Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 10 : Trở về




Chương 10 : Trở về

Ngày thứ hai, nhóm người Bùi Lương đã trở lại Liễu Diệp Tông. Tôn sư huynh sau khi báo cáo nhiệm vụ xong liền muốn tự mình đem tro cốt của ba người kia trở về quê nhà của họ. Bùi Lương thì lặng lẽ tiến về phía Thính Vũ Hiên.

Hắn bước lên sơn đạo, đi trên mảnh rừng quen thuộc, trong thoáng chốc như trở lại khoảng thời gian trước đây. Chỗ ba người từng miệt mài đốn củi bây giờ cỏ xanh đã mọc um tùm, che kín đi những gốc cây trống trơn. Nếu không phải vẫn còn nhớ đại khái đường đi thì chưa chắc hắn đã nhận ra nơi này.

Lưu Hiên vẫn chưa về, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không về nữa...

Mặc dù chưa từng quay lại nhưng thông qua một vài đệ tử đi lấy dược thảo, hắn luôn âm thầm hỏi thăm không ít tình hình của Thính Vũ Hiên, biết rằng sư phụ, sư tỷ và Dương Tú vẫn khỏe. Trong năm năm này cũng có vài người đệ tử mới đến nhưng trong đó cũng không có tên nhóc ham chơi, bướng bỉnh ấy.

Bùi Lương dừng chân một lát, không nhịn được vuốt ve thân cây rồi lại lắc lắc đầu, tiếp tục đi.

Hôm nay có rất nhiều thời gian, hắn có thể chậm rãi đi cũng có thể chậm rãi hồi tưởng mọi chuyện nhưng cũng không nguyện ý đắm chìm trong đó quá lâu. Quá khứ cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, người chung quy phải biết hướng về phía trước.

Đi thêm một đoạn đường, hắn đã bắt đầu có thể nhìn thấy đền thờ chạm đá từ xa. Lúc mới đến đây, Bùi Lương cảm thấy nó sao mà cao lớn, sao mà thần bí, khó lường. Bây giờ nhìn lại thì thấy đó cũng chỉ là một ngôi đền bình thường.

Đi qua năm tháng, trải qua nhiều chuyện, hắn đã trưởng thành cùng bình tĩnh hơn nhiều lắm, không còn là đứa nhóc ngây thơ, quê mùa như năm đó nữa rồi. Bùi Lương cũng hiểu được chữ khắc trên đền thờ là gì, cũng mơ hồ biết một chút rằng hai chữ "Vấn Đạo" này có ý nghĩa như thế nào với sư phụ, sư tỷ hay với chính bản thân...

Bùi Lương từ từ đi tới trước cầu nhỏ, không một tiếng động dừng lại, lặng yên ngắm nhìn thân ảnh đang đứng trước mặt. Mạc Liên vẫn ở đó, tựa như cái ngày đầu tiên mà hắn bổ củi luyện đao trở về, ngay cả sợi tóc dường như cũng không đổi.

- Ngươi đã cao lớn hơn nhiều rồi...

Giọng nói của nàng cũng không còn lạnh lùng như trước, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng vẫn đủ để người khác nghe được

- Trong tông bây giờ cũng không có mấy ai cao hơn ta...



Bùi Lương gật gật đầu, có chút cảm khái nói.

Năm đó, hắn vẫn còn là một đứa trẻ gầy gò, yếu đuối, kiễng chân lên cũng chỉ đến ngang vai của Mạc Liên. Bây giờ, hắn vậy mà đã trở thành một thanh niên lưng hùm vai gấu, cao gần hai thước. Mái tóc cũng đã dài hơn trước không ít, phải lấy dây buộc lại, trên cằm còn xuất hiện vài sợi râu lưa thưa, Bùi Lương tỉa một hồi thì không lâu sau chúng lại mọc nên dứt khoát để đấy.

Làn da vì ăn gió nằm sương lâu ngày đã ngả sang một màu rám nắng khỏe mạnh, bắp thịt do tu luyện cũng dần trở nên nảy nở, cuồn cuộn lại phá lệ thon gọn, tràn đầy mỹ cảm, như ẩn như hiện dưới lớp vải đơn bạc.

Bên eo thô treo hai thanh đao, một bổ củi cũ kỹ, một Liễu Diệp uốn lượn, lẳng lặng nằm im, chỉ chờ cánh tay cường tráng của hắn vung lên.

Bùi Lương lúc này từ từ đi tới, sóng vai bên cạnh Mạc Liên, bình thản mà ôn hòa nhìn mặt hồ trong xanh, phẳng lặng cùng với nàng. Trong chớp mắt, Bùi Lương muốn khoảnh khắc này cứ thế kéo dài mãi mãi...

- Ngươi phát hiện ra rồi?

Mạc Liên bỗng lên tiếng hỏi một câu không đầu không đuôi, phá vỡ sự yên tĩnh. Bùi Lương trầm mặc không đáp nhưng hắn hiểu nàng đang nói đến chuyện gì.

Đó cũng là lí do mà hắn quyết định tới đây...

Sư phụ và Mạc Liên đều nói luyện khí là điều cơ bản nhất mà mỗi một đệ tử Liễu Diệp Tông phải trải qua. Nhưng không được bao lâu, Bùi Lương dần dần nhận ra, ngoại trừ hắn, cho dù là chưởng môn, các vị trưởng lão, Tôn sư huynh, Quyên tỷ, Phương tỷ... hay bất cứ ai khác trong tông môn cũng không biết luyện khí là như thế nào. Tất cả mọi người chỉ đơn thuần là dùng đao tập võ, luyện thể...

Năm năm, trong lúc làm nhiệm vụ, Bùi Lương đã đi tới không ít nơi, chạm mặt qua vô số giặc c·ướp, gặp gỡ rất nhiều đệ tử tông môn hay nhân sĩ trong giang hồ khác nhưng cũng không ai có Tiểu Cẩu Cẩu giống như hắn cả.

Bùi Lương không hiểu tại sao sư phụ và Mạc Liên lại phải nói dối mình. Hắn không muốn nghi ngờ hai người nhưng cũng vô ý thức trốn tránh nó. Bùi Lương dần dần che giấu thực lực đi, chỉ thể hiện ra mình là một đệ tử phổ thông khá có thiên phú. Cũng vì lí do này nên ngay cả việc vốn định trở về thăm Thính Vũ Hiên từ lâu vẫn bị hắn trì hoãn mãi không thôi.

Cho đến tận bây giờ, khi tiếp tục có n·gười c·hết trước mặt mà bản thân ở một bên vẫn giả ngây giả ngô, Bùi Lương cuối cùng cũng quyết định về đây để làm cho ra lẽ mọi việc. Hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể tránh né việc này cả đời...



- Ngươi rất có thiên phú, ở nơi linh khí thiếu thốn này mà vẫn có thể tu luyện được như vậy...

Mạc Liên nhẹ giọng đáp, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện gì đó...

Bùi Lương nghe vậy liền trầm mặc, mãi sau mới thốt ra được hai câu :



- Tại sao lại là ta? Và vì cái gì?

Mạc Liên khẽ cúi đầu :

- Nhân nhân quả quả, trong tăm tối, mọi thứ cũng đã được chú định từ trước...

Bùi Lương nhìn bộ dạng luôn lạnh tựa băng sương của nàng bỗng dưng lại hiện lên từng tia mê man, mịt mờ cùng trống rỗng thì không hiểu thấu đau lòng, lại không nhịn được mà tức giận, lớn tiếng nói với người mà mình vô cùng kính trọng này :

- Rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì?

- Ta coi ngươi và sư phụ như những người sinh ra ta lần thứ hai nhưng trong mắt các ngươi, ta là thứ gì?

Lúc sau, như trôi qua ngàn năm dài, Mạc Liên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ ngước nhìn Bùi Lương. Đối diện với đôi mắt của nàng, tâm tình có phần kích động của hắn cũng dần an tĩnh trở lại.

Khi Bùi Lương còn muốn lên tiếng hỏi tiếp thì Mạc Liên đã bất chợt đưa tay, nhẹ nhàng đón lấy vài bông tuyết bay bay trong gió. Không biết từ khi nào, từng đợt tuyết trắng muốt đã bắt đầu rơi xuống mặt đất tĩnh lặng.



- Đông đã tới, ngày mai, ngươi hãy cùng ta vào rừng đi săn...

Mạc Liên ngửa đầu nhìn lên trời, khẽ nói một câu như vậy với hắn rồi xoay người rời đi. Bùi Lương vô ý thức nắm chặt tay, cũng không có đuổi theo. Nàng đã không muốn nói thì hắn có làm gì cũng vô ích...

"Đi săn?"

Bùi Lương cảm giác ngày mai sẽ có việc gì đó không tầm thường xảy ra...

Lắc lắc đầu, hắn đành tiếp tục đi qua cầu nhỏ, chậm rãi đến gần Thính Vũ Hiên. Bùi Lương nhìn thấy trước sân có mấy thiếu nữ đang chơi đùa, đuổi nhau trong tuyết, các nàng dường như là đệ tử mới của sư phụ.

Mấy thiếu nữ trông thấy Bùi Lương, không khỏi giật mình dừng lại, lên tiếng:

- Ngươi...ngươi là...

Bùi Lương đưa mắt quan sát một vòng, nhẹ giọng nói :

- Đừng sợ, ta cũng giống các ngươi, đã từng là một trong những người ở đây...

Các nàng quan sát Bùi Lương, thấy hắn cũng không giống như đang nói dối thì cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi như nhớ ra điều gì, một thiếu nữ trong đó đột nhiên lên tiếng :

- Ngươi... không, huynh...huynh có phải là Bùi sư huynh - người đã tiến vào Liễu Diệp tông mấy năm về trước hay không?

Bùi Lương khẽ gật đầu :

- Chính là ta...

- Oaaaa!

Mấy thiếu nữ kinh ngạc thốt lên, trong thoáng chốc phản ứng lại liền trở nên nhiệt tình không thôi. Các nàng bắt đầu bám lấy hắn hỏi vô số vấn đề loạn thất bát tao như trong tông như thế nào, có vị sư huynh nào tuấn tú không, luyện tập hàng ngày có gian khổ hay không...