Lúc này chỉ mới gần mười giờ, già Lý đột nhiên mang theo đội trưởng Dương của đội hình sự và một cảnh sát tên là Hạ Đông trở về nhà.
Già Lý nhìn thấy đã trễ thế này Hạ Tuy còn đang nấu nước tắm, cũng sửng sốt một chút, lúc trước Hạ Tuy cũng không nói với già Lý đêm nay sẽ Hỏi thần, cho nên dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Hạ Tuy, lúc này hẳn đã ngồi nghỉ trên giường rồi, mà Tiểu Hải cũng có thể đã đi ngủ.
Tiểu Hải ở một bên dụi dụi mắt, nhìn thấy ông nội trở lại, lập tức nhếch miệng mỉm cười, khóe miệng không kiềm được, nước miếng lại chảy xuống, "Ông nội!"
Trước nay mỗi khi trời tối là ông nội đã ngủ bên cạnh mình rồi, vừa rồi có chuyện khác làm phân tâm, lúc này sau khi bận bịu xong lại nhìn thấy ông nội, Tiểu Hải nhất thời nhớ đến ông, chạy qua ôm lấy già Lý.
Già Lý đáng thương đã già lắm rồi, bị cháu trai dùng sức nhào tới, dưới chân không đứng vững, hơi lảo đảo một chút, được Dương đội trưởng thuận tay đỡ giúp một phen.
Lúc còn chưa bước vào cửa, đội trưởng Dương đã lặng lẽ quan sát, hoàn cảnh bên trong bên ngoài và cả con người.
Hạ Tuy đang nấu nước, nghiêng người nhường đường, "Phòng bếp" được thiết lập ở cửa, gian phòng nhỏ hẹp, Hạ Tuy lại to xác, đứng ở đó cứ như một ngọn núi nhỏ chặn cửa, "Ông lão không phải đêm nay tăng ca sao? Chào đội trưởng Dương."
Hướng về phía đội trưởng Dương và Hạ Đông cười gật gật đầu, Hạ Tuy đối với nha dịch vẫn rất tôn kính, đặc biệt khi biết được người của đội hình cảnh bây giờ vô cùng bận rộn, thường xuyên thức đêm phá án, đôi khi còn phải đối đầu với kẻ bắt cóc nguy hiểm.
Già Lý cảm ơn đội trưởng Dương, lại dỗ cháu trai vào buồng trong, quay đầu mới đội trưởng Dương và Hạ Đông vào nhà ngồi, một bên hướng Hạ Tuy lắc đầu, thở dài, sắc mặt không tốt, nhưng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Hạ Tuy.
Hạ Tuy rót hai chén nước sôi để nguội đặt lên bàn mời hai người đội trưởng Dương, đội trưởng Dương nhìn nhìn gian phòng, cười hào sảng duỗi tay vươn vai, "Ai ya ông lão à, sao nhà mọi người lại mát mẻ như vậy? Vừa rồi lúc bước lên cầu thang đã cảm giác được nhiệt độ không khí hạ xuống.”
Lúc nói lời này ánh mắt đội trưởng Dương cố tình liếc qua phía Hạ Tuy.
Già Lý hậm hực cười, xoa xoa tay không tự giác lộ ra chút chột dạ, "Đâu có đâu có, phỏng chừng nhà cũ chính là như vậy, cũng vì vậy, mùa đông thì lạnh lắm."
Hạ Đông ở một bên an tĩnh uống nước, đảo mắt nhìn thấy Tiểu Hải ghé vào khung cửa từ buồng trong nhìn ra bên ngoài, Hạ Đông không hé răng, nhìn chằm chằm Tiểu Hải không chớp mắt, Tiểu Hải không bị dọa, ngược lại ngây ngốc vui vẻ còn muốn đi ra chơi với người này.
Trong nhà lại có người tới, Tiểu Hải thật vui vẻ.
Có thể Chu Khải còn sót lại cảm giác sợ hãi của dân thường đối với cảnh sát, kéo Tiểu Hải một phen, nhỏ giọng dỗ Tiểu Hải về buồng trong, thậm chí còn lặng lẽ đóng cửa buồng lại.
Hạ Đông rủ mắt, tay bưng bát nắm thật chặt, ngẩng đầu gật đầu nhẹ với đội trưởng Dương.
Đội trưởng Dương mở to mắt, nhịn không được lại đi nhìn Hạ Tuy.
Hạ Tuy không chú ý, cúi đầu lấy dao phay tiếp tục khắc hạt châu, Hạ Tuy cho rằng đội trưởng Dương đến đây hẳn là để hỏi một chút chuyện ngày hôm qua bọn họ phát hiện thi thể bác sĩ lâm, cho nên cũng không quá để bụng, thậm chí còn đang thất thần nghĩ tìm dịp đến bệnh viện một chuyến, nhìn xem có thể tìm được dấu vết người thi pháp để lại mà tàn hồn đã nói hay không.
Nếu chuyện này đã là người làm, vậy thì phạm nhân kia hẳn phải tuân theo pháp luật của thế giới này, không thể giống như quy củ đạo môn trước kia mà trực tiếp diệt trừ, Hạ Tuy cũng không muốn mình giết người rồi còn phải che đậy dấu vết.
Cho nên chuyện này, kỳ thật tốt nhất là để cho người trong nha môn giải quyết.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuy ngẩng đầu nhìn mắt đội trưởng Dương, vừa vặn tầm nhìn hai người đối diện nhau.
Đội trưởng Dương nhìn về đồ vật trên tay Hạ Tuy, "Hạ nhị thiếu đang điêu khắc gỗ sao? Sao lại không mua bộ dụng cụ cho thuận tay hơ?"
Cầm dao phay khắc lên hạt châu nhỏ như vậy, đội trưởng Dương nhìn mà cảm thấy mỏi mắt.
Hạ Tuy lắc đầu, "Có thể trực tiếp gọi tôi là Hạ Tuy không? Tôi đã bị đuổi khỏi Hạ gia. Muốn mua, không có tiền."
Hạ Đông vì nhìn thấy đồ vật không nên nhìn mà đang cảnh giác thì nghe vậy, nhịn không được cười một tiếng, vội vàng che miệng nghẹn cười. Vị Hạ nhị thiếu này thật đúng là, lời như vậy mà có thể nói ra nhẹ như gió như mây, thoạt nhìn làm sao một chút cũng không giống như trên báo giải trí viết vậy?
Có điều cũng không kỳ quái, báo giải trí thì phải có tính "Giải trí" hàng đầu, rồi sau đó là "mới mẻ", cuối cùng mới là "Những gì nghe được", đánh vào thị hiếu của con người đẩy tính giải trí lên hàng đầu, một tiêu đề thôi đã gợi lên bao nhiêu chuyện trong đó, cho nên sự thật và tin tức mà không giống nhau thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Đội trưởng Dương giơ tay lên gõ gõ Hạ Đông, vỗ trán làm vẻ bất đắc dĩ, vô hình lại kéo gần khoảng cách của mọi người trong phòng.
Hiển nhiên hành động tùy cơ ứng biến này rất hữu hiệu, già Lý vốn còn thần kinh căng thẳng từ lúc ở cục cảnh sát về đây cũng thả lỏng hơn, ở một bên cười ha hả.
Không khí thoải mái hơn rồi, đội trưởng Dương giống như khom lưng tùy ý cầm lên một hạt châu Hạ Tuy đã khắc xong, cảm giác lạnh lẽo, tự cân nhắc một chút, thành tâm thành ý ngồi xổm bên cạnh Hạ Tuy nói, "Hạ Tuy, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."
Tạm dừng một chút, đội trưởng Dương nhẹ giọng tiếp tục nói, "Đêm nay tám giờ, ông Lý lại phát hiện có người chết trong ngăn đông số 404."
Hơn nữa lúc này cũng không phải chỉ có một "Khách trọ" không mời mà tới.
Hạ Tuy tay nắm dao không cử động, biến sắc ngước nhìn đội trưởng Dương, rồi sau đó lại hỏi ý kiến nhìn về phía già Lý.
Già Lý sắc mặt xám trắng gật gật đầu, hình ảnh kia rất đáng sợ, già Lý bây giờ nhớ tới còn cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
Hạ Tuy đứng lên, đặt dao xuống, viên hạt gỗ còn chưa khắc xong vẫn nắm trong lòng bàn tay xoa đi xoa lại, "Có thể, cứ nói ở đây đi, bên ngoài không thích hợp, ông lão, làm phiền ông vào bên trong dỗ Tiểu Hải ngủ."
Xem ra lúc này già Lý cũng không dám một mình mang Tiểu Hải đi nhà vệ sinh công cộng để tắm rửa, may là ở nhà có hai con quỷ, đủ mát mẻ, mồ hôi trên người cũng đã khô, sáng ngày mai hẵn tắm cũng được.
Già Lý gật gật đầu, đứng dậy rót chén nước rồi bước vào buồng trong, chuẩn bị cả đêm cũng không ra ngoài, đêm nay bị dày vò như vậy, già Lý mệt cả người cả óc, chỉ muốn dỗ cháu trai ngoan ngoãn ngủ một giấc.
Biết gian ngoài có Hạ Tuy ở, già Lý không hề lo lắng mình sẽ bị dọa.
Đội trưởng Dương mở miệng muốn nói gì đó, Hạ Tuy đưa tay ngăn cản một chút, đi đến trước giường cầm lấy túi vải, từ bên trong lấy ra mấy miếng bùa hình tam giác, cửa phòng và cửa ban công đều đóng rất kỹ, ở khe cửa lại nhét một miếng bùa, cửa sổ cũng nhét một cái.
"Ngại quá, một thói quen nhỏ."
Nếu đã biết phía sau màn có người, Hạ Tuy không thể không đề phòng đối phương có theo dõi đội trưởng Dương hay không.
Hạ Tuy giải thích một chút, đội trưởng Dương cũng chỉ che miệng cười, lúc nhìn lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Hạ Tuy, nói thật trước kia tôi không tin quỷ thần, nhưng chuyện lần này cũng quá tà môn rồi. Người anh em nay của tôi là Hạ Đông, chỉ cần tập trung tinh thần lực là có thể nhìn thấy một vài thứ, vừa rồi hắn đã nhìn thấy vị ở trong buồng, lại nói, để quỷ giúp đỡ làm điều hòa không khí, biện pháp này rất tốt, nhưng không phải sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe con người sao? Tôi xem trong truyền hình không phải đều nói Nhân quỷ thù đồ* gì đó hay sao?” (*Người và quỷ không cùng đường)
Hạ Tuy liếc nhìn Hạ Đông, Hạ Đông ngại ngùng cười vẫy tay chào hỏi Hạ Tuy.
"Những loại tà quỷ thông thường tất nhiên sẽ ảnh hưởng, nhưng trên người Chu Khải có dán bùa của tôi, Chu Khải chính là vị ở buồng trong, là một con quỷ nước, bởi vì cứu người nên có được công đức, chịu được những bùa chú thông thường."
Giả thích đơn giản như vậy, Hạ Tuy lại suy đoán nguyên nhân đội trưởng Dương tìm hắn hôm nay.
Đội trưởng Dương ngồi xổm bên giường, xoa xoa cằm thở dài, cảm thấy bi ai vì mình đã mất đi chủ nghĩa Duy vật, sau đó kể tóm tắt lại sự việc đêm nay.
Già Lý buổi chiều tối đã đến bệnh viện, tuy rằng ban ngày cũng do ông phụ trách, nhưng già Lý là người làm việc nghiêm túc, sau đó lại kiểm tra mọi thứ một phen, cũng không cần quét tước gì, bởi vì trước khi tan tầm già Lý đã làm rồi.
Già Lý ở một mình nhàm chán, nếu là trước kia ông còn có thể ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, dù sao nhà xác cũng không thật sự có người vô duyên vô cớ chạy đến, cũng không cần đề phòng trộm cướp.
Nhưng vài ngày gần đây xảy ra chuyện, già Lý ở tại chỗ canh giữ một chút cũng không dám rời khỏi, lỡ như có chuyện gì xảy ra ít nhất còn có người chứng kiến hiện trường.
Già Lý cũng rất hi vọng hung thủ sau màn có thể nhanh chóng sa lưới, như vậy bệnh viện cũng có thể mau chóng tuyển người thay vị trí của lão Lưu, ông cũng không cần suy tính chuyện đổi việc nữa.
Cứ như vậy già Lý ngồi ở cuối hành lang lối duy nhất vào nhà xác, nghe tiết mục trò chuyện trong chiếc radio cũ nát, đến khoảng tám giờ, già Lý vốn đã mệt mỏi lắm rồi, dù sao bình thường ông cũng chưa từng làm ca đêm, lần đầu làm nên thân thể không quen lắm.
Giữa chừng già Lý đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, trong nháy mắt già Lý giật mình tỉnh lại.
Rõ ràng từ đó đến nhà xác cũng có một chút khoảng cách, nhưng già Lý lại cảm giác mình nghe thấy tiếng kêu rên bên trong nhà xác.
Tim già Lý nhất thời căng thẳng, do dự mãi, già Lý cầm đèn pin tay nắm chặt bùa hộ mệnh Hạ Tuy cho, cẩn thận bước vào nhà xác, đứng ở cửa nhìn vào trong một vòng, đột nhiên phát hiện đèn chỉ thị của tủ đông số 404 lại đổi màu!
Bởi vì tủ đông này đã hai lần mang đến trải nghiệm đặc biệt cho già Lý, cho nên già Lý mới cố ý nhìn đến đó, bấy giờ đầu óc già Lý cũng hoang mang, ngừng thở cẩn thận nhìn kỹ lại, quả thật không có nhìn lầm.
Xem ra già Lý cũng không dám đi vào, lảo đảo chậm chậm chạy khỏi nhà xác, một đường tầng hầm chạy theo lối thoát hiểm chạy tới tầng một, đứng ở đại sảnh đèn đuốc sáng ngời nhìn mọi người đi qua đi lại, già Lý lúc này mới thở ra một hơi, run rẩy cầm điện thoại trực tiếp gọi cho đội trưởng Dương.
Theo lý mà nói tình huống này hẳn phải báo cho lãnh đạo bệnh viện đầu tiên, nhưng viện trưởng đi công tác, những quản lý khác cũng tạm thời xin nghỉ, hơn nữa lúc già Lý chạy dọc đường đã quyết tâm không làm công việc này nữa, lúc này mới trực tiếp gọi cho đội trưởng Dương.
Lúc bấy giờ đội trưởng Dương còn đang ở tại cục cảnh sát cùng với đám trâu bò vừa ăn mì tôm vừa tìm tư liệu mấy năm gần đây có tổ chức tà giáo hay sự kiện cực đoan nào hay không, bởi vì trước mắt những manh mối tìm được trên người người chết có vẻ có liên quan đến một loại nghi thức nào đó.
Lúc nhận điện thoại đội trưởng Dương đang ăn một ngụm mì gói với dưa chua thì bị bỏng, đưa tay lau miệng đập bàn một cái, gọi người hỏa tốc chạy tới bệnh viện Phúc Khang
Tác giả có lời muốn nói: Già Lý: ôi mẹ ơi! Công việc này tuyệt đối không thể làm nữa, hôm nay ngay bây giờ sẽ lập tức từ chức với bệnh viện! ! 【 thở dốc như trâu ra sức chạy trốn
Ngăn đông số 404: e hèm. . . Xin lỗi?