Chương 9 : Năm năm
Màn đêm buông xuống, sương mù từ chiều tối giống như tơ lụa vẫn chưa kịp tan hết, từng sợi vẫn lưu luyến lượn lờ trên nhân gian, nhẹ nhàng quấn quanh Thính Vũ Hiên, phủ kín đỉnh núi, khoác lên những buội cây xanh tươi, um tùm một tầng mờ ảo.
Bùi Lương đang ở trong phòng thu dọn một chút hành lý cuối cùng. Kỳ thực cũng không có gì, hắn vốn tay không mà đến, nên tay không mà đi nhưng vẫn không nhịn được mà lưu luyến không thôi.
Hắn nhớ trang sách cũ kẹp một đóa hoa dại khô héo không biết tên, nhớ tiếng hạc kêu văng vẳng trong chiều mưa ảm đạm, nhớ ánh trăng trong suốt chảy lênh láng trên đất, ướt đẫm mặt hồ từng đêm. Còn cả gốc cây bằng lăng trước sân mà mùa hè năm nao, hắn đã từng cùng Dương Tú, Lưu Hiên khắc tên ba người lên trên đó.
Thứ hắn muốn mang đi, thực sự nhiều lắm...
Nhưng cuối cùng, Bùi Lương cũng chỉ dám cầm theo bộ quần áo đã có chút sờn rách mà Tết năm ấy Mạc Liên đã mua cho cùng thanh đao đốn củi đầu tròn cũ kỹ đã làm bạn với mình bao lâu nay.
Chia li cũng không có quá nhiều bi thương, sư phụ chỉ căn dặn hắn một câu :
- Tự chăm sóc bản thân, hưởng thụ khoảng thời gian này thật tốt...
Bùi Lương thì có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng lại chỉ có thể quỳ xuống trước mặt nam nhân ấy, dập đầu ba cái thật vang, để mặc cho máu chảy ròng ròng.
Ra khỏi phòng, trước khi hắn đi, bóng dáng của một thiếu nữ cũng đột ngột hiện lên trong tầm mắt. Dương Tú an tĩnh đứng đó, không biết bao lâu, nhìn hắn, lại nhìn tinh không, gió từ sau núi thổi qua vai nàng, hất lên mái tóc đen dài, chảy tới ngang eo. Dương Tú nói hắn hãy chờ nàng, nàng nhất định sẽ đuổi kịp hắn rồi sau đó liền có chút vội vàng mà rời đi. Bùi Lương cảm giác thái độ của nàng có chút là lạ nhưng cũng không biết rõ là ở đâu.
"Dương Tú vốn thông minh hơn mình nhiều, có lẽ nàng sẽ chẳng mấy chốc mà vượt qua mình sau đó gia nhập Liễu Diệp tông..."
Bùi Lương thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, đồng thời cũng tự nhủ rằng bản thân phải cố gắng hơn mới được.
Chỉ là, cuối cùng, hắn cũng không thấy được thân ảnh với sống lưng thẳng tắp kia...
Bùi Lương lưu luyến nhìn tất cả lần cuối hồi lâu rồi mới chậm rãi xuống dưới chân núi. Bùi Lương cũng không biết rằng đằng xa vẫn luôn luôn có ánh mắt dõi theo từ đầu, mãi cho tới khi hắn đến bên kia sườn núi, biến mất trong bóng đêm thì mới khẽ thở dài một tiếng.
......
Sáng sớm ngày thứ hai, theo một hồi trống rộn ràng vang lên, Bùi Lương cùng tất cả đệ tử liền lấy tốc độ nhanh nhất tập hợp tại Luyện Võ Trường. Liễu Diệp tông có thiết trí một bài tập bắt buộc vào buổi sáng là chạy bộ quanh tông môn một vòng.
Bùi Lương dù đã được rèn luyện nhất định nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, trong chốc lát cũng chưa thể quen với cường độ vận động như vậy nên rất nhanh đã thấm mệt nhưng nghĩ tới việc không thể để cho sư phụ mất mặt nên hắn vẫn gắng gượng hoàn thành đến cùng.
Tôn sư huynh thấy vậy không khỏi kinh ngạc khen hắn một câu, bảo là rất ít người mới có thể theo kịp ngay từ ban đầu, thường thường đều là bỏ cuộc giữa chừng, nằm liệt ngay bên đường. Bùi Lương mệt mỏi gật đầu, đi ăn sáng sau đó theo Tôn sư huynh đến Nghị Sự Đường gặp chưởng môn.
Chưởng môn cười cười nói rằng rất coi trọng Bùi Lương rồi hỏi thăm tình hình của Trần Ninh Chính. Bùi Lương đơn giản nói qua một chút liền chủ động cáo lui.
Cứ như vậy, hắn đã chính thức đặt chân tại Liễu Diệp Tông
Ngoại trừ việc tu luyện hàng ngày, biết Bùi Lương muốn học chữ, chưởng môn liền sắp xếp cho hắn tiến vào thư viện viết chữ đọc sách cùng những người khác.
Bùi Lương thỉnh thoảng cũng xin ra ngoài làm nhiệm vụ cùng các sư huynh sư tỷ đi giúp đỡ nhà nông hay xua đuổi đạo tặc. Có lúc rảnh rỗi, Bùi Lương hoặc là lẳng lặng ngắm nhìn mây trôi hoặc là đứng giữa lưng chừng núi nghe gió thổi cỏ lay.
Năm năm cứ thế trong nháy mắt qua đi, Bùi Lương cũng đã trở thành một trong những người trẻ tuổi nhất của Liễu Diệp Tông được sử dụng Liễu Diệp đao. Hai thiếu nữ mà Bùi Lương gặp lúc mới vào tông là Quyên tỷ cùng Phương tỷ biết tin không khỏi chạy tới chúc mừng, khen hắn có thiên phú, lại trêu chọc hắn một hồi, hỏi rằng liệu đã có thể thay thế thanh đao bổ củi đầu tròn cũ kỹ kia hay chưa.
Các nàng còn đem theo ba con gà nướng cùng một vò rượu để ăn mừng. Bùi Lương không uống rượu nhưng sức ăn của hắn bây giờ cũng tương đối lớn nên ba người sau đó, theo thói quen liền đến nhà ăn rồi chọn một chỗ tương đối vắng vẻ để tiếp tục cuộc vui.
Năm năm này, quan hệ giữa bọn họ trở nên rất thân thiết, vừa giúp đỡ, chiếu cố lại vừa học tập lẫn nhau. Chỉ là, không phải ai trong tông môn cũng thân thiện như các nàng vậy. Một số người đến trước trông thấy mình dần thua kém Bùi Lương thì không khỏi ở sau lưng đàm tiếu, nói những lời không dễ nghe.
Bùi Lương vốn cũng không có thời gian cho mấy chuyện như thế này nên vẫn luôn để bọn họ muốn nói gì thì nói. Chỉ là thái độ đó của Bùi Lương dường như cũng kích thích ngược lại, nên cuối cùng, bọn họ liền tụ tập lại, quyết gây sự với hắn một phen. Bùi Lương đành dứt khoát đánh mấy người đó một trận, sau đó đem cả đám treo ngược lên gốc cây dưới chân núi một đêm.
Từ đó, Liễu Diệp Tông lại có thêm vài thanh thiếu niên tốt biết điều. Chưởng môn biết chuyện, không những không trách phạt còn khen ngợi hắn một hồi, nói hắn dám yêu dám hận, làm việc kỹ lưỡng, hành xử có trước có sau. Bùi Lương biết hắn làm như vậy cũng có phần nể mặt sư phụ.
Sư phụ, sư tỷ, Dương Tú...
Năm năm, mặc cho hắn hoài niệm bao nhiêu, mặc cho Thính Vũ Hiên chỉ cách Liễu Diệp tông một mảnh rừng, ba người họ cũng chưa từng qua đây thăm, dù chỉ một lần. Mặc dù hắn cũng như vậy.
Ban đầu, Bùi Lương vẫn luôn luôn vô ý thức kiềm chế xúc động muốn trở về nơi đó, hắn cố gắng khiến mình thật bận rộn để thời gian trôi qua mau hơn, để bản thân trưởng thành nhanh hơn một chút. Bùi Lương muốn khi quay trở lại, mình đã trở thành một người đàn ông chân chính, một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất để có thể khiến sư phụ và sư tỷ cảm thấy tự hào.
Nhưng sau này, hắn cũng bắt đầu nhận ra một chuyện...
Sau khi được truyền đao vài ngày, Bùi Lương liền tiếp tục đi theo Tôn sư huynh làm nhiệm vụ, lần này là giải quyết một đám giặc c·ướp từ phương xa chạy đến, chúng đã tàn phá ba bốn thôn trang. Đoàn người Bùi Lương vừa đến nơi liền cử ra một vị sư đệ đi thăm dò thì đã thấy giặc c·ướp ở không xa, đang trên đường tới đây nên Tôn sư huynh đề nghị mọi người tản ra, bày trận địa mai phục.
Có lẽ do cũng kinh qua không ít trận chiến nên thủ lĩnh của đám giặc c·ướp vừa mới tiến lại gần thôn liền cảm giác có chút không đúng, do dự không dám vào, định rút lui. Tôn sư huynh thấy vậy liền có chút xao động, vội vàng hô lớn, dẫn theo mọi người đồng thời xông lên.
Giặc c·ướp có phần tinh nhuệ, quân số cũng đông hơn bình thường nhưng dưới sự chênh lệch thực lực nên rất nhanh vẫn b·ị đ·ánh g·iết gần phân nửa, số còn lại sợ hãi, quỳ xuống xin hàng thì lần lượt bị trói lại sau đó áp giải cho quan phủ.
Chỉ là, cuối cùng, phía Liễu Diệp tông cũng c·hết mất ba người. Tôn sư huynh thấy vậy thì đau lòng khóc lớn, mọi người cũng bi thương không ngừng, tiến tới an ủi, Bùi Lương chỉ âm thầm lắc đầu. Hắn thấy đây là do Tôn sư huynh hành động nóng vội nên mới khiến ba người này c·hết thảm nhưng chính bản thân hắn cũng...
Bùi Lương như nghĩ đến điều gì, không khỏi trầm mặc, nhìn về phía xa xăm tới mức xuất thần
Thở dài một hơi, hắn quyết định, ngày mai mình sẽ đi làm một chuyện mà năm năm này bản thân vẫn luôn mong ngóng rồi lại do dự mãi không thôi...
Cả đám người vì có đồng bạn c·hết đi nên chẳng có tâm tình nào mà đáp lại sự tiếp đón nồng nhiệt của thôn dân. Mọi người tổ chức một trận hỏa táng đơn giản, sau đó đem tro cốt của ba người cất trong hũ rồi ủ rũ trở về Liễu Diệp tông. Bùi Lương cũng bỏ đi ý định mua chút quà bánh về cho Quyên tỷ cùng Phương tỷ.