Chương 1:
Năm nay Tề Thiên Vũ lên 3 tuổi, Ly Tâm lại mang thai đứa thứ hai. Trong những tháng ngày đầu tiên, việc mang thai rất khổ sở, nghén liên tục.
Trong lúc Tề Thiên Vũ đang ăn sáng thì thấy Mami đang đứng một bên, ói mửa liên tục. Tiểu Vũ không biết nguyên do, tưởng mẹ mắc bệnh nặng nên cậu chạy nhào tới, ôm lấy chân Ly Tâm gào thét:
– Mami Mami! Người đừng có chết, đừng có chết nha huhu!
Ly Tâm vừa mới ói xong, sắc mặt trắng bệnh, thấy tiểu Vũ khóc lóc như mưa liền đâm ra sợ hãi, tưởng con trai gặp chuyện gì.
– Tiểu Vũ ngoan nào! Mami ở đây, đừng sợ!
Tiểu Vũ thấy khuôn mặt mẹ trắng nhợt, trong đầu lại tự động liên tưởng đến mấy con ma trong bộ phim mới xem hôm qua. Càng nghĩ, nhóc lại càng cảm thấy sợ hãi nên lại càng gào thét lớn hơn.
– Mami! Tiểu Vũ sợ! Người đừng có chết, đừng có chết nha! Oa… Oa…!
Ly tâm nghe vậy giật mình:
– Mẹ vẫn còn sống đây mà, chưa có chết được đâu!
Tề Thiên Vũ ôm chặt lấy cổ Ly Tâm, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì:
– Mami, tiểu Vũ sợ, rất sợ ở chung với mấy bà mẹ kế! Hic hic!
Ly Tâm giật mình:
– Ai nói với con như vậy hả! Ly Tâm tức giận, tên nào cả gan dám nguyền rủa cô chết sớm như vậy chứ? Lại còn dám nói trước mặt con trai cô như vậy nữa? Cô mà biết được, chắc chắn sẽ băm thây hắn ra làm trăm mảnh.
Tiểu Vũ khóc sướt mướt:
– Dạ, là Daddy! – Tiểu Vũ nói dối không chớp mắt. Nếu mà để Mami nhóc biết được là nhóc tự nghĩ như vậy thì chết là cái chắc. Nên nhóc đành phải đổ hết tội lên người Daddy thôi. Amen!
Ly Tâm nghe xong, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Tề Mặc, anh được lắm, dám nguyền rủa tôi chết sớm phải không?
Ly Tâm vội vàng bước lên lầu để đi tìm và xử lí tội phạm. Trong đầu cô không ngừng nghĩ ra biện pháp để giải quyết tên kia.
Tề Thiên Vũ thấy vậy liền chạy như bay ra khỏi cửa. Huhu ngôi nhà này từ nay về sau không thể sống được nữa rồi, phải sang nhà chú xinh đẹp tị nạn mới được!
Lúc này, Ly Tâm đầu nổi khói xanh bước lên cầu thang, đi về phía phòng ngủ. Trong đầu cô luôn chắc nhẩm là phải xử tên kia thật đẹp, không thể nào tha thứ cho hắn được. Dám nói với con trai cô là sẽ lấy vợ kế sao? Hừ! Cứ đợi đấy!
Đứng trước cửa phòng, Ly Tâm một cước đá bật cánh cửa. Nhưng do lực quá mạnh, cánh cửa mở ra đập vào tường rồi bật trở lại, đóng sập lại theo quán tính.
Ly Tâm nhìn cánh cửa đóng lại mà uất ức, đến ngay cả nó mà cũng muốn bắt nạt cô à? Không thể nào chịu nổi được nữa. Sau khi xử lí cái tên đang ngồi trong kia xong thì sẽ quay trở lại xử đẹp mày sau. Cứ đợi đấy, cấm được chạy! (chị ơi, đấy chỉ là cánh cửa thôi chị mà!)
Ly Tâm mở cửa bước vào nhưng đương nhiên là không có hành hạ cánh cửa như lần trước nữa.
– Tề Mặc! – ly Tâm hét lên.
Tề Mặc đang ngồi trên giường đọc báo, nhìn thấy cô thì hơi nhíu mày. Anh nhìn thấy lửa giận bừng bừng trong mắt cô. Nhưng mà anh không có làm gì cô nha!
Mà không được, Ly Tâm đang mang thai ấy mà, tức giận ảnh hưởng không tốt tới đứa bé đâu đó!
Không thèm để cho Tề Mặc suy nghĩ biện pháp giúp cô hạ hỏa. Ly Tâm liền tung nắm đấm về phía Tề Mặc, mà cô còn dùng toàn lực nha!
Thấy vậy, Tề Mặc ngay lập tức túm lấy tay của cô, không cho cô phản ứng mà lập tức kéo cô vào lòng. Theo đà, Ly Tâm ngã nhào vào lòng của Tề Mặc, cánh môi của anh ngay lập tức khoá chặt miệng cô lại. Ly Tâm muốn đẩy anh ra mà quên mất mình phải phòng thủ. Tề Mặc nhân cơ hội đó rất nhanh đã công thành chiếm đất thành công.
Cả người Ly Tâm cũng vì vậy mà trở nên mềm nhũn không còn khí lực, đầu óc trở nên mơ hồ, hoàn toàn quên mất việc mình phải làm.
***************************
Chương 2:
KHI TIỂU VŨ ĐI NHÀ TRẺ!
Hiếm khi Ly Tâm có dịp dậy sớm (thực chất là bụng đói quá nên không ngủ được), trong lúc cô đang định đi xuống nhà bếp kiếm đồ ăn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc “oa oa” kinh thiên động địa của tiểu Vũ.
Ly Tâm nghi hoặc, rất hiếm khi cô thấy tiểu Vũ khóc nhè nha. Không biết ai thần thông quảng đại đến nỗi có thể bắt nạt được thằng nhóc đó vây?
Thấy vậy, Ly Tâm bèn đi vào phòng khách, nhìn thấy cô, tiểu Vũ như túm được phao cứu mạng. Lập tức lao đến, khóc tu tu nói
– Mami! Mami! Tiểu Vũ không muốn đi nhà trẻ!
Nghe vậy, Ly Tâm đập trán “bốp” một cái. Vậy mà cô lại quên mất sự việc trọng đại này, cô đúng là bị cái ăn cái ngủ làm cho đãng trí rồi đây mà!
Ly Tâm ngồi xuống, dỗ dành:
– Sao lại không đi nhà trẻ nữa chứ, tới nhà trẻ rất vui mà! Được chơi với các bạn này, chơi đồ chơi này, được ngắm cô giáo dịu dàng xinh đẹp này,…!
– Nhưng, anh đep trai nói…!
Tiểu Vũ còn chưa nói xong, Ly Tâm đã trực tiếp ngắt lời:
– Ôi dào, Phong Vân đã bao giờ đi nhà trẻ đâu mà biết chứ!
Nghe Ly Tâm nói vậy, khoé môi Hắc Ưng hơi giật giật.
Vậy là tiểu Vũ đi học với một tâm trạng rất hào hứng.
Sau khi ăn sáng xong, Ly Tâm đang ngồi đoc tạm chí thì thấy Phong Vân cười vô vùng hắc ám đi vào:
– Ly Tâm, con trai chị vừa tới trường đã doạ cho tất cả các bạn trong lớp khóc thét lên rồi!
Ly Tâm nhíu nhíu mày, hỏi:
– Chuyện là sao vậy?
– Cô giáo vừa gọi điện đến nói, tiểu Vũ kể chuyện ma cho các bạn nghe khiến chún nó sợ!
Ly Tâm nghe vậy gật gật đầu, cảm thán:
Con trai cô đúng là giỏi thật, vừa mới đến lớp đã biết ra oai phủ đầu với các bạn rồi!
Mười phút sau, Hắc Ưng cười hắc hắc đi vào, nói:
– Ly Tâm, con trai cô vừa mới doạ cho cô giáo ngất xỉu
Ly Tâm lại nhíu mày:
– Nghe nói ở trường tiểu Vũ bị ngã chầy da. Cô giáo hỏi nó có bị làm sao không, nó nói không sao. Nhưng lại bồi thêm một câu: “Nhưng ba Tề Mặc chắc chắn sẽ lột da cô” làm cô giáo sợ quá ngất xỉu.
Ly Tâm gật đầu, con trai cô giỏi quá, mới có tí tuổi mà đã biết cách dựa hơi ba mẹ để doạ người khác rồi!
Lại mười phút sau, Hoàng Ưng nở nụ cười khi trông thấy kẻ khác gặp hoạ mà đi vào:
– Ly Tâm, con trai cô đánh một bạn nam trong lớp khiến nó bị chảy máu mũi!
Ly Tâm nhìn Hoàng Ưng với ánh mắt mong đợi:
– Có một bạn nói tiểu Vũ lớn lên xinh đẹp giống như von gái. Tiểu Vũ đắc ý nói: “còn hơn là lớn lên bất nam bất nữ như cậu”, sau đó còn nói, “ít ra mình còn có các bạn nữ theo đuổi, còn cậu suốt đời chỉ đi theo đuổi các bạn nữ thôi”, khiến cậu bé kia tức quá định đánh tiểu Vũ nhưng thăng bé nhanh hơn đánh cậu bé kia một quả trước, làm cậu ta chảy máu mũi.
Oa con trai cô cừ thật!
Lại mười phút sau nữa:
– Ly Tâm, con trai cô nhịch lựu đạn khiến cả nhà trẻ bị nổ. Nhưng may là không có ai bị thương hết! – Hồng Ưng ung dung nói
Lần này, Ly Tâm há hốc mồm, thật lâu sau mới khép lại đươc