Chương 8 : Rời đi
Cuối cùng, Dương Tú cũng trở về nhưng đây đã là chuyện của ba năm sau, với lại, Lưu Hiên cũng không đi theo nàng.
Bùi Lương không hỏi, cũng không dám hỏi, dù chỉ một câu.
Tâm tình Dương Tú cũng chỉ thất thường trong mấy ngày, sau đó liền trở lại như bình thường. Chỉ là nàng cũng không còn dễ gần nữa, đối xử với Bùi Lương đã không giống trước kia, xa cách không thôi.
Hắn biết, nàng cũng đã bắt đầu lạnh nhạt như sư tỷ Mạc Liên. Bùi Lương không ngạc nhiên, ba năm này, hắn cũng lạnh nhạt hơn không ít, đã rất hiếm khi khóc cũng không còn nhớ về gia đình nhiều như trước kia nữa. Mặc dù không biết điều này là tốt hay xấu nhưng Bùi Lương nghĩ rằng muốn làm người trưởng thành thì phải học cách để trở lên lạnh nhạt.
Chỉ có phản ứng bình thường của sư phụ với sư tỷ vẫn khiến Bùi Lương cảm thấy có chút hoảng hốt. Nếu không phải vì Lưu Hiên không trở lại cùng với việc hắn đã cao hơn một cái đầu, bàn tay vì đốn củi luyện đao cũng chai sạn đi không ít thì còn tưởng rằng mọi chuyện mới như ngày hôm qua đâu.
Trong ba năm này, ngoại trừ học chữ, chăm dược thảo vào buổi sáng, buổi chiều đốn củi luyện đao thì sư phụ cũng đã bắt đầu truyền dạy khẩu quyết tu luyện cho hắn. Sư phụ cũng không nói tên nó là gì, bảo hắn thích gọi như thế nào thì gọi.
Chỉ là, sau đó, dù Bùi Lương đã tập trung xếp bằng hồi lâu, tĩnh tâm thầm đọc khẩu quyết rồi chăm chú cảm thụ biến hóa trong cơ thể y theo lời sư phụ dạy nhưng vẫn chẳng cảm nhận được điều gì. Khi này, Bùi Lương cũng tự an ủi mình rằng đây mới chỉ là lần đầu tiên nên cũng không quá nôn nóng nhưng gần một tháng sau, mọi thứ vẫn y nguyên như vậy thì Bùi Lương bắt đầu hoảng.
Sư phụ, sư tỷ đã dày công giúp hắn học nhưng hắn không tiến bộ một chút nào!
Mặc dù cả hai cũng không tỏ vẻ gì, đều nói là chuyện này không vội được nhưng Bùi Lương không sao an tâm nổi. Hắn rất sợ một ngày nào đó, sư phụ sư tỷ sẽ không nhịn được nữa mà nói hắn là đồ đần sau đó đuổi hắn đi, vứt bỏ hắn...
Bùi Lương quyết định không học chữ khi nghỉ trưa nữa, lúc đốn củi luyện đao cũng chỉ chặt vài chục khúc, cho tới khuya, hắn bắt đầu thức đến rạng sáng rồi mới chợp mắt một chút. Cứ thế, Bùi Lương dành tất cả những khoảng thời gian đó để mà lao vào xếp bằng tu luyện một cách điên cuồng.
Cuối cùng, cũng không biết quà bao lâu, có lẽ là nửa năm sau đó, khi Bùi Lương đã dần c·hết lặng, chuẩn bị rời đi trong đau khổ để không phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của sư phụ và sư tỷ thì hắn bỗng nhiên cảm thấy trong bụng nóng nóng lại nhộn nhạo không thôi.
Bùi Lương thấy vậy liền kinh hỉ đến tột cùng, hắn vô cùng xúc động, rơm rớm nước mắt mà cảm nhận luồng khí bé nhỏ ấy. Hơn nửa năm nỗ lực gian khổ, cuối cùng cũng có thành quả.
“Có lẽ, đây là cảm giác hạ sinh con cái đi, cũng không biết lúc cha mẹ sinh ra ta thì tâm tình của họ như thế nào?”
Bùi Lương không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ, lại cũng không để tâm quá lâu rồi buồn như trước nữa.
Thấy luồng khí này liên tục nghịch ngợm, phá phách lung tung y như một con chó nhỏ nên hắn đã đặt tên cho thứ này là Tiểu Cẩu Cẩu.
Từ đó, việc tu luyện bắt đầu thông thuận hẳn lên, không còn quá mức khó khăn. Mấy tháng sau, hắn cũng đã có thể cảm nhận được khí lưu du dộng rõ ràng trong thiên địa theo lời sư phụ nói,
Tiểu Cẩu Cẩu theo từng ngày cứ lớn dần cũng không còn quậy phá, nghịch nghợm như ban đầu nữa mà dần dần an tĩnh hơn. Vừa trở nên to lớn vừa dần lạnh nhạt, hắn cũng không biết có nên gọi nó là Đại Cẩu Cẩu hay không nhưng có thể khẳng định một điều là nó rất lợi hại.
Trước đây, mỗi khi vung đao bổ củi, hắn chí ít cũng phải hì hục chém gần chục đao, còn phải chịu lực phản chấn tới bàn tay lên bả vai nữa, tê dại, đau nhức không thôi. Bây giờ, khi hắn gọi Tiểu Cẩu Cẩu ra hai cánh tay, bảo nó trèo lên lưỡi đao, sau đó chém xuống một nhát, khúc gỗ cứng cáp, to lớn vậy mà bỗng chốc lại mỏng manh như một tờ giấy, rách ra một vết nứt sâu hoắm trong khi cơ thể hắn vẫn nhẹ nhàng vô cùng.
Cứ như vậy, sau khi Dương Tú trở về không lâu, sư tỷ Mạc Liên lại tìm tới hắn để nói một chuyện :
- Sư phụ bảo ngươi từ ngày mai hãy tới Liễu Diệp tông tu luyện!
Việc này quá đột nhiên, khi này, Bùi Lương cũng có chút ngây ngốc, vô ý thức nói :
- Nhưng, sư tỷ,…ta vẫn chưa học xong chữ, chưa nhớ hết dược thảo, chưa luyện được đao pháp, khẩu quyết tu luyện của sư phụ cũng…
- Tất cả những thứ đó ngươi đều có thể học được sau khi vào Liễu Diệp tông...
Mạc Liên thản nhiên nói, Bùi Lương thì cứng họng, nhìn nàng trân trối, vốn không nói được gì nữa, lại không nhịn được mà thốt lên :
- Sư tỷ, ngươi cũng muốn ta đi sao?
Hắn hi vọng nghe được điều gì đó từ phía Mạc Liên. Bùi Lương đã lớn, đã hiểu thêm được nhiều điều, cũng đã sớm quên đi cái tát năm đó của Mạc Liên...
- Ta tin tưởng ngươi có thể thích ứng Liễu Diệp tông…
Mạc Liên chăm chú nhìn hắn một chút liền quay người nói :
- Đi thôi, để ta dẫn ngươi tới tông môn xem qua một lượt...
Bùi Lương thấy vậy thì có phần thất lạc mà đi theo nàng.
Mạc Liên dẫn hắn xuống, đi qua hai sơn phong, vòng qua cánh rừng dưới chân núi để tới Liễu Diệp tông.
Sơn môn cao rộng, khí thế uy nghiêm khiến Bùi Lương cũng cảm thấy có chút chấn động cùng mong chờ. Trước cửa có một người đang đứng đợi, là một thanh niên có phần già dặn, dường như là đệ tử ở đây.
Người đó thấy Mạc Liên lại gần thì cũng nhanh chóng tiến tới, ôn tồn cười nói:
- Mạc Sư tỷ vất vả rồi, đây hẳn là đệ tử mà Trần tiên sinh chỉ tên đưa tới?
- Hắn tên là Bùi Lương, nhờ Tôn sư đệ đưa hắn đi làm quen tông môn một chút...
Mạc Liên nắm tay Bùi Lương dắt tới trước mặt người đệ tử đó.
- Sư tỷ yên tâm, đã là đệ tử của Trần tiên sinh thì ta nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt!
Không được bao lâu, Mạc Liên nói thêm vài câu nữa rồi cũng đi. Bùi Lương thì có chút thất thần nhìn về phía thân ảnh của nàng. Cái nắm tay vừa rồi khiến hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Năm đó, từ một đứa bé yếu đuối, vậy mà hắn đã đi đến một bước này...
Trong lòng phức tạp vạn phần, Bùi Lương có chút chần chừ mà cùng Tôn sư huynh đi vào trong tông môn. Liễu Diệp tông rất lớn, có Luyện Võ Trường, Phòng Nghị Sự hay Chấp Pháp Đường duy trì trật tự. Bùi Lương để ý tông môn có nhà ăn rất rộng rãi và sạch sẽ, hậu sơn còn xây hàng chục dãy phòng ốc để cho đệ tử ở lại nữa.
- Phòng của sư đệ đây, về sau đệ sẽ sinh hoạt ở chỗ này cùng mọi người.
Sau khi đưa Bùi Lương tham quan tông môn một lượt, Tôn sư huynh liền dẫn hắn tới một căn phòng đơn sơ, tuy không rộng rãi bằng Thính Vũ Hiên nhưng chỉ có một người ở thì vẫn thoải mái lắm.
- Nếu đệ muốn, không cần chờ tới ngày mai, ngay bây giờ cũng có thể vào ở!
- Đa tạ sư huynh nhưng vẫn cứ để ngày mai đi...
Bùi Lương lắc lắc đầu.
Tôn sư huynh thấy vậy cũng chỉ căn dặn Bùi Lương thêm vài điều nữa rồi rời đi, bảo hắn thích thì cứ tiếp tục đi dạo xung quanh. Hiện tại mới qua gần một giờ, vừa nãy cũng chỉ là lướt qua vài nơi nên Bùi Lương vào trong phòng nhìn một lát thì chẳng mấy chốc lại nhấc chân ra ngoài.
Lúc này đại đa số người vẫn ở Luyện Võ Trường, Bùi Lương nghe tiếng hô vang rầm trời liền quyết định đi về phía đó xem sao.
Luyện Võ Trường rất lớn, phải bằng mấy chục Thính Vũ Hiên, bây giờ đang có mấy trăm người, cả nam lẫn nữ, miệt mài vung tay luyện đao. Bùi Lương còn không gặp qua chưởng môn, chưa chính thức bái nhập làm môn hạ nên không thể đi vào, chỉ có thể trèo lên gốc cây gần đó, quan sát ở đằng xa.
- Đây là Thiên Cân Đao Pháp mà sư phụ, sư tỷ nói tới sao?
Hắn có chút khó hiểu mà nhìn, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Không rõ bao lâu, Bùi Lương hơi nhàm chán nên liền buông tay nhảy xuống nhưng tiếp đất không tốt, bắp chân liền nhói đau một cái khiến Bùi Lương bất chợt té nhào.
Xoa xoa chân, hắn nhanh chóng ngồi dậy rồi vận dụng vài thủ pháp trị thương đơn giản mà sư phụ dạy nên cũng đỡ đau nhưng vẫn phải ngồi chờ thêm một chút cho khôi phục hẳn.
Lúc này, có hai thiếu nữ từ đằng sau đi đến, có lẽ nhìn thấy hắn ngồi một mình ở dưới gốc cây có chút kì lạ nên bắt đầu lại gần hỏi thăm :
- Tiểu đệ đệ, ngươi làm sao vậy?
- Ta b·ị đ·au chân…
Bùi Lương có chút xấu hổ mà trả lời, hắn cũng không dám nói là do mình nhìn lén mọi người rồi té ngã từ trên cây xuống.
Trong đó, có một thiếu nữ trông thấy bộ dạng ngây thơ của Bùi Lương thì không khỏi cười hì hì, ngồi xổm xuống, khẽ nắm lấy bàn chân của hắn, cười hỏi :
- Ồ, vậy để ta xoa bóp chân cho đệ đi! Tiểu đệ đệ, thấy sao, có bớt đau, dễ chịu hơn nhiều không?
- Ngươi cũng đừng trêu chọc người ta như vậy chứ!
Thiếu nữ bên cạnh không khỏi cười mắng nàng, sau đó lại quay sang hỏi Bùi Lương một cách dịu dàng :
- Ta trông đệ rất lạ, đệ có phải là đệ tử mới hay không?
- Vâng, đệ cũng vừa tới đây, ngày mai sẽ chính thức gia nhập tông môn…
Bùi Lương có phần ngượng ngùng đáp.
Ngoại trừ tam tỷ, chưa từng có người nào nói chuyện ôn nhu, gần gũi với hắn như vậy. Tuy rằng sư phụ, sư tỷ rất tốt nhưng giữa mọi người thủy chung có một tầng ngăn cách, không sao có thể tự nhiên như này. Trước kia có Dương Tú nhưng lại còn Lưu Hiên ở giữa nữa, bây giờ thì nàng với hắn lại càng xa cách hơn xưa.
Trò chuyện thêm một lát, khi chân đã đỡ đau, Bùi Lương liền đứng dậy cảm tạ hai người rồi vội vàng rời đi.
- Chúng ta ở ngay đằng kia, sau này có dịp thì đệ hãy ghé qua nhé!
- Vâng…
Hai thiếu nữ mỉm cười hô lớn, Bùi Lương không dám quay đầu lại, cắm đầu chạy đi một cách đầy lúng túng. Trên đường còn không cẩn thận vấp té một vài lần nữa nhưng trong lòng hắn vẫn thấy vui vô cùng.
Mọi người đều thân thiện như vậy, cảm giác thật tốt...
Trong phút chốc, hắn cũng không còn bài xích chuyện rời khỏi Thính Vũ Hiên mà đi vào Liễu Diệp tông nữa.