quái phi khoa học nào hay không, nếu có thì phải kịp thời báo cáo.
Bây giờ Hải Thành thường xuyên xảy ra những việc này, đương nhiên, cũng không có thể nói trước kia không có, nhưng mà trước kia bọn họ đành bất lực, hiện giờ ít nhiều đã có Hạ trưởng phòng, vấn đề này coi như cuối cùng đã tìm được phương án giải quyết.
"Mặt khác, những người vì chuyện này bị tổn thất về kinh tế, chủ nhiệm Bố cũng đã báo cho ban ngành liên quan tiến hành bồi thường, tranh thủ để bọn họ có thể nhanh chóng khôi phục sinh hoạt thường ngày."
Những loại bồi thường kinh tế này đương nhiên không phải trực tiếp đưa tiền, mà là thông qua một vài hành động nhỏ.
Ví dụ như có người gấp gáp bán nhà, thì để cho công ty của đối phương bất ngờ tổ chức một buổi tiệc có rút thăm trúng thưởng, để đối phương rút trúng giải đặt biệt là một căn hộ nhỏ đủ cho cả nhà sinh sống chẳng hạn.
Nếu là từ chức, vậy thì để cho đối phương ở trên đường gặp được cơ hội hăng hái làm việc nghĩa, nếu mà đối phương có tinh thần trượng nghĩa thì sẽ nắm được cơ hội này, tất nhiên là sẽ nhận được sự chân thành cảm tạ của “người được cứu”.
Nếu như đối phương không bắt được cơ hội, vậy thì để người tiếp cận, xúi giục đối phương mua xổ số gì đó. Có điều thể loại bồi thường kinh tế này sẽ không dùng chuyện hăng hái làm việc nghĩa quá nhiều.
Dù sao các thể loại bồi thường là muôn hình vạn trạng, như vậy mới sống cuộc sống đời thường, chỉ cần người chuyên nghiệp ra tay, dù là kịch bản gì cũng có thể thuận lợi hoàn thành.
Như thế, Hạ Tuy cũng không lo lắng nữa, thiện cảm của bản thân với quốc gia này lại tăng lên.
Bình thường thì cảm xúc của Hạ Tuy luôn dễ dàng đoán được, chớ nói chi Tiểu Uông lại rất am hiểu thể loại này, nhìn bộ dạng của Hạ Tuy là biết chủ nhiệm Bố đã tính toán đúng rồi.
Tiểu Uông nói chuyện với Hạ Tuy xong, cơm chiều cũng không ăn ở văn phòng, vội vã trở về nhà, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng an tâm cảm nhận được cuộc sống gia đình.
Ra nước ngoài làm nhiệm vụ mười năm, cũng không phải chưa từng trở về, nhưng mỗi lần đều lén lút như ăn trộm, về nhà thăm hỏi cha mẹ vợ con đều phải cải trang, sau này hắn có thể quang minh chính đại dẫn bọn nhỏ đi chơi, cùng vợ ra ngoài đi tản bộ, đi siêu thị, ngày lễ ngày tết cũng có thể về nhà thăm hỏi cha mẹ, họ hàng.
Chạng vạng, lúc Hạ Tuy mang theo Lý Hải Sinh tập luyện buổi chiều, Chu Khải ồn từ cửa sổ nhảy xuống, đôi mắt sáng như sao, xoạt một cái nhảy tới trước mặt Hạ Tuy vừa mới ngồi xuống, cầm di động trong tay đưa tới trước mặt Hạ Tuy.
"Lão đại, anh có scandal!"
Nói giống như là có việc gì vui lắm, Hạ Tuy nghe mà cũng cảm thấy cạn lời.
Lý Hải Sinh ngồi bên cạnh thì cảm thấy hứng thú, cọ lại đây nhìn tin tức trên di động của Chu Khải.
Một tiêu đề màu đỏ chữ to tướng đập vào mắt: Tổng giám đốc của giải trí Húc Dương - Giang nữ sĩ xuất hiện ở chợ đêm, hư hư thực thực hẹn hò cùng tình mới, ngày xưa ly hôn với Hạ nhị thiếu của Hạ thị phải chăng là có ẩn khuất?
Trong ảnh chụp là Hạ Tuy và Giang Húc giống như thân mật ngồi ở quán ven đường nghiêng mặt nhìn nhau cười.
Giang Húc nhìn thấy scandal sớm hơn Hạ Tuy nên rất bình tĩnh nhìn ảnh chụp trên mặt báo, âm thầm nổi nóng, tòa soạn này quả nhiên là to gan, đăng scandal của cô mà còn dám chọn tấm ảnh chụp cô xấu nhất để đăng!
Trong ảnh bởi vì chụp nhìn nghiêng lại không đúng góc độ, lại chụp ra nọng cằm và hai xương gò má, Giang Húc cảm thấy nhất định là kẻ chủ mưu phía sau ghen ghét sắc đẹp của cô ấy.
Giang Húc tùy tiện đoán như vậy không ngờ lại là sự thật, tin tức này vốn đã được bên Giang Húc mua rồi, nhưng Liễu Y Y đã mua được tin này thông qua một paparazzi từng có giao tình tốt hồi xưa, cầm đến nói với Chân Hạo.
Công ty điện ảnh và truyền hình Đông Phương của nhà Chân Hạo và công ty giải trí Húc Dương trước giờ luôn cạnh tranh với nhau, trước đó không lâu Chân Hạo đã bị Giang Húc dùng thủ đoạn âm hiểm xào ra một scandal, từ việc hắn ra vào khách sạn với một tiểu hoa đán của Điện ảnh và truyền hình Đông Phương, xào thành nhân viên quản lý của Điện ảnh và truyền hình Đông Phương dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, lúc này đã khiến công ty bị bôi đen một thời gian, đoạn thời gian này mỗi lần nghệ sĩ của công ty ra ngoài, sẽ không tránh khỏi bị vô số nhà báo hỏi trong nội bộ công ty có thật sự dùng quy tắc ngầm hay không.
Chân Hạo cũng không phủ nhận quả thật là có chuyện này, nhưng trong mắt của hắn, công ty giải trí nào mà lại không như thế?
Bởi vì chuyện này, Liễu Y Y cũng bị ảnh hưởng không ít, rõ ràng cô ta và Hạo ca là chân ái, vậy mà những người đó lại nhất định phải nói quan hệ của cô ta và Hạo ca chính là đại gia và chân dài.
Hai người bị lấy ra châm chọc như vậy, đương nhiên không thể cứ ngồi yên mà nhìn, Chân Hạo phái người điều tra một chút, xác định chuyện này là thật, tuy rằng lúc ấy ở hiện trường còn có hai người đàn ông khác, nhưng chờ sau khi bọn họ dắt mũi giới truyền thông, cho dù là ảnh thật được công khai, bọn họ hoàn toàn có thể nói hai người kia và Giang Húc cũng không trong sạch gì, một đêm hẹn ba người đàn ông, lợi hại biết bao.
Cho dù sau này chứng minh được thân phận của hai người kia, nhưng đã bị hắc nước bẩn rồi, người có lợi hại hơn cũng không tẩy trắng được đâu.
Phàm là những chuyện có liên quan đến vấn đề này, đại đa số cư dân mạng đều sẽ suy nghĩ theo chiều hướng không tiêu cực, tưởng tượng xong rồi lại phân tích, sau khi phân tích thấy có lý sẽ đem đó trở thành chân lý không thể chối cãi, không thể nghi ngờ, còn ra sức thuyết phục thêm nhiều người tin tưởng mình hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sổ sinh tử: Sao ngươi dám đánh đồng ta cùng cây bút mục nát đó? Không thể tha thứ huhuhu!
Bút thần: . . . mdzz?