Hạ Tuy muốn đi theo bọn người đội trưởng Dương, chính là hi vọng có thể biết được manh mối sớm nhất, hôm nay mùng mười tháng bảy dương lịch, nông lịch cũng là mùng mười tháng bảy.
Mười chín năm mới có một lần nông lịch và dương lịch trùng nhau, tháng bảy lại là tháng cô hồn.
Hạ Tuy vừa rồi bấm đốt ngón tay tính thời gian, kết hợp với quy luật thời gian tử vong do đội trưởng Dương cung cấp, trong lòng có một chút suy đoán, chỉ chờ điều tra kỹ tình huống của ngăn đông số 404, xem có phải giống như hắn phỏng đoán, chỉ cần đối chiếu một chút là có thể gần như xác định được rồi.
Nếu thật sự là như thế, thì quả thật bọn họ giống như lời của đội trưởng Dương nói, thời gian không còn nhiều lắm.
Buổi tối ngày ba mươi tháng sáu hàng năm, chưởng quản địa ngục Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ mở cửa địa ngục, thả quỷ đói ra, đến ngày ba mươi tháng bảy mới đóng cửa.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả quỷ đói đều có thể trở lên nhân gian để hưởng lễ "Phổ độ", lỡ như Bồ Tát ác quỷ ra ngoài, chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao.
Thời cổ đại, tại địa ngục cũng có "Sách chấm công", nếu biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội cao hơn, dù sao sau khi hưởng lễ "Phổ độ" của nhân gian, là có được tiền tài hoặc đồ ăn, thậm chí còn có thể làm chuyện tốt kết phúc duyên tranh thủ sớm kết thúc tội hình để đầu thai chuyển thế.
Từ động quỷ đi ra tất nhiên sẽ có quỷ hại người, nhưng cũng có tà ma ngoại đạo theo dõi đám quỷ đói, hoặc là luyện hóa để mình sử dụng, hoặc là luyện chế thành đan dược đặc biệt để tăng tu vi cho mình.
Tóm lại, tháng bảy chính là một tháng không yên bình.
Hạ Tuy muốn đi cùng bọn người đội trưởng Dương, tất nhiên còn phải thu gom đồ vật, vì để ngừa vạn nhất, Hạ Tuy vào buồng trong gọi Chu Khải và Hạ Dạ, lúc nhìn thấy Hạ Dạ thì Hạ Đông hoảng sợ.
Đội trưởng Dương không nhìn thấy gì, chỉ thấy thằng nhóc Hạ Đông này đột nhiên biến sắc giống như con thỏ nhảy tới sau lưng mình, "Làm trò gì đó?"
Cũng không chê động tác này rất nữ tánh!
"Chu Khải, ông lão và Tiểu Hải đang ngủ sao?"
"Đúng vậy, Lão Đại, có chuyện gì sao? Bọn họ nhìn thấy không không sao chứ?"
Chu Khải lúc bị Lão Đại gọi ra còn có chút do dự, không mở cửa, chỉ vươn nửa cái đầu ra ngoài xem xét, toàn thân đều tràn ngập chữ "Bần".
Ngược lại là Hạ Dạ, biến mất trong ngăn tủ, đảo mắt đã xuất hiện trên vai Hạ Tuy trên, một đôi mắt đen to tròn đầy tử khí cứ như vậy nhìn chằm chằm Hạ Đông và đội trưởng Dương.
Cũng không trách Hạ Đông lá gan nhỏ, bởi vì chờ đến khi Hạ Dạ xác định mình có thể hiện thân trước mặt hai người kia thì đội trưởng Dương cũng sợ tới mức lui về phía sau đạp lên chân của Hạ Đông.
"Không sao cả, bọn họ là người của đội hình cảnh, cậu ở nhà trông chừng ông lão và Tiểu Hải, tôi và Tiểu Dạ đi ra ngoài một chuyến, đêm nay có thể không trở về."
Hạ Tuy cảm giác được Hạ Dạ ở trên vai, quay đầu đưa tay sờ sờ tóc máu của Hạ Dạ, xoay người xỏ hạt châu đã khắc xong được Hạ Dạ chọn rồi vào một sợi dây mang vào cổ tay, hướng Hạ Dạ quơ quơ.
Hạ Dạ im lặng nhìn chằm chằm đội trưởng Dương và Hạ Đông, thừa dịp Hạ Tuy không chú ý thì nhếch miệng nhe răng ra.
Phải nói tới cái miệng của Hạ Dạ, bình thường thì nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng một khi nhe răng, cái miệng chiếm trọn nửa khuôn mặt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Hạ Đông đã sợ tới mức ôm lấy đội trưởng Dương hận không thể co lại một cụm, đội trưởng Dương cũng tái mặt đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Tuy quay đầu nhìn thì thấy Hạ Dạ đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên bả vai mình.
Hạ Dạ bản thân chính là do oán khí của rất nhiều bào thai chết tạo thành, cho nên thân hình giống như một em bé đủ tháng, cũng khoảng bảy cân (3,5kg), cả người cũng chưa bằng một cẳng chân của Hạ Tuy.
Bây giờ nó đang mặc áo sơ mi và quần yếm do Hạ Tuy cắt, dưới chân còn có một đôi giày cắt bằng giấy, hơn nữa buổi chiều đi theo Hạ Tuy tập luyện cũng hưởng ké một chút hồng hoang chi khí, ít nhiều cũng đã cải thiện làn da xanh tái của mình, nhìn trắng trắng tròn tròn.
Nếu bỏ qua cặp mắt đen to tròn không có tròng trắng nhìn rất dọa người kia, thì nó cũng giống như một bé trai dễ thương vậy.
Hạ Tuy không phát hiện Hạ Dạ lại nhếch miệng cố ý hù dọa người, cho nên nhìn tới nhìn lui không nhìn ra Hạ Dạ có chỗ nào làm người hoảng sợ, chỉ cho là đội trưởng Dương và Hạ Đông bị sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Dạ làm giật mình.
Đội trưởng Dương và Hạ Đông là cảnh sát hình sự, thấy như vậy sao còn không rõ ràng, hai người liếc nhau, trên mặt đều có chút dở khóc dở cười.
Hạ Dạ hù dọa người ta, trong lòng đắc ý, cong cong đôi mắt, cao hứng chui vào hạt châu trên cổ tay Hạ Tuy.
Hạ Tuy lại thu dọn túi vải, bên trong cũng còn một ít lá bùa, để ngừa vạn nhất, Hạ Tuy đem cả bút lông và hộp chu sa nhét luôn vào đó, còn kiếm gỗ đào và vòng chuỗi gỗ, trước khi đi còn đem la bàn luôn ngâm nước ở ban công theo, dùng khăn mặt lau lau, bỏ vào trong túi vải.
Tận mắt nhìn thấy Hạ Dạ, đội trưởng Dương đã tuyệt đối tin tưởng trên đời có quỷ, nhìn Hạ Tuy chuẩn bị mấy thứ này, vẻ mặt cũng nghiêm túc, những thứ đồ chơi nhỏ này không chừng lúc nào đó có thể cứu mạng của ông và các đồng nghiệp không chừng!
Để đề phòng, Hạ Tuy lại vào buồng trong tạo một trận pháp bảo vệ đơn giản, Hạ Tuy sợ già Lý bị dính khí tức trong nhà xác, nếu bị lệ quỷ mù quáng tìm tới cửa thì nguy rồi.
"Xong, bây giờ có thể đi rồi, làm chậm trễ thời gian của hai vị."
Hạ Tuy kéo cửa, khom lưng trực tiếp ghim một lá bùa bát quái vào chỗ đóng cửa, lúc này mới coi như xong.
Lần này Hạ Tuy trực tiếp tạo một trận pháp bảo vệ nhỏ, chỗ đóng cửa cũng có bùa công kích, trận pháp bảo vệ tuy rằng được bố trí trong nhà già Lý, nhưng cũng có thể bảo vệ ở phạm vi rộng hơn, Hạ Tuy cũng sợ giống như lần trước con quỷ mất mục tiêu sẽ tìm đến ngộ hại nhà hàng xóm.
Đội trưởng Dương cười cười, mời Hạ Tuy đi trước, còn mình thì nghiêng đầu ghé vào cánh cửa nhìn qua khe hở rất nhỏ đó.
Đây chính là một vách tường vô cùng rắn chắc đó, lá bùa kia lúc Hạ Tuy cầm trong tay không thể nói là vô cùng sắc bén được, vậy mà trực tiếp ghim vào, trên khe hở nho nhỏ chỉ có thể nhìn thấy một chút màu vàng của lá bùa.
Đội trưởng Dương vẻ mặt thổn thức, Hạ Đông cũng nhìn mà ngẩng ngơ, hai người ở phía sau nhìn nhìn, lắc đầu đi theo.
Đội trưởng Dương lái xe lại đây, cảnh sát hình sự bọn họ bình thường dùng xe rất phổ thông, chỉ là một chiếc xe nhỏ màu đen cũ cũ rất bình thường.
Lúc đến cục cảnh sát thì mọi người bên trong đã loạn thành một nồi cháo, từ lúc tám giờ tối mang thi thể người chết từ bệnh viện Phúc Khang về đây, đừng nói tới đội của đội trưởng Dương, những đội khác nghe tin cũng bận rộn không ngừng, không phải điều động người đến trợ giúp thì là đi điều tra tư liệu các kiểu.
Hạ Tuy nhìn thấy có người cũng lúc nghe bốn cái điện thoại, hai tay cầm hai cái bả vai còn kẹp thêm một cái còn đang vừa trả lời một cái vừa cúp điện thoại cái kia, Hạ Tuy nhìn thấy mà hoài nghi tốc độ xử lí thông tin trong não bộ của đối phương rốt cuộc thì phải nhanh tới cỡ nào mới có thể cùng lúc nhận bốn cuộc điện thoại.
Nhìn thấy đội trưởng Dương và Hạ Đông dẫn theo Hạ Tuy trở về, có người tò mò nhìn xung quanh, cũng có người ôm tư liệu đi ngang qua, chào hỏi đội trưởng Dương nhưng cũng có ý muốn hỏi chuyện Hạ Tuy.
"Đi đi đi lo chuyện của mình không biết chừng nào mới xong?"
"Nhìn cái gì đấy cũng không phải người ngoài hành tinh, vị này chính là em họ nhà tôi, đến đưa đồ cho tôi, đừng nhìn nữa mau chóng làm việc đi!"
Đội trưởng Dương quát lên hai ba câu, mọi người lúc này mới than thở tiếp tục vùi đầu bận việc, đây không phải là muốn tìm một cơ hội có thể quang mình chính đại nghỉ ngơi chút hay sao, kỳ thật bọn họ cũng biết Hạ Tuy cũng không có gì để nhìn cả.
"Dương đội, Cục trưởng Phó đã chạy suốt đêm từ Thâm Quyến trở về, đang ở trong phòng làm việc, nói anh trở lại thì đi qua một chuyến."
Một nữ cảnh sát đi đến, nói một tiếng với đội trưởng Dương, trên mặt là vẻ lo lắng không thể lẫn đi đâu được.
Đêm nay phát hiện người chết là cả một gia đình, mà tình trạng lúc chết còn cực kỳ đáng sợ, chuyện này mà lên báo, tất nhiên sẽ kinh động cấp trên.
Đội trưởng Dương tặc lưỡi, không còn cách nào khác, bảo Hạ Đông mang Hạ Tuy tới phòng làm việc của mình trước.
"Nói không chừng hai ngày nữa vụ án này sẽ chuyển sang Tổ điều tra đặc biệt, thời gian của chúng ta thật sự không nhiều lắm, chỉ hy vọng đêm nay có thể có điều đột phá."
Hạ Đông không phải là người trong đội này, nhưng hắn và đội trưởng Dương có giao tình rất sâu, việc này cũng không thể chỉ nói hai ba câu là hết.
Còn có chuyện Hạ Đông không nói chính là, nhất định là lãnh đạo cấp trên đã nghe tin rồi gọi điện về, tạo áp lực là tất nhiên.
"Nếu như chuyển giao, những cố gắng của mọi người trong đội chú Dương bị uổng phí không nói, càng quan trọng hơn hung thủ lại chính là lệ quỷ, dù đổi người điều tra hoặc là đem vụ án bỏ vào tủ đựng hồ sơ, thì sẽ chết càng nhiều người hơn rồi điều tra không kết quả lại đem vụ án bỏ vào tủ đựng hồ sơ."
Hạ Đông khi tập trung tinh thần có thể mở được âm nhãn, tất nhiên có thể nhìn thấy vài thứ này kia, làm ở cơ quan được vài năm, ít nhiều cũng biết được quá trình xử lí những vụ án mang sắc thái như thế này.
Hạ Tuy nghi hoặc nhíu mày, đi theo Hạ Đông vào một gian văn phòng giấy tờ khá bừa bộn, hỏi Hạ Đông, "Chẳng lẽ quốc gia không có tổ chức chuyên môn xử lí những vụ việc như thế này hay sao?"
Hôm nay Chu Khải xa cách nhiều năm cuối cùng đã lên mạng trở lại, sau khi nhận được máy vi tính Hạ Tuy đốt thì lúc nào cũng lẩm bẩm nói là phải đi con đường viết truyện mạng, còn nói mình là quỷ nhất định viết tiểu thuyết thần quái sẽ rất được, Hạ Tuy cũng nghe đầy hai tai, nói cái gì quốc gia đều phải có một tổ chức mà rất nhiều đạo sĩ đạo gia gia nhập.
Lúc ở thế giới kia cũng có Quốc sư hộ quốc, cho nên Hạ Tuy cũng nghĩ rằng nước Hoa thời hiện đại cũng sẽ có tổ chức tương tự như vậy.
Hạ Đông quay đầu nhìn Hạ Tuy, xác định Hạ Tuy rất nghiêm túc nói chuyện này, nhất thời bật cười, "Không nghĩ tới Hạ đại sư cũng đọc tiểu thuyết? Không có, lúc mới xây dựng đất nước có phong trào Phá tam cựu*, rất nhiều người có bản lĩnh hoặc là ẩn cư hoặc là di dân, còn sót lại thì cũng không có truyền cho thế hệ sau, cho tới bây giờ, những hòa thượng đạo sĩ có bản lĩnh đã rất ít rồi, ít nhất cho tới bây giờ, người lợi hại nhất mà tôi nhìn thấy chính là Hạ đại sư ngài."(*phá bỏ những gì của thời phong kiến xưa cũ, mình tra trên mạng thì Trung Quốc có phong trào Phá tứ cựu lập tứ tân, nhưng có lẽ đây là tác giả viết truyện trên một thế giới giả định gì đó rồi)
Gọi Hạ Tuy một tiếng đại sư, Hạ Đông bây giờ cũng tâm phục khẩu phục, chỉ bằng Hạ Tuy dùng một tay ghim bùa vào tường là đủ rồi.
"Đại sư, trên người của ngài vậy mà có nuôi tiểu quỷ, vậy thật ra ngài thuộc môn phái nào?"
Hạ Đông đi đến thùng giấy trong góc văn phòng lấy ra hai chai nước khoáng, đưa một chai cho Hạ Tuy, còn một chai tự mình vặn ra uống hơn phân nửa, ánh mắt vẫn luôn tò mò nhìn Hạ Tuy.
Hạ Tuy cầm nước khoáng nhìn nhìn, "Tôi thì không xem như là nuôi quỷ, Tiểu Dạ là cần được tôi giám hộ, Chu Khải thì thuận tiện mang theo hướng dẫn tu hành, hai người bọn họ đều đi công đức đạo, tôi là tự nhiên đạo."
"Tự nhiên đạo? Đó là cái gì? Chưa nghe nói qua."
Nhưng chưa nghe nói qua cũng rất bình thường, không phải nói Đại đạo tam thiên hay sao. Ba nghìn đại đạo lại trải qua mấy nghìn năm, các chi thứ cũng mọc ra nhiều vô kể, bên cạnh Hạ Đông lại không có người trong đạo gia.
Hạ Tuy chỉ nói tổ sư gia của mình là Triệu Công Minh.
"Vậy thật tốt, có tổ sư gia là thần tài, môn phái của Hạ đại sư nhất định rất giàu."
Hạ Đông nghĩ đến Hạ Tuy sinh ra ở Hạ gia, tuy rằng bây giờ tạm thời bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng Hạ Đông cảm thấy chỉ là tạm thời, nói như thế nào tài sản Hạ gia một nửa có thể được chia cho Hạ Tuy.
Ngẫm lại một nửa tài sản của Hạ gia, ánh mắt Hạ Đông nhìn Hạ Tuy giống như đang nhìn một bức tượng vàng lấp lánh.
Hạ Tuy rũ mí mắt, vặn nắp chai uống mấy ngụm nhỏ.
Chỉ dựa vào một thân nghèo rớt mồng tơi của hắn, bị sét đánh đến người chuyển thế kiếp này mà cái nghèo vẫn đeo bám, đã đủ thấy kiên trì cỡ nào.
Tác giả có lời muốn nói: Đạo trưởng: rõ ràng tôi một thân nghèo rớt mồng tơi, người khác lại luôn cho rằng tôi có tài sản mấy trăm triệu chờ thừa kế 【 trầm mặc sờ sờ tóc máu của Tiểu Dạ
Tiểu Dạ: . . . Đừng có sờ trọc đầu của tôi!