Chương 7 : Giao thừa
Kể từ lần đó, sau khi đánh nhau xong, Bùi Lương liền đặc biệt chú ý tới Lưu Hiên, sợ hắn lại thừa dịp mình không để ý thì đánh lén. Tuy rằng bị Mạc Liên tát khiến Bùi Lương cũng không dám chủ động gây sự nhưng nếu Lưu Hiên không biết điều, hắn vẫn luôn sẵn sàng đáp trả.
Chỉ là lo lắng của Bùi Lương là dư thừa vì từ dạo đó đến giờ, Lưu Hiên vẫn đang cãi nhau cùng Dương Tú, không biết là vì chuyện gì.
Chiều tới, ba người lại xuống núi đốn củi như thường lệ. Lưu Hiên vừa mới bắt đầu còn rất bình thường nhưng càng về sau, động tác càng chậm, cuối cùng vậy mà trực tiếp vứt bỏ đao bổ củi sang một bên, ngồi dưới đất khóc lớn :
- Ta không nên ở chỗ này! A Tú! A Tú! Ngươi dẫn ta về nhà đi! Ta muốn về nhà!
- Ngươi nói nhảm gì vậy?
Dương Tú cũng vội vàng vứt đao bổ củi xuống để an ủi hắn :
- Không phải chúng ta đã thoản thuận với nhau rồi sao? Chờ mấy tháng nữa, sau tết, ta sẽ cùng ngươi trở về nhà...
Giọng nói của Dương Tú rất nhỏ nhưng thính lực của Bùi Lương khá tốt nên vẫn nghe được đại khái.
- Ta không nghe, ta không nghe! Ta muốn đi ngay bây giờ! Dựa vào cái gì mà ngươi bắt ta ở chỗ này? Ta không muốn…
Lưu Hiên lớn tiếng ầm ĩ cũng khiến Dương Tú không che giấu được cảm xúc nữa mà rớt nước mắt.
Dường như nàng cũng rất muốn trở về...
Đến bây giờ, Bùi Lương rốt cục ý thức được rằng trong ba người, chỉ có một mình hắn là thật sự không muốn về nhà...
Bùi Lương có chút bận tâm, nếu như bọn họ đi thật, chỉ còn mình hắn ở lại Thính Vũ Hiên thôi thì buồn lắm. Chỉ là Bùi Lương cuối cùng vẫn không nói được gì cả, hắn giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đốn củi...
Nửa năm sau, tâm tình của Lưu Hiên vẫn thường xuyên bất ổn. Dương Tú vẫn phải luôn an ủi mãi rằng khi nào tới Tết thì sẽ rời khỏi nơi này để trở về nhà mới khiến tinh thần hắn ổn định lại một chút.
Mỗi lần Bùi Lương nghe hai người nói chuyện thì trong lòng đều sẽ thấp thỏm không thôi, hắn cũng không muốn bọn họ rời đi...
Tới gần Tết, thời tiết lạnh dần, việc đốn củi từ đó đến giờ vẫn chưa từng gián đoạn, dù chỉ một ngày. Bùi Lương cũng không để ý cho lắm, hắn đã hoàn toàn thích ứng với việc này, cũng không còn cảm thấy quá mệt mỏi với đau đớn.
Cho tới vài ngày trước giao thừa, Mạc Liên cũng không bảo ba người đi đốn củi nữa mà dẫn bọn họ xuống núi, tới một thị trấn gần đó để đi chợ. Lưu Hiên thấy vậy liền vui mừng không thôi, Dương Tú cùng Bùi Lương cũng vậy.
Sắp sang năm mới nên phiên chợ cuối năm này có rất đông người qua lại, buôn bán, nhộn nhịp vô cùng. Mạc Liên mua rất nhiều đồ ăn, đồ trang trí Tết, còn dẫn bọn họ đi tiệm may gần đó để sắm thêm vài bộ quần áo mới.
- Các ngươi thích gì thì cứ lấy đi!
Mạc Liên nói chuyện luôn luôn bình thản, lạnh lùng, nhưng hôm nay, rõ ràng có chút khác biệt, dường như nàng cũng rất cao hứng. Lưu Hiên vui vẻ kéo tay Dương Tú đi khắp gian hàng để nhìn, Bùi Lương thì chọn lấy một bộ có vẻ như vừa với mình liền quay trở lại.
- Ngươi muốn bộ này?
- ...
- Không hợp với ngươi...
Chưa để cho Bùi Lương kịp trả lời thì Mạc Liên đã lắc lắc đầu, nhanh chóng trả nó lại cho chủ cửa hàng, sau đó đi quanh tiệm một vòng, lại cầm một bộ đồ màu xanh lam khác tới :
- Ngươi thử mặc bộ này xem sao...
Bùi Lương từ trước đến giờ cũng chỉ là mặc lại quần áo thừa của anh cả, chưa từng tự chọn qua nên cũng không biết là xấu hay đẹp, chỉ thấy bộ quần áo mà Mạc Liên chọn nhìn rất vừa mắt.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn giận nàng chuyện lần trước nên liền ngoảnh đầu sang một bên, tránh đi ánh mắt của Mạc Liên, bĩu môi nói một tiếng :
- Đa tạ sư tỷ…
Mạc Liên cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Lưu Hiên kéo Dương Tú chọn gần nửa ngày, mới lấy một bộ quần áo bắt mắt, chất vải thượng hạng, kiểu dáng cũng là loại mới nhất khiến ông chủ ở một bên cười tới nở hoa, tấm tắc khen hắn không thôi.
Dương Tú lại chọn cho mình một bộ y phục khá đơn giản nhưng phối với khuôn mặt cùng khí chất của nàng thì nhìn qua rất dịu dàng lại có chút quý phái.
Sau khi trở về Thính Vũ Hiên, Lưu Hiên bắt đầu vui vẻ mặc quần áo mới mà đi tới đi lui, Dương Tú thì lại có vẻ buồn buồn. Thế nhưng không chỉ một mình nàng, Bùi Lương cũng vậy, hắn vẫn nhớ lời của bọn họ rằng sau Tết sẽ rời đi.
Cứ như vậy, Bùi Lương nằm thấp thỏm trên giường mãi, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng không suy nghĩ tới chuyện này nữa…
Mấy hôm sau, Trần Ninh Chính bất ngờ xuất hiện ở Thính Vũ Hiên, Dương Tú dậy sớm rửa mặt, trông thấy vậy liền gọi Bùi Lương cùng Lưu Hiên tới. Chờ cho ba người đứng vững, Trần Ninh Chính lại nói :
- Hôm nay không cần tới dược viên, vi sư sẽ ở đây để cùng mọi người đón giao thừa!
Bùi Lương tự nhiên vui vẻ vô cùng, Trần Ninh Chính lại nhìn về phía Dương Tú, phát hiện tinh thần của nàng cũng không tốt lắm liền cười hỏi :
- Thế nào? A Tú không bằng lòng sao?
- Không, không phải đâu sư phụ, do đồ nhi quá vui mừng thôi…
Dương Tú có chút lúng túng đáp.
- Vậy chúng ta cùng viết câu đối trước đi!
Dương Tú nghe vậy liền bắt đầu đi lấy giấy bút, Trần Ninh Chính ngồi xuống ngay ngắn, nhìn khuôn mặt ngây thơ của bọn họ, trong khoảnh khắc, ánh mắt không hiểu sao cũng có chút trầm xuống, bút mực tung bay.
“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”
Bùi Lương đứng ở bên cạnh lẩm nhẩm đọc theo. Hắn có thể hiểu nghĩa của từng chữ nhưng cuối cùng vẫn không hiểu nổi hai câu mà sư phụ viết rốt cuộc có hàm ý gì.
Chỉ là chưa kịp để hắn lên tiếng hỏi thì Trần Ninh Chính đã lắc lắc đầu, bỏ đi hai câu đó rồi bảo Dương Tú đi lấy giấy mới. Lại viết hai câu, lần này thì Bùi Lương hiểu hết, ý là năm mới đến mong mọi người đều được an lành và hạnh phúc.
Đem câu đối dán lên trước cửa, sau đó ba người Bùi Lương bắt đầu cầm chổi đi quét khắp Thính Vũ Hiên. Trần Ninh Chính thì ở một bên ngồi uống trà xem bọn họ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Bùi Lương lúc này cũng nhớ tới tam tỷ, khẽ nhẩm tính thì thấy nàng hình như cũng sắp thành thân... Chỉ là hôm trước đi chợ, hắn mới biết được rằng cái túi nhỏ màu đỏ mà tam tỷ đưa cho vốn là vật đính ước của những cặp đôi.
Có lẽ là tỷ phu bên Trương gia đưa cho tam tỷ chăng? Thế nhưng tại sao nàng lại đưa nó cho mình?
Bùi Lương nghĩ nghĩ một chút cũng không hiểu cho lắm, chỉ thầm mong phu quân tương lai đó của tam tỷ cũng có thể hiền lành, điềm đạm, đối xử tốt với nàng giống như sư phụ với mọi người vậy.
Giữa trưa, Trần Ninh Chính ở lại cùng bọn họ ăn cơm, bầu không khí vốn rất vui vẻ, ấm áp nhưng Lưu Hiên thỉnh thoảng lại mất tập trung còn Dương Tú thì cứ như người mất hồn. Bùi Lương quan sát Trần Ninh Chính, cảm thấy sư phụ có khả năng đoán ra được điều gì.
Cho tới chiều, Mạc Liên rốt cuộc cũng tới. Ba người gọi sư tỷ rồi lại cúi đầu xuống rửa lá dong tiếp để chuẩn bị gói bánh chưng. Mạc Liên khẽ chào sư phụ nhưng chẳng được bao lâu, Trần Ninh Chính cũng lấy lí do phải qua xem dược viên một chút mà rời đi. Bùi Lương cảm thấy có chút là lạ, lại chẳng thể nói rõ được điều gì.
Theo thời gian, bầu không khí cũng dần dần trở nên có chút lúng túng. Mặc dù hôm qua Mạc Liên vừa dẫn mọi người đi ăn ngon với mua quần áo đẹp nhưng Dương Tú cùng Lưu Hiên trước giờ vẫn luôn kính sợ Mạc Liên, ở trước mặt nàng thường im như thóc, không dám nói lời nào.
Bùi Lương trước kia thích nàng thì không sao nhưng sau lần ăn tát đó liền cũng có phần e ngại Mạc Liên.
Lúc này, hắn vô cùng chuyên chú vào việc gói bánh chưng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Liên, dù chỉ một chút, còn nàng ta vẫn đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn họ.
Dưới áp lực vô hình, ba người tập trung toàn bộ tinh thần cùng sức lực nên bất tri bất giác đã gói xong không ít bánh chưng. Cho tới công đoạn cuối cùng, cả ba bỗng dưng trầm mặc, bởi vì muốn đứng lên, đi lấy nồi, nấu bánh nhất định sẽ phải chạm mặt với Mạc Liên…
- Sư tỷ có muốn đi nấu bánh cùng chúng ta không?
Chần chừ trong giây lát, Bùi Lương cuối cùng cũng đánh bạo lên tiếng. Hắn nghĩ rằng Mạc Liên sẽ không để ý đến, dù sao nàng vẫn luôn lạnh lùng như vậy nhưng thế mà Mạc Liên lại trực tiếp đi vào sau bếp, bắt đầu bê nồi nấu bánh ra.
Bùi Lương không biết phải làm sao, Dương Tú cùng Lưu Hiên cũng rất kinh ngạc, nhìn nhìn Mạc Liên lại ngó qua Bùi Lương. Chỉ là Mạc Liên không nói chuyện khiến ai cũng không dám mở miệng, chỉ có thể lặng lẽ xếp bánh vào nồi, cùng nhau bê ra ngoài, dựng lò nhóm lửa.
Cứ như vậy cho đến tối, còn sư phụ là vẫn chưa trở về.
Xa xa, thị trấn gần đó đã bắn pháo hoa, bọn họ cũng không nghe rõ tiếng nhưng vẫn thấy được pháo hoa nổ rực rỡ trên nền trời đen như mực.
Lưu Hiên cũng muốn chơi pháo hoa nên liền cùng Dương Tú chạy vào trong nhà lấy ra không ít que pháo hoa nhỏ đã mua từ hôm trước. Bùi Lương chưa từng được chơi pháo hoa, cũng tò mò đốt mấy cái nhưng ở trước mặt Mạc Liên, cả đám vẫn luôn có chút không tự nhiên.
Mạc Liên tiếp tục lặng lẽ ở bên cạnh mọi người cho đến nửa đêm. Nếu là bình thường, Lưu Hiên đã sớm lên giường đi ngủ nhưng lần này, dù đã khá mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt. Dương Tú thì thỉnh thoảng lại có chút do dự mà len lén nhìn Mạc Liên, Bùi Lương biết đây là vì điều gì...
Ngẫm nghĩ một chút, lại không nhịn được thở dài, hắn cuối cùng cũng hướng về phía Mạc Liên, khẽ nói :
- Sư tỷ, ngươi đi nghỉ trước đi, để chúng ta ở đây thay phiên nhau trông bánh…
Mạc Liên gật gật đầu nhìn hắn, cũng không nói gì thêm liền rời đi. Mãi cho tới khi thân ảnh của nàng khuất hẳn, Bùi Lương mới lên tiếng :
- Các ngươi muốn đi?
- Ừm, ngươi...
Bùi Lương không quay đầu lại cũng biết đó là Dương Tú, giọng nàng có chút run run. Lưu Hiên nhìn về phía Bùi Lương, đột nhiên cũng trở nên trầm mặc, không biết nói gì, chỉ cúi đầu nhìn que pháo hoa đang cháy dở trên tay.
Không lâu sau, Dương Tú và Lưu Hiên liền rời đi, xuống dưới chân núi, biến mất sau màn đêm...
Từ đầu tới cuối, Bùi Lương vẫn không dám lên tiếng mà bảo hai người ở lại. Hắn chỉ lấy ra hai cái bánh chưng nóng hổi ở trong nồi, gói vào trong một bao vải nhỏ rồi đưa tận tay cho bọn họ.
Dương Tú lại dứt khoát không cầm lấy, nói hắn để dành cho sư phụ và sư tỷ, dặn hắn chú ý giữ gìn sức khỏe, lại bảo hắn nói chuyện nhiều hơn một chút, đừng để tâm sự ở mãi trong lòng mình.
Lúc đó, Bùi Lương rất muốn hỏi lại nàng một câu rằng có còn quay trở về đây để cùng nhau viết chữ với hắn nữa hay không nhưng lời cứ nghẹn lại ở trong cổ họng, không sao nói ra được.
Nghĩ tới đây, đột nhiên, Bùi Lương cũng nhớ tới gia đình của mình. Đến Tết, trong nhà vẫn gói bánh nhưng không có bao nhiêu thịt. Tam tỷ với mẹ nếu thấy chiếc bánh chưng chứa đầy thịt như này, chắc là vui lắm, không biết chừng mẹ còn sẽ cười.
Từ lúc sinh ra tới giờ, vẫn chưa khi nào Bùi Lương trông thấy nụ cười của mẹ.
Hắn liên tục suy nghĩ miên man rồi lại rất mau chóng tỉnh lại. Bên cạnh hắn rõ ràng là bếp lửa đỏ hồng với nồi bánh đầy ắp nhưng Bùi Lương vẫn cảm thấy trống trải và lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ là hắn cũng không có vào trong nhà nằm mà cứ ngồi co ro một góc như vậy rồi ngủ th·iếp đi, mặc cho nước mắt chảy xuôi trên gương mặt vẫn còn non nớt của mình.
Năm nay, Bùi Lương mười một tuổi...