Bởi vì đã tính toán sẵn, Đổng Hàng nhận thấy tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, thả lỏng không ít, nhân lúc giao tiếp mà cẩn thận quan sát bốn người bọn Hạ Tuy.
Tiểu Uông là cao thủ ẩn nấp ngụy trang, lúc Đổng Hàng còn chưa kịp tiếp xúc với bọn người đội trưởng Dương thì Tiểu Uông đã bắt đầu viết sẵn kịch bản cho bọn họ, chỉ nói Hạ Tuy là cậu hai nhà bọn họ, lần này đến đây là chuẩn bị đi tắt qua con đường nhỏ theo hướng Đông nam đến Thâm Thành tìm cậu cả.
Giang Húc là tổng giám đốc công ty con, cũng là vợ sắp cưới của cậu hai, còn hai người bọn họ, đội trưởng Dương mặc dù là cảnh sát hình sự, nhưng khí chất lại giống như mấy ông già khó ưa, Tiểu Uông liền nói ông là tài xế, còn Tiểu Uông là vệ sĩ.
Đương nhiên, xét thấy Tiểu Uông chỉ có thân hình to như ngọn núi, chứ thoạt nhìn lại giống một kẻ khờ khạo, cho nên từ ngôn hành cử chỉ của Tiểu Uông biểu hiện ra nói bản thân mình là vệ sĩ kỳ thật cũng không có bao nhiêu bản lãnh mà lại càng giống một tên tùy tùng hơn.
Muốn gạt một người, nhiều lúc có thể dựa vào lời nói, thậm chí dùng lời nói lừa gạt, dùng những chi tiết nhỏ tiết lộ một chút manh mối, để tự đối phương quan sát phân tích, để đối phương tự mình kết luận thì mới càng tin tưởng được.
Bọn người Hạ Tuy nghe những lời Tiểu Uông nói với Đổng Hàng, cũng tự nhiên mà nhập vai diễn của từng người, ngược lại như vậy càng khiến cho Đổng Hàng tự cho rằng bản thân đã âm thầm thăm dò được thân phận và năng lực của từng người bọn họ.
Lúc cơm chiều Đổng Hàng ân cần chuẩn bị bữa ăn nóng hổi cho mọi người, tận thế xảy ra không bao lâu thì đã ngừng cấp điện, nước cũng như vậy, nhưng trong trạm xăng dầu có bể chứa nước.
Hơn nữa bởi vì có ký túc xá cho công nhân viên, rau dưa trong nhà bếp đa phần bị hỏng cả rồi, chỉ còn lại khoai tây khoai sọ các thứ, tay nghề nấu ăn của Đổng Hàng không tệ, nhưng mang đồ ăn lên bàn rồi bốn người Hạ Tuy đều không động đến.
Đổng Hàng nhìn ra đây là không tin tưởng hắn, vội vàng cười mỗi đĩa thức ăn đều ăn một chút, cơm cũng bới non nửa bát, "Mọi người yên tâm, thật sự không bỏ cái gì vào đâu, dù sao chúng ta đều là con người, bây giờ tận thế buông xuống, xác sống hoành hành, ai biết được trên thế giới này còn bao nhiêu con người còn sống sót chứ."
Nói xong thở dài.
Lời than thở của Đổng Hàng nghe ra cũng rất chân thật, chỉ có điều nỗi sầu lo của hắn chính là không còn con người thì lấy đâu ra linh hồn cho hắn cắn nuốt, dù sao nếu con người còn nhiều, thì khả năng hắn gặp được con người để bổ sung năng lượng cho không gian càng lớn.
Thật sự ăn thức ăn có vấn đề hay không cũng không phải điều khiến bọn người Hạ Tuy bận tâm, biểu hiện như thế cũng chỉ để Đổng Hàng thêm yên tâm mà thôi.
Tuy rằng tên này thoạt nhìn có chút ngu ngốc, nhưng lỡ như là một kẻ giả heo ăn thịt hổ thì sao? Bây giờ bọn họ đang ở thế giới trong mơ, mọi sự đều phải cẩn thận.
Vả lại Hạ Tuy phát hiện ba sợi chỉ vàng cấu thành thiên đạo đổi hướng, lúc đầu cơ bản là ba sợi chỉ này đều ở cùng một hướng so với bản đồ của họ vẽ, nhưng không nghĩ rằng đi vài ngày đường đến nơi này thì lại chuyển theo các hướng khác so với hướng ban đầu Hạ Dạ chỉ, Hạ Tuy nghi ngờ rằng kẻ chủ mưu phía sau đã phát hiện sự không thích hợp của bốn người bọn họ , nên cố ý mê hoặc.
Mà trên đường đi này lại trùng hợp gặp được Đổng Hàng, bọn người Hạ Tuy nên bận tâm đề phòng hơn cũng là đều nên làm.
Đổng Hàng tự mình nếm thức ăn, bọn người Hạ Tuy cũng làm ra vẻ tin tưởng.
Sau bữa cơm chiều Đổng Hàng tự xung phong gác đêm, bọn người Hạ Tuy cũng không phản đối, Đổng Hàng càng không ngờ tới là “Cậu hai” nhìn có vẻ không có bản lĩnh này sẽ cùng hắn canh gác nửa đêm đầu.
"Tôi và Tiểu Uông đã lái xe cả ngày, Giang tiểu thư nói như thế nào cũng là phụ nữ, gác nửa đêm đầu cũng không thể để một mình người ta được, chỉ có thể làm phiền cậu hai."
Đội trưởng Dương giả vờ giải thích với Hạ Tuy, Hạ Tuy cũng chỉ có thể gật đầu qua loa, không nói gì, những lời này vốn không phải nói cho hắn nghe.
Nơi này là trạm xăng dầu, mặc dù những đường ống dẫn dầu dẫn xuống bồn xăng dầu dưới đất đã sớm bị người ta vơ vét sạch, nhưng phía sau còn có hai bồn xăng lớn mới được vận chuyển tới không lâu, nên không thích hợp đốt lửa trại.
Chớ nói chi mùa này tiết trời nóng ẩm, đốt lửa trại vừa nóng lại còn hấp dẫn muỗi bay tới, lúc trước gặp đám người Giang Húc đốt lửa trại, đó là bởi vì ở ngoài trời không có nơi phòng thủ, chỉ có thể dựa vào ánh sáng để mọi người thấy đường đi tuần tra mà thôi.
Hạ Tuy gác đêm với Đổng Hàng, chính là ngồi dựa vào cạnh cửa chính bằng thủy tinh đang mở rộng, mỗi người im lặng quan sát tình hình bên ngoài, tránh cho lúc mọi người đang ngủ lại có xác sống hoặc người lạ đột ngột tới gần.
Đổng Hàng muốn bắt chuyện với Hạ Tuy, nhưng Hạ Tuy chỉ im lặng nhìn bên ngoài, không có chút phản ứng nào đối với Đổng Hàng.
Trong mắt bốn người bọn Hạ Tuy, bóng đêm đen tối cũng không ảnh hưởng đến nhìn đồ vật, chớ nói chi Đổng Hàng trong mắt bọn họ chính là người có mang ánh sáng khác thường, trên mặt dù có một chút biểu cảm thì vẫn nhìn được rõ ràng.
Đổng Hàng bĩu môi, chỉ cảm thấy tên mặt trắng này khinh thường hắn, đến ánh mắt cũng khinh thường không thèm liếc hắn, nên không tự chủ được ngáp một cái, trước mắt đột nhiên đen thui, Đổng Hàng tưởng là do mắt mình quá mệt mỏi, đưa tay dụi dụi mắt, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
"Nhị thiếu, trước kia mọi người ở đâu? Bên kia..."
Đổng Hàng không phải là người có thể yên tĩnh được, đặc biệt đối với Hạ Tuy, cảm thấy hương vị ngon miệng lại càng đậm hơn, còn mang theo một cảm giác không chân thật, đây chính là do bản thân hắn thèm ăn nên bộ não bắt đầu tô điểm thêm hương vị cho món ăn.
Điều này khiến hắn phải tìm đề tài phân tán sự chú ý, cũng để cho bản thân mình có vẻ nhiệt tình hơn, một lát nữa đi theo Hạ Tuy ra ngoài cùng đi tiểu thì cũng không đường đột lắm.
Đáng tiếc Đổng Hàng còn chưa nói xong, bên trong những kệ hàng dùng làm vách ngăn tạo thành phòng ngủ có tiếng Giang Húc khẽ quát, "Có thể đừng nói chuyện được không, ở đây còn có người cần phải nghỉ ngơi!"
Đổng Hàng nhất thời ngại ngùng không mở miệng nữa, quay đầu thoáng nhìn vào bên trong.
Đương nhiên, kết quả cũng chỉ nhìn thấy đội trưởng Dương và Tiểu Uông trực tiếp nằm luôn trên mặt đất bên ngoài các kệ hàng.
Hai người đàn ông thô thiển cục mịch, tùy tiện nằm luôn dưới đất, lại tìm vài cái khăn mặt trong siêu thị đắp lên bụng, không bao lâu đã ngủ rồi, bây giờ còn đang ngáy khò khò.
Bên ngoài chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang, ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng còi ô tô ở trung tâm thị trấn, cùng với những tiếng kêu khóc chói tai như có như không.
Đến buổi tối, hành động của xác sống sẽ càng thêm nhanh nhẹn, nhưng vẫn có người lợi dụng ban đêm để ra ngoài tìm thức ăn, bởi vì ban ngày tìm được thức ăn chưa chắc đã mang về được đến nhà, coi như mang được về nhà cũng chưa chắc đã an toàn.
Sau ngày tận thế, uy hiếp lớn nhất đối với sự tồn vong của loài người không phải là xác sống, mà là nhân tính.
Tiếng động cũng chỉ văng vẳng như có như không, vả lại nhanh chóng biến mất, chỉ ngẫu nhiên lại có thêm một tòa nhà lại bốc cháy.
Yên tĩnh như vậy đến hơn mười hai giờ, mắt thấy sắp đến lúc thay ca với đội trưởng Dương và Tiểu Uông, Đổng Hàng không thể chờ được nữa, lặng lẽ đứng lên che bụng làm ra bộ dáng quá mót, tiến đến chỗ Hạ Tuy nhẹ giọng hỏi, "Nhị thiếu, anh có muốn đi vệ sinh không? Tôi nghẹn lâu lắm rồi, chúng ta cùng đi đi?"
Hạ Tuy cũng không cố ý đùa giỡn người, an tĩnh đứng lên, đây là có ý sẽ đi cùng hắn.
Đổng Hàng cười cười, không biết là cảm thấy may mắn vì có người đi theo hay là ý gì khác, dẫn đầu bước ra cửa thủy tinh.
Bây giờ buổi tối trời rất oi bức, cửa thủy tinh bởi vì có người canh chừng nên cũng không đóng lại.
"Chúng ta ở bên kia giải quyết nhanh cho xong, không cần đánh thức bọn họ."
Đóng cửa thủy tinh lại, Đổng Hàng còn mang ổ khóa cài lên, "Một lát nữa là đến bọn họ thay ca, cứ để bọn họ ngủ thêm một lát, khóa như vậy rồi thì không sợ có đồ vật gì chạy vào."
Chờ sau khi Đổng Hàng khóa cửa rồi quay lại nói chuyện với Hạ Tuy, Hạ Tuy động đậy ngón tay, một sợi khói đen bay ra, quấn một vòng quanh ổ khóa, ổ khóa lập tức được mở ra, sợi khói đen kia cũng lặng lẽ nâng chiếc ổ khóa đặt xuống gọn gàng trên mặt đất.
"Nhị thiếu, anh cũng thật là ít nói, cả nửa ngày rồi cũng chưa nói được mấy câu."
"Giang tiểu thư thật sự là vợ sắp cưới của anh? Thoạt nhìn tính tình cũng thật đanh đá, hai người vậy mà có thể ở cùng một chỗ? Những nghĩ lại cũng đúng, người có tiền như các anh không phải sẽ liên hôn vì lợi ích gì đó đi? Nhị thiếu gia chắc là không tình nguyện rồi?"
Đổng Hàng thuận miệng nói chuyện, căn bản không cần Hạ Tuy đáp lời, giống như đang nói chuyện một mình.
Đổng Hàng mang theo Hạ Tuy vào một con hẻm nhỏ, dừng lại nghiêng người chờ Hạ Tuy đi đến, đưa tay lên thắt lưng giống như đang cởi thắt lưng kéo dây kéo vậy, "Không tình nguyện cũng không sao, dù sao lấy về nhà ngủ vài lần cho đã ghiền, xong việc liền ở bên ngoài tìm loại mình thích là được rồi, đáng tiếc bây giờ đã là tận thế, các anh có nhiều tiền thì cũng đều thành giấy vụn, ha ha. . ."
Tiếng cười quái dị vang lên, Đổng Hàng lập tức đạp một chân lao về phía Hạ Tuy.
Hạ Tuy vẫn luôn không mở miệng, đêm nay trời không sao không trăng, tối đen đến mức cho dù có đối mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng.
Đổng Hàng chỉ cảm thấy tên mặt trắng này chắc đã bị hắn dọa tới ngốc, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, trong lòng càng thêm đắc ý, nghĩ lần này ăn được một khối bánh ngon, chắc chắn không gian có thể lên cấp.
Lần đầu tiên thăng cấp là ăn một người, không gian mấy mét vuông đã biến thành một căn nhà trúc.
Lần thứ hai là ba người, bên ngoài ngôi nhà có thêm cái sân.
Mấy ngày hôm trước đã ăn bốn người nhưng vẫn không có gì xảy ra, trên người tên mặt trắng lần này lại phát ra mùi vị khiến không gian thèm nhỏ dãi, không gian của hắn nhất định có thể thăng cấp, chắc là có thể xuất hiện thêm giếng nước hoặc suối nước gì đó, cũng không biết trong nước có linh khí này nọ các kiểu hay không.
Cho dù không có, bên trong trạm xăng không phải còn ba người sau, khí tức trên người ba người kia cũng thơm ngon nồng nàn khác hẳn những người trước đó.
Trong nháy mắt đầu óc Đổng Hàng đã suy nghĩ rất nhiều, ai biết đạp một cước này lại đạp vào khoảng không.
Đổng Hàng thót tim, trừng mắt nhìn chung quanh, chỉ nhìn thấy bản thân mình lại trực tiếp đi xuyên qua cơ thể của “Cậu hai”!
Mặc dù Đổng Hàng có không gian dùng linh hồn con người làm thức ăn, nhưng cũng từng nghĩ trên đời này có quỷ, bây giờ trong nháy mắt đã thấy lạnh buốt từ đầu tới chân, toàn bộ cơ thể trở nên cứng ngắc.
Đổng Hàng nhảy xuông qua cơ thể của “Cậu hai”, vừa ngã xuống mặt đất đã sợ tới mức ngửa đầu tìm kiếm “cậu hai”, vừa cố gắng đạp chân lui về phía sau, "Anh, anh, anh là quỷ? !"
Thân thể của bóng đen “cậu hai” vặn vẹo một chút, rồi sau đó hóa thành một hình nhân nhỏ.
Còn không chờ Đổng Hàng lấy lại tinh thần, mấy lá bùa đã từ chỗ sâu trong ngõ hẻm bay nhanh tới, ngay lập tức bao vây Đổng Hàng.
Hạ Tuy từ phía sau đi ra, nhỏ máu tươi lên la bàn rồi ném ra, tạm thời che dấu khí tức của Đổng Hàng, để tránh bị người khống chế thế giới này phát hiện.
Đổng Hàng nhìn lá bùa và la bàn, lại nhìn thấy Hạ Tuy bước ra, cảm thấy như một giấc mơ, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng người bò đứng lên muốn chạy.
Ai biết những lá bùa chấn động, giống như đụng vào vách tường vô hình, Đổng Hàng bị dội ngược lại lăn lông lóc.
"Nhị thiếu, đây là có ý gì? Tốt xấu tôi cho các anh ở lại còn chuẩn bị cơm nước cho các anh, xăng cũng là tôi lấy ra, anh không thể qua cầu rút ván như vậy!"
Lúc này Đổng Hàng cũng không sợ lớn tiếng làm đánh thức bọn người Giang Húc nữa, mà ngược lại, Đổng Hàng bây giờ đang sợ mình không gọi được những người trong kia tỉnh dậy.
Nhưng nhớ tới trước lúc rời đi mình đã khóa cửa thủy tinh lại, Đổng Hàng nhất thời hối hận, mà lại không nghĩ đến đám người Giang Húc là cùng phe với Hạ Tuy.
Hạ Tuy cũng không nói lời nào, tranh thủ thời gian ném ra thêm mười lá bùa, dưới chân Đổng Hàng đã có trận pháp do Hạ Tuy dùng máu tươi ở thần phủ và chu sa vẽ nên, lúc này cũng đã lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Hạ Tuy lần này đã dốc hết vốn liếng, trực tiếp bày ra Địa ngục chú, lá bùa, chu sa, la bàn vào chỗ, Hạ Tuy chân đạp bộ pháp âm dương, cầm trong tay kiếm gỗ đào, treo ở đầu kiếm và đuôi kiếm là hạt gỗ hòe, múa kiếm dẫn đường, chiêu cáo thần quỷ các phương.
Miệng niệm Tự nhiên đạo kinh, một lúc lâu, Hạ Tuy cảm ứng được có một sợi chân ý do thiên đạo đánh xuống, ánh mắt buông lỏng, kiếm gỗ cắt một đường trên tay làm tế phẩm, thuận thế rơi xuống mặt đất, kiếm gỗ cắm xuống dưới chân, chính là ở giữa vòng tròn âm dương vừa rồi hắn đạp bước tạo thành.
Hạ Tuy nhảy mấy bước ra ngoài, hai tay kết ấn, hét lớn một tiếng "Ha", giống như làm chấn động không khí ở chung quanh, sau đó miệng niệm chú, "Mông mông Phong Đô trung, mãnh liệt kim cương sơn, linh bảo vô lượng quang, động chiếu viêm trì phiền... Cấp cấp thỉnh địa phủ chư quân như Phong Đô đại đế pháp lệnh!"
Phong Đô đại đế chính là vị thần linh thời thượng cổ của địa phủ, cũng là vị thần lớn nhất ở Minh giới, chủ quản minh ti, pháp lệnh cổ xưa nhất của Minh giới chính là do Phong Đô đại đế miệng phun chữ vàng mà ra.
Hạ Tuy từ sau khi đến thế giới này, phát hiện nơi này vô cùng kì quái, ở Hải Thành lại có nhiều người dùng tà thuật hại người, nhìn lại những vụ án vừa quan, Hạ Tuy phát hiện những sự việc như vậy còn không ít.
Những hành vi làm loạn nhân gian bực này, tại sao lại không có những người trong Huyền môn khác đến thay trời hành đạo?
Lại nhìn biểu hiện của đội trưởng Dương và Bố Thoát Nội, giống như trước khi hắn ra tay thì không có ai trong Huyền môn giúp đỡ cả? Hay là căn bản những người này đều không tồn tại?
Mặt khác, ở vụ án nhà xưởng bỏ hoang đó, tập trung mấy trăm con yêu ma quỷ quái, âm dương điên đảo hình thành một quỷ vực, vậy mà địa phủ lại không cử Âm sai đến.
Nhưng rõ ràng Hạ Tuy đã cảm ứng được âm phủ, thậm chí còn nhiều lần mở được cửa Hoàng tuyền để đưa vong hồn đi đầu thai, sự sống chết luân hồi đều diễn ra bình thường, tất cả những chuyện này đều khiến Hạ Tuy nghi ngờ.
Chớ nói chi lần này vậy mà có người lợi dụng bút thần muốn đánh cắp khí ở thế giới hiện thực để xây dựng thế giới trong mơ, thiên đạo cũng đã xây dựng ra ba sợi chỉ vàng rồi, tất cả những chuyện này đều khiến người ta suy nghĩ không thông.
Bây giờ có Đổng Hàng làm nguồn dẫn, Hạ Tuy rõ ràng đã cảm nhận được Thiên đạo đã mở cửa Minh vực của địa phủ, phải mời thần quỷ ở Minh giới để hỏi ý kiến.
Nếu mà đối phương nói không nên lời, dựa vào tính tình của Hạ Tuy, không hỏi được thì sẽ biến thành chất vấn.
Lúc trước Hạ Tuy cũng đã thừa dịp Đổng Hàng bị Hạ Dạ che mắt đã tạm thời rời khỏi chỗ của bọn họ, ra bên ngoài chuẩn bị trước một chút.
Hạ Dạ hóa thành bộ dáng của Hạ Tuy, tuy rằng Hạ Dạ chỉ có thể biến thành bộ dạng thô ráp, may là trời tối không có ánh sáng, vẫn có thể lừa được Đổng Hàng.
Đổng Hàng không nghĩ ra, những đã không còn cơ hội suy nghĩ nữa, bởi vì sau khi Hạ Tuy cắm kiếm xuống đất, đất trời cũng rung chuyển, rồi sau đó có ánh sáng nhàn nhạt từ kiếm gỗ đào tràn ra.
Trong nháy mắt Đổng Hàng đã bị dọa ngốc, mùi nước tiểu phiêu tán trong không khí bị gió thổi đi xa.
Hạ Dạ ghét bỏ bay qua hướng khác, lại thấy Hạ Tuy giương mắt nhìn nó, Hạ Dạ giơ giơ nắm tay, giằng co một chút mới nhụt chí biến mất tại chỗ, bay về trong hạt gỗ hòe trên tay đội trưởng Dương.
Quỷ thần ở địa phủ xuất hiện, thân phận của Hạ Dạ không thích hợp ở lại đây, bằng không rất có thể một chút nữa bị phát hiện rồi bị trực tiếp mang đi luôn.
Đất rung núi chuyển cũng chỉ mấy giây đồng hồ, ánh sáng nhàn nhạt từ từ lan tràn ra, trong mặt Hạ Tuy và Đổng Hàng, tựa hồ toàn bộ không gian đều bị không khí đến từ địa phủ lấp đầy.
Hạ Tuy thần sắc ngưng trọng nhìn chăm chú vào vị trí mình đạp bước âm dương lúc nãy, cửa Hoàng tuyền đã mở, nhưng một lúc lâu lại không thấy ai xuất hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo trưởng: Tôi đã nhịn rất lâu rồi, còn nhịn nữa sẽ thành con rùa đen [bình tĩnh đập nóc nhà của địa phủ]