Vốn dĩ, Ly Tâm cứ tưởng rằng khi cô tới nơi này rồi thì sẽ được ở bên cạnh Tề Mặc nhiều hơn. Nhưng nào ngờ, cô chỉ được ở cùng anh một buổi tối duy nhất vào ngày cô tới đây rồi anh lại mất tích hẳn. Cũng không biết là đang làm chuyện gì nữa!
Và trong những ngày này, công việc vĩ đại của Ly Tâm chính là ăn với ngủ. Nhưng cũng không hiểu vì sao dạo này cô rất thèm ngủ, ngủ bao nhiêu cũng thấy ít. Đầu óc lại còn hay quên. Nhưng cô đoán có thể là do trong thời gian vừa rồi, những chuyện của Tuỳ Tâm và tiểu Vũ làm cho cô quá mệt mỏi nên mới như vậy.
Và sau nửa tháng trời không hề gặp mặt, cuối cùng Hồng Ưng cũng trở lại và giúp cô kết thúc những ngày tháng rông dài không mục đích này.
Ly Tâm lại ngồi trên máy bay vài tiếng đồng hồ, trên đường đi, cô tò mò hỏi Hồng Ưng:
– Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hồng Ưng liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp:
– Đi cứu tiểu Vũ!
Hồng Ưng vừa dứt lời, trái tim Ly Tâm liền giật thót, tâm trạng cô bỗng nhiên trở nên hốt hoảng. Mọi kí ức trước đó như cơn lũ bỗng nhiên tràn về khiến cô không kiểm soát nổi.
Cả người Ly Tâm run rẩy, cô hơi khép đôi mắt lại, cố giữ cho tâm trạng trở nên bình tĩnh:
Tiểu Vũ, nhất định Mami sẽ cứu con ra khỏi đó, nhất định phải chờ mẹ!
Máy bay hạ cánh, Ly Tâm vừa đặt chân lên mặt đất liền liếc nhìn xung quanh một vòng.
Chỉ thấy đây là một khu rừng rậm rạp với những cái cây cao trọc trời, trên mặt đất thì toàn lá với cỏ cao hơn cả đầu người. Những hình ảnh trước mắt này không khỏi khiến cho cô nhớ tới vụ người biến dị vào năm năm về trước. Nghĩ đến những con người biến dị kinh khủng đó, nhớ tới chuyện chúng nướng thịt người để ăn là toàn thân cô lại nổi lên một tần da gà đầy ghê tởm.
Hồng Ưng vừa xuống máy bay liền thấy cô đang đứng ngây ngốc nhìn một chỗ. Thấy vậy, anh hơi nhíu mày, bước đến chỗ cô, nói bằng chất giọng trầm trầm không cảm xúc:
– Đi thôi!
Ly Tâm bị giọng nói của Hồng Ưng làm cho giật mình, sau đó liền gật đầu đáp:
– Ừ!
Ly Tâm được Hồng Ưng dẫn đến một bãi đất trống khá rộng, cây cối nơi này bị xan bằng đến tận gốc nên nhìn từ xa cứ trông như những đốm trắng trên nền đất màu nâu vậy. Còn những phần thân cây còn lại thì được xếp thành hình ngũ giác, giống như muốn ngăn cản lũ thú rừng xâm nhập vậy.
Ly Tâm liếc mắt nhìn xung quanh, thấy nơi này gồm gần mười chiếc trực thăng và hơn chục chiếc ô tô tải. Cô liếc nhìn vào bên trong vài chiếc xe, thấy trên đó chất đầy súng ống và thuốc nổ, khiến Ly Tâm không khỏi nhíu mày.
Cuối cùng, cô và Hồng Ưng cũng dừng chân tại một chiếc trực thăng lớn nhất, cũng như hiện đại nhất ở nơi này. Nó mang một màu sắc đen lạnh lẽo, giống hệt với phong cách và sở thích của Tề Mặc.
Vừa mới bước vào trong khoang máy bay, Ly Tâm liền thấy Hắc Ưng và Bạch Ưng đang trang bị áo chống đạn, súng và những phụ kiện khác lên người. Hồng Ưng cũng từ bên cạnh cô đi về phía đó lại rồi ném cho cô một chiếc áo có kích cỡ nhỏ nhất, nói:
– Mặc vào đi!
Ly Tâm cầm lấy, liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi:
– Có cần phải làm quá lên như vậy không?
Đúng vậy, chỉ là đi cứu tiểu Vũ thôi mà, đâu cần phải tỏ ra nguy hiểm như vậy chứ?
Bởi, thực chất trong suy nghĩ của Ly Tâm lúc này: đám người bắt cóc tiểu Vũ đương nhiên là cũng có chút năng lực. Nhưng đối thủ của Tề Gia thì lại chỉ có một mình Lam Bang, mà Lam Bang lại không hề làm việc đó nên cũng không cần phải quá coi trọng bọn họ.
Chỉ là, Ly Tâm lại không để ý tới một điều:
Vì Lam Bang là đối thủ duy nhất của Tề Gia nhưng Lam Bang còn không có gan đi bắt cóc tiểu Vũ. Cho nên, thế lực kia cũng không thể hoàn toàn bình thường như cô nghĩ.
Nghe Ly Tâm nói như vậy, Hồng Ưnh liếc mắt nhìn cô khinh bỉ nói:
– Cẩn thận không bao giờ thừa!
Ly Tâm nhún vai, được thôi! Cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Quả thực Hồng Ưng càng ngày càng giống Tề Mặc rồi.
Thế là, Ly Tâm lại cặm cụi mặc áo chống đạn và trang bị lại bản thân. Sau khi chu toàn xong, cô mới quay đầu hỏi đám Hồng Ưng:
– Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
Hắc Ưng và Bạch Ưng sau khi giắt súng sau lưng, mới có thời gian trả lời câu hỏi của cô:
– Làm một trận chiến kinh thiên động địa! – Hắc Ưng làm động tác ngắm bắn, chĩa mũi súng về phía Ly Tâm: – Pằng! – Anh nói, sau đó đưa đầu súng lên môi và thổi khí.
– Cho chúng biết tác phong của Tề Gia tàn nhẫn như thế nào! – Bạch Ưng vác súng lên vai, đáp.
Nghe vậy, Ly Tâm chỉ “ồ” một tiếng nhưng vẫn hoàn toàn không hiểu gì. Hồng Ưng, Hắc Ưng và Bạch Ưng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, bọn họ không biết phải giải thích thế nào để cho Ly Tâm hiểu nên phần việc này cứ để lão đại làm đi.
Đúng lúc này, Ly Tâm bỗng nghe thấy hàng loạt những tiếng bước chân dồn dập. Cô tò mò, ngó đầu ra xem. Thấy Hoàng Ưng trang bị trên mình toàn một màu đen từ trên xuống dưới. Anh ta đứng giữa bãi đất trống, trước mặt là gần một trăm người của Tề Gia.
Lúc này, đám Hồng Ưng cũng từ trên trực thăng bước xuống, thấy vậy, Ly Tâm cũng xuống theo. Cô nghe Hoàng Ưng nói ra một loạt các mệnh lệnh, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên cô hoàn toàn không nghe rõ anh ta nói gì.
Khi cô tới chỗ Hoàng Ưng thì đám người ở đó đã giải tán và quay trở lại với nhiệm vụ được giao. Bạch Ưng lái chiếc xe cadillac màu đen đỗ ngay cạnh bọn họ, mở cửa xe, nói:
– Ly Tâm, cô lái đi!
Nghe vậy, Ly Tâm liền gật đầu, ngồi vào vị trí tay lái, Bạch Ưng chuyển sang ghế phụ, còn Hắc Ưng, Hồng Ưng và Hoàng Ưng thì ngồi hết ở ghế sau.
– Bây gời chúng ta sẽ đi đâu? – Ly Tâm vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
Hoàng Ưng mở bản đồ định vị trên xe rồi chỉ vào một chấm màu đen trên bản đồ nói:
– Trong vòng mười phút nữa cô có thể lái xe đến được chỗ này được không?
Ly Tâm vừa liếc mắt nhìn vừa gật đầu:
– Được!
Ly Tâm khởi động xe, dẫn đầu một đoàn xe bắt đầu di chuyển. Vì vừa phải lái xe trên con đường đất gập ghềnh vừa chật hẹp nên Ly Tâm cảm thấy có phần hơi bức bối. Cô quay đầu, hỏi:
– Đây là đâu vậy?
– Đảo hoang!
Nghe xong, Ly Tâm bỗng im bặt không nói gì nữa. Vì nếu như đây là đảo hoang như lời bọn họ nói thì đương nhiên là không thể có những con đường mòn như thế này được. Cho nên, những con đường này chính là do công sức của người Tề Gia bỏ ra, làm được như vậy đã là quá tốt rồi, cô còn có gì để phàn nàn nữa?
Đúng mười phút sau, Ly Tâm dừng xe lại ở một bãi đất trống khác. Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy Jiaowen đang nói chuyện với mấy người thuộc hạ. Vừa nhìn thấy cô đến, anh ta liền mỉm cười, ra hiệu cho mấy người kia đi làm nhiệm vụ rồi bước đến chỗ Ly Tâm.
– Ly Tâm, cuối cùng cô cũng đến rồi, cô không biết đâu, Tề Mặc mong chờ cô đến đây rất lâu rồi đấy.
Nghe vậy, Ly Tâm liền ngó nghiêng, ráo rác nhìn xung quanh rồi quay đầu hỏi:
– Tề Mặc đâu?
– Tề Mặc và Lam Tư đang ở khu phía Tây! – Phong Vân Wiliam từ phía xa đi tới, thay Jiaowen trả lời.
Ly Tâm nghe xong liền gật đầu nhưng sau đó lại nhíu mày nghi hoặc:
Sao bọn họ lại ở chung với nhau vậy?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Hồng Ưng liền đáp:
– Lát nữa cô cùng tôi tới chỗ lão đại thì sẽ biết ngay thôi!
Ly Tâm gật đầu:
Chắc phải vậy rồi!