Lại nói buổi tối hơn tám giờ đội trưởng Dương dẫn người vào Phúc Khang bệnh viện, vào bệnh viện cũng không cần người dẫn đường, quen đường trực tiếp đi xuống tầng hầm, lúc đến cầu thang thì gặp già Lý.
Hai bên nhìn thấy đối phương, nhất thời cũng không biết nên có cảm tưởng gì.
Đội trưởng Dương cảm thấy ông lão này đúng là xui xẻo, già Lý cũng có ý nghĩ tương tự như vậy.
Đội trưởng Dương vỗ vỗ vai trấn an già Lý, già Lý cũng miễn cưỡng ngăn bộ xương già run rẩy, dẫn một đám người đến nhà xác.
Nói tới đây, trái cổ của đội trưởng Dương lăn lộn, đứng lên sờ sờ vào túi quần, không đụng đến, tay liền duỗi về phía Hạ Đông đang ngồi trên giường.
Hạ Đông móc thuốc đưa cho đội trưởng Dương, còn lấy bật lửa đốt thuốc giúp vị đội trưởng siêu xui xẻo này.
Đội trưởng Dương hút một hơi dài, thoáng áp chế cảm giác phiền muộn kia, tiếp tục nói rằng, "Lúc ấy chúng tôi cử nhân viên chuyên nghiệp đến mở tủ đông, kết quả lần này bên trong không phải có thêm một bộ thi thể, mà là bốn bộ."
"Bốn bộ?"
Hạ Tuy cũng kinh ngạc, sau đó nhịn không được ước lượng kích thước của tủ đông, vẫn luôn chỉ có thể chứa một bộ thi thể, đằng này tới bốn bộ? Đều nằm trong ngăn đông số 404?
Đội trưởng Dương thật muốn biết cảm tưởng bây giờ của Hạ Tuy, sắc mặt tốt lắm gật đầu phun ra một ngụm khói, "Đúng vậy, bốn bộ, Hướng Đức Hành viện trưởng bệnh viện Phúc Khang và vợ của ông ta, cùng với một trai một gái, một nhà bốn người đều ở bên trong."
Đội trưởng Dương híp mắt liếm liếm môi, đảo mắt nhìn về phía Hạ Tuy, tầm mắt u ám, âm điệu mang theo chút mơ màng, "Lúc chúng tôi mở túi chứa xác, khoang bụng của viện trưởng Hướng đã bị mở ra, sau khi kiểm tra, vốn dĩ không sử dụng bất kì công cụ gì, mà toàn bộ dùng tay không xé mở ... Vợ và con của viện trưởng Hướng đều bị nhồi thành viên thịt nhét ở bên trong, ngoại trừ viện trưởng Hướng, xác của ba người còn lại có lẽ không hoàn chỉnh, có còn dư lại gì hay không, còn chưa thể biết được."
Bởi vì những viên thịt kia, giống như bị người ta nhét vào miệng rồi nhai nuốt vào bụng, sau đó moi ra toàn bộ rồi nhét trở lại vào khoang bụng đã bị mở ra của viện trưởng Hướng, chỉ có đầu người là còn hoàn chỉnh nhất, vẻ mặt cũng là vẻ được "Giải thoát" giống như bác sĩ Lâm vậy.
Hôm nay những người nhìn thấy đều nôn ói tại chỗ, những người dày dặn kinh nghiệm nhiều năm thu nhặt xác vừa mang găng tay vào, những viên thịt đó còn có vẻ như dính dịch vị trong dạ dày vậy.
Đội trưởng Dương làm người phụ trách chính, nhìn từ đầu tới đuôi, bây giờ nhớ lại cổ họng cũng dợn ói rồi nhưng may mà không nôn ra, đây là do đội trưởng Dương có đủ nghị lực.
Hạ Đông là tạm thời từ đội khác điều về đây, là hàng xóm mười mấy hai mươi năm với đội trưởng Dương, đội trưởng Dương với Hạ Đông, nói là chú mà càng giống là anh trai, Hạ Đông đi theo con đường này cũng bởi vì khi còn bé đã quá ngưỡng mộ đội trưởng Dương anh hùng.
Nghe nói đến tình huống của vụ án này, Hạ Đông đã chủ động đề nghị qua trợ giúp, sau đó nói với đội trưởng Dương là mình có thể nhìn thấy những thứ kia.
Nếu như đêm nay không có chuyện như vậy, đội trưởng Dương cho dù bị đánh chết cũng không tin.
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, già Lý lúc đó canh gác bên ngoài, mặc dù ngủ gật nhưng ở ngay cửa ra vào, căn bản không có khả năng có người lén lút ra vào trước mặt già Lý.
Hơn nữa nhà xác không có cửa sổ, lỗ thông gió thì nhỏ hẹp lại gấp khúc, hơn nữa chạng vạng lúc tan tầm già Lý đã cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có người núp bên trong.
Huống chi cho dù có người, có thể tay không xé mở khoang bụng của một người đàn ông trưởng thành, còn phải đem vợ con của ông ta biến thành thịt vụn, lại trộn lẫn những chất lỏng không tên...
Lúc ấy đội trưởng Dương ngồi bên đường hút hết nửa bao thuốc, bất ngờ nghĩ tới lúc trước Hạ Tuy để lại những dấu vết kì lạ ở nhà xác, mới quyết định tạm thời tin một lần.
Đương nhiên, đội trưởng Dương trước khi quyết định tin tưởng đã điều tra già Lý, vẻ mặt của già Lý rất kì lạ, khẳng định đã biết được gì đó.
Kết quả có thể tưởng tượng được, già Lý là một công dân trung thực, bị đội trưởng Dương điều tra một hồi đã khai ra chuyện quỷ hại người ở nhà xác.
Mặt khác chuyện đêm đó phát hiện ra thi thể bác sĩ Lâm, đội trưởng Dương cầm vài tấm ảnh chụp hiện trường, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt già Lý nói ra tình huống cụ thể.
"Hạ Tuy, nếu lúc ấy cậu đã quyết định đi một chuyến, còn giải quyết một đám tiểu quỷ, vậy trong cậu nhất định cũng có lòng chính nghĩa muốn giúp đỡ người khác. Bây giờ kẻ tình nghi không biết là người hay quỷ này hoành hành ngang ngược, nếu không nhanh chân, sợ là sẽ xuất hiện thêm người bị hại, thời gian của chúng ta không nhiều lắm!"
Đội trưởng Dương vỗ vỗ bả vai Hạ Tuy, Hạ Tuy mày vẫn nhíu chặt, nhếch môi cân nhắc suy nghĩ xâu chuỗi những manh mối mình biết được.
"Hai bộ thi thể trước đó mọi người có phát hiện ra điều gì khác không? Rồi vì sao lúc nào cũng là ngăn đông số 404, ngăn đông này từng xảy ra chuyện gì, mọi người đã điều tra chưa?"
Hạ Tuy vừa nói như thế, đội trưởng Dương cũng biết Hạ Tuy đã có ý hợp tác, thở phào một hơi.
Đối mặt Hạ Tuy, đội trưởng Dương nhịn không được sẽ nhớ tới những dấu vết kì lạ trên hành lang ở tầng hầm, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Trên người lão Lưu và bác sĩ Lâm, ngay cả một vết thương cũng không có, nhưng sau khi giải phẫu thi thể phát hiện bụng của bác sĩ Lâm bị nhét vào một cái tử cung, trong tử cung còn có một bào thai đã chết, nguồn gốc của bào thai được xác định, chính là từ trong bệnh viện Phúc Khang. Sau khi tiến hành kiểm tra ADN, đó là của một bệnh nhân nữ một năm trước giải phẩu cắt tử cung. Trên người lão Lưu thì không xuất hiện gì cả, nhưng toàn bộ xương cốt đều dập nát."
Đội trưởng Dương có thể tin lời của Hạ Đông, những phát hiện này thật ra cũng có chút tác dụng.
Lúc trước bọn người đội trưởng Dương còn đang suy nghĩ xem làm thế nào mà có thể làm được những chuyện đó, còn phải làm cho bên ngoài không có chút dấu vết.
"Chúng tôi cũng đã điều tra ghi chép của ngăn đông số 404, không phát hiện cái gì kỳ quái, dù sao đều là xác chết cả. Có vài tên người chết không có mối liên quan gì, tuy rằng đều công tác ở bệnh viện Phúc Khang, nhưng sau khi chúng tôi cẩn thận điều tra thì không phát hiện bọn họ có điểm chung gì cả."
"Mặt khác, trước kia chúng tôi hướng tới những loại hình tôn giáo tính ngưỡng cực đoan, bởi vì thời gian tử vong của lão Lưu là mười hai giờ đêm, bác sĩ Lâm là mười giờ đêm, mà lần này viện trưởng Hướng là khoảng tám giờ, đều là kém nhau hai giờ, vả lại vẻ mặt lại giống nhau, giống như là đang chọn thời gian hiến tế vậy."
Những loại vụ án này trước kia bọn họ cũng có gặp rồi, thậm chí hung thủ sẽ lựa chọn giờ chết dựa vào sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của nạn nhân, rồi còn dựa vào ngũ hành lựa chọn tư thế chết các thứ nữa.
Hạ Tuy nghe thời gian, tay trái đơn giản bấm đốt ngón tay một chút, híp mắt quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Một lúc lâu, Hạ Tuy lấy lại tinh thần, nói hết mọi việc mình biết cho mọi người không giấu diếm gì.
"Tứ chi lão Lưu dập nát hẳn là vì trong những việc trước đó ông ta phụ trách vận chuyển, bác sĩ Lâm. . . bác sĩ Lâm phụ trách mổ bụng bắt thai nhi, cho nên mới bị nhét thêm tử cung có thai chết. Còn viện trưởng Hướng, ông ta từng làm quá nhiều chuyện, lại bởi vì phát tài dựa vào những nội tạng trong bụng người ta, cho nên mới bị xé mở khoang bụng, còn nhét vợ con của ông ta vào."
Chỉ sợ vợ con viện trướng Hướng bởi vì dùng những đồng tiền viện trưởng kiếm bằng con đường bất chính, cho nên mới bị lệ quỷ giận chó đánh mèo.
Tuy rằng có thể giải thích rõ ràng, nhưng từ cách ra tay tàn nhẫn có thể nhìn ra, Hạ Tuy không khỏi càng thêm lo lắng, lệ quỷ kia, sợ là đã giết đỏ cả mắt rồi, sắp mất đi lý trí .
Nghe Hạ Tuy kể về việc những bào thai đã chết và việc giao dịch nội tạng ở bệnh viện Phúc Khang, đội trưởng Dương kiến thức rộng rãi cũng không khỏi tặc lưỡi, Hạ Đông ở bên cạnh thì ngửa cổ thở dài.
"Nói như vậy, đây là lệ quỷ lấy mạng?"
Đội trưởng Dương đưa tay gãi đầu, một chuỗi "Bông tuyết" bay xuống, bỗng chốc có chút khó xử.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hành vi của viện trưởng Hướng tuy rằng chết cũng không đáng tiếc, nhưng những tội danh này đều có thể giao cho pháp luật xử lý, nếu như người hay quỷ cứ dựa theo đó mà làm, vậy xã hội không biết sẽ loạn như thế nào nữa.
Hạ Tuy cũng lắc đầu, "Không, đêm nay nghe những việc đội trưởng Dương nói, tôi khẳng định không phải đơn giản là lệ quỷ lấy mạng, mà là có người là ngưng tụ những oán khí của quỷ đem luyện hóa thành chất dinh dưỡng, nuôi ra một con lệ quỷ. Lệ quỷ này xem đám người viện trưởng Hướng như là kẻ thù, mỗi khi giết một người thì lực lượng của bản thân sẽ càng mạnh, nói cách khác, đám người viện trưởng Hướng, bất quá là bị người ta xem là ' chất dinh dưỡng' cho lệ quỷ."
Đội trưởng Dương hít một ngụm khí lạnh, ngoan ngoãn, tình huống như vậy, rồi để một cảnh sát nhân dân như ông ta làm sao phá án?
Người kia nghe có vẻ rất lợi hại, coi như thật sự tìm được hung thủ sau màn, sợ là lúc bọn họ đi bắt người cũng sẽ bị biến thành đồ ăn cho lệ quỷ mất.
Đội trưởng Dương nhịn không được liếc nhìn Hạ Tuy, quay đầu đối diện với ánh mắt của Hạ Đông, giữa hai người đã đạt thành một loại ăn ý, vì thế hai cái người liền cùng nhau nhìn chăm chú Hạ Tuy đang trầm tư.
Bất kể như thế nào, nhất định phải lôi kéo vị Hạ đại sư này đi cùng!
Hạ Tuy cũng không biết rằng hai tên nha dịch mặt đầy chính khí này đã đánh chủ ý lên người mình, vừa nghĩ làm thế nào tìm ra người phía sau màn vừa nói, "Cho dù như thế nào, ngăn đông số 404 nhất định là một manh mối quan trọng, nếu như được, có thể điều tra càng tỉ mỉ hơn những ghi chép về ngăn đông 404. Trước mắt tôi đang nghi ngờ có thể ngăn đông này từng chưa một người bị bệnh viện Phúc Khang hại chết."
Nếu mỗi lần đều chỉ chọn một ngăn đông, Hạ Tuy tin rằng ngăn đông này nhất định có ý nghĩa đặc biệt nào đó trong việc tẩm bổ cho con lệ quỷ.
Bây giờ có phương hướng rõ ràng, đội trưởng Dương có sức lực cũng đã biết phải dùng vào đâu, lập tức ném điếu thuốc xuống đất, chân di di dụi tắt, quyết định ngay bây giờ sẽ về cục cảnh sát tiến hành chọn lọc tư liệu.
Hạ Đông nắm tay để lên môi ho hai tiếng, đội trưởng Dương không chú ý, Hạ Đông lặng lẽ kéo kéo vạt áo của đội trưởng Dương.
Đội trưởng Dương dùng ánh mắt lạ lùng nhìn hắn, Hạ Đông thở dài, chỉ chỉ tàn thuốc dưới chân đội trưởng Dương.
Ông còn đang ở trong nhà người ta, lại còn có việc cần nhờ, vậy mà ném tàn thuốc lung tung.
Đội trưởng Dương nháy mắt đã đọc hiểu ý tứ trong mắt Hạ Đông, xấu hổ cười cười quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Tuy, thấy Hạ Tuy cũng nhìn dưới chân mình, vội vàng cúi đầu khom lưng nhặt tàn thuốc lên, ho khan hai tiếng giả vờ hoàn toàn không có chuyện này, ngoài miệng nói chuyện cùng Hạ Đông, "Tên nhóc như cậu đã bị phái tới đây hỗ trợ, đêm nay liền vất vả một chút, may mắn nhờ có đại sư, chúng ta ít nhất cũng đã có được phương hướng cụ thể!"
Câu cuối cùng vỗ mông ngựa* vô cùng gượng gạo, đội trưởng Dương nói xong cũng cảm thấy lúng túng, lại nhìn Hạ Tuy.(*chỉ hành vi nịnh bợ)
Kỳ thật Hạ Tuy cũng không phát hiện ra những động tác nhỏ của đội trưởng Dương, vừa rồi tầm mắt chỉ vô ý dừng ở đó nhưng không có thật sự nhìn.
"Nếu được, tôi có thể đi cùng, chỉ sợ mọi người đã bị người bên kia theo dõi, nếu tôi đi theo có thể phát hiện được một chút dấu vết thì càng mau chóng tìm được người đứng phía sau màn."
Đội trưởng Dương nhất thời vui vẻ, hai hàng lông mày như sâu róm cũng muốn bay lên, nhét tàn thuốc trên tay vào túi quần, đưa tay quàng qua bả vai Hạ Tuy cười tỏ vẻ hoan nghênh.
Hạ Đông ở bên cạnh nhìn thấy bả vai Hạ Tuy có thêm vài dấu vết tro bụi màu xám trắng, bụm mặt quay đầu không dám nhìn lâu.