Đạo Tình 2

Chương 20: Cạm bẫy




Đôi mắt lạnh lẽo của Tề Mặc quét qua toàn sảnh một lượt. Ánh mắt anh đi đến đâu là đám người dưới kia lại cúi thấp đầu đến đấy, thấy vậy, trong lòng anh không khỏi cười lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, đôi chân rảo bước về phía Lam Tư.

Thấy Tề Mặc đang tiến về phía mình, Lam Tư nhíu mày, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo:

– Tề Mặc, anh dám làm ra những chuyện như vậy mà còn có can đảm vác mặt tới đây sao? – Lam Tư mỉa mai nói.

– Không dám? Tại sao tôi lại không dám? – Tề Mặc hừ lạnh, hờ hững đáp.

Lúc này, không khí trong phòng vì cuộc tranh cãi của hai người bọn họ mà trở nên căng thẳng, ánh mắt giữa Tề Mặc và Lam Tư thậm chí còn toé ra tia lửa.

Bỗng, Tề Mặc cười lạnh một tiếng, nói:

– Lam Tư, nếu anh còn không muốn tán gia bại sản thì mau trả lại tiểu Vũ lại cho tôi. Nếu không, Tề Mặc tôi xin thề sẽ khiến cho anh không còn đất mà chôn thân đâu!

Nghe xong lời uy hiếp của Tề Mặc, Lam Tư nhíu mày, nghiêm túc nói:

– Tề Mặc, anh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?

Tề Mặc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

– Chuyện gì? Tự bản thân Lam lão đại biết rõ. – Sau đó, anh lại quay xuống trước toàn sảnh, tuyên bố với mọi người:

– Mong các vị lão đại ở đây hãy làm chứng cho Tề Mặc tôi. Vài ngày trước, con trai của Tề Mặc Tề Thiên Vũ đột nhiên mất tích. Tề Gia đã huy động rất nhiều lực lượng nhưng lại không thể tìm ra một chút dấu vết. Vậy thử hỏi xem, việc này có nghĩa là gì? – Tề Mặc quay sang Lam Tư, hỏi bằng giọng lạnh lẽo.

Tề Mặc vừa dứt lời, bầu không khí bên đươi bỗng nổ ầm một tiếng, tất cả các lão đại khác đều nhao nhao:

– Con trai Tề Mặc bị mất tích? Điều này có thật không? Nhưng anh ta nói như vậy với Lam Tư là có ý gì?

– Con trai Tề Mặc bị mất tích? Đính thân anh ta đã nói như vậy thì còn có thể giả được sao?

– Sao các anh ngốc thế! Trong giới Hắc Bạch đạo này thì ngoài Lam Bang ra còn có thế lực nào có đủ khả năng chống đối với Tề Gia nữa chứ? Cho nên Tề Mặc nghi ngờ việc này là do Lam Tư làm cũng là lẽ dĩ nhiên!

– Thật vậy sao? Không lẽ Lam Tư lại làm ra những chuyện như vậy? Nhưng rốt cuộc Lam Tư làm vậy có mục đích gì?

– Thì còn chuyện gì nữa, đương nhiên là muốn làm cho tinh thần Tề Mặc điêu đứng rồi nhân cơ hội đó mà thâu tóm toàn bộ giới Hắc đạo rồi?

– Ừm, rất có lý!

-…!

Lúc này, bên dưới đang bàn luận xôn xao, tất cả các loại chỉ trích đều nhằm vào Lam Tư và Lam Bang.

Lam Tư liếc đôi mắt sắc bén của mình về phía Tề Mặc:

Rốt cuộc anh có ý gì?

Tề Mặc khẽ nhếch môi:

Lát nữa anh sẽ biết ngay thôi!

Bên dưới đại sảnh, một ánh mắt đột nhiên loé lên, vị lão đại trẻ tuổi nói chuyện bồng bột ban nãy liếc đôi mắt sắc bén của mình về phía Tề Mặc và Lam Tư đang ở trên cao kia. Sau khi đã xác định được chắc chắn Tề Mặc đang đối đầu với Lam Tư. Khoé môi người đàn ông không khỏi nhếch lên thành nụ cười đắc ý rồi âm thầm rời khỏi đại sảnh.

Riêng Tề Mặc và Lam Tư vẫn dõi theo bóng dáng người đàn ông kia. Chỉ là, sau khi người đàn ông kia đi khỏi, Hồng Ưng cũng âm thầm rời khỏi đại sảnh.

Khó khăn lắm Lam Tư mới có thể đuổi hết đám lão đại phiền phức kia. Trong phòng khách, Lam Tư nở nụ cười hứng thú hỏi Tề Mặc:

– Lam sao anh phát hiện ra hắn ta có vấn đề?

– Trực giác! – Tề Mặc nhàn nhạt đáp.

Nghe vậy, Lam Tư liền liếc nhìn anh đầy khinh bỉ:

Nói thế thì ai mà chả nói được!

– Bởi mặc dù hắn nói câu ngu ngốc như vậy nhưng khi tôi nhìn vào mắt hắn, tôi lại không thể nhìn thấu hắn!

Nghe vậy, ánh mắt Lam Tư loé lên tia kinh ngạc, bởi anh không hề để ý tới điều đó. Đây quả thật là một sơ xuất lớn!

Đúng lúc này, Jiaowen mới từ bên ngoài bước vào, anh ta vừa đi vừa nói:

– Tề Mặc, anh quả nhiên đoán không sai. Sau khi tin tức Tề lão đại anh đến Lam Gia được truyền đi. Có một số kẻ đã âm thầm đến xác minh tin tức và nẻn vào trong đại sảnh. Tôi đã cho người âm thầm theo dõi chúng, có kết quả sẽ lập tức báo lại cho chúng ta.

Tề Mặc nghe vậy liền gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Đôi mày của Lam Tư hơi nhíu lại, nghi hoặc nhìn Jiaowen hỏi:

– Chẳng lẽ từ nãy đến giờ cậu đều canh gác bên ngoài à?

Jiaowen gật đầu:

– Không ai biết tôi đến đây cùng Tề hết, nên anh có thể hoàn toàn yên tâm!

Lam Tư hơi nhún vai, lại quay sang nhìn Tề Mặc hỏi:

– Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Nghe vậy, đôi môi mỏng của Tề Mặc hơi nhếch lên, đáp:

– Không phải là chúng ta nên làm gì, mà bước tiếp theo, bọn chúng sẽ làm gì mới đúng!

Thấy Tề Mặc nói như vậy, Jiaowen liền nhíu mày, quả thật về khoản đấu trí này, anh hoàn toàn là một tên ngốc! Không thể nào theo đuôi bọn họ được.