Chương 28 : Thiếu gia
Ta sống ở trong điền trang giữa một thôn trấn nhỏ. Ở đây, mọi người đều gọi ta là thiếu gia. Đồng thời, ta cũng là một cô nhi khi từ nhỏ đã không thấy cha mẹ của mình đâu.
Về sau, khi ta lớn dần lên, qua lời của nhũ mẫu, thị nữ, gia đinh... trong nhà thì ta cũng hiểu được phần nào về thân thế của mình. Nói đơn giản cũng rất đơn giản, chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị cha mẹ vứt bỏ mà thôi nhưng nói phức tạp thì cũng rất phức tạp bởi vì phụ thân ta, nghe nói là quan lớn trong triều, quyền cao chức trọng.
Mà mẫu thân của ta...
Suýt quên, người ở nơi này chưa từng nhiều lời về nàng cũng dặn ta không được hỏi han lung tung về nàng. Cho nên, rất nhiều năm qua, ta cũng chỉ biết được vẻn vẹn một điều : sau khi sinh ra ta, mẫu thân liền biến mất, đến nay vẫn không có chút tăm tích.
Theo lời của quản gia thì : mẫu thân câu dẫn phụ thân của ta, sau đó lại thay tâm đổi tính mà bỏ đi khiến phụ thân rất đau lòng, không muốn nhớ lại ký ức đau buồn cũ cho nên mới để ta ở lại nơi này.
Ta hiểu, nam nhân lúc nào cũng thích bao che lẫn nhau.
Nhũ mẫu lại nói : do phụ thân ta ngưỡng mộ mẫu thân trước, lại trải qua một đoạn tình cảm thì mới sinh ra ta, chỉ là trưởng bối trong nhà mẫu thân không đồng ý, cho nên sau khi lén sinh ra ta, vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác liền phải rời đi.
Nữ nhân đa cảm, dễ thương người, điều này ta cũng hiểu.
Chuyện này từ trong miệng bọn họ thật giả ra sao ta cũng không rõ được, chỉ biết một điều rằng ngay từ đầu, việc cha mẹ ta gặp nhau rồi sinh ra ta vốn là một sai lầm...
Cứ nghĩ đến điều này thì đầu ta, tâm ta liền đau, hốc mắt lại cay xè cho nên sau này ta dứt khoát cũng không nghĩ nhiều tới nó nữa. Dù sao cuộc sống ở trong điền trang cũng rất tốt, có kẻ hầu người hạ, chăm lo cho ta từ đầu đến chân. Hàng ngày ta đều có thể thoải mái rong chơi, cuộc sống của ta lúc nào ta cũng vui vẻ, vô tư lự, không bị bất kì điều gì trói buộc.
Chỉ là, cho đến năm đó, khi ta được chín tuổi...
Có lẽ là do cảm xúc dâng trào hay cũng có thể là lương tâm trỗi dậy nên cha ta đột nhiên nghĩ tới đứa con này mà sai người mang theo một que kẹo đường đến thăm ta.
Ngay lập tức, ta liền nhổ một ngụm nước bọt thật lớn vào người đó. Trông thấy hắn vẫn nhìn mình bằng đôi mắt hiền từ, trìu mến, tràn đầy quan tâm khiến ta muốn cười vào mặt hắn lại không sao cười nổi.
Sau đấy ta khóc, bởi vì kẹo que thực sự rất ngon.
Rồi thông qua người này, ta cũng nghe được lời nhắn nhủ của cha ta :
“Chuyên tâm học chữ, tròn mười sáu tuổi, vi phụ sẽ đích thân tới đón ngươi về nhà..."
Ta giả vờ bình tĩnh, trên mặt như chẳng hề để ý gì nhưng từ sâu trong tận đáy lòng đã mong chờ không thôi. Người đó nói xong liền đi, ta không nhịn được mà leo lên gốc cây cao nhất trong điền trang mà dõi theo. Con đường gập ghềnh, xe ngựa kêu kẽo kẹt, lòng ta cũng lắc lư không ngừng.
Sau đó, biết ta vì việc này mà vui vẻ cho nên người trong nhà cũng thường xuyên nói một câu để trêu đùa ta :
"Mai này thiếu gia trở về kinh, được vào tướng phủ thì cũng chớ quên chúng tiểu nhân!”
Khi ấy, ta cũng thoải mái đập bàn, khua tay hét lớn :
- Thưởng! Hết thảy đều sẽ có thưởng!
Lúc đó ta cũng mong rằng mọi việc sau này cũng có thể tốt đẹp như trong tưởng tượng vậy...
Cuộc sống sau đó bận rộn hơn nhiều vì theo lời cha dặn, ta còn phải đi học chữ. Cả điền trang chỉ có quản gia là biết chữ nhưng cũng chỉ bập bõm được mấy từ.
Trên trấn thì vốn dĩ cũng có lão tiên sinh, còn chịu dạy miễn phí cho những đứa trẻ nhà nghèo nữa. Chỉ là ta cũng không thích ở cùng lũ quê mùa, người luôn lấm lem bùn đất đó cho nên quyết định thuê tiên sinh về dạy riêng, hết ba lượng bạc một con trăng.
Được hai năm, tiên sinh đã không còn gì để dạy, lúc này mọi người cũng biết rằng ta không phải là một đứa nhóc chỉ biết rong chơi. Cũng may, vẫn còn vô số sách xưa của tiền nhân để lại mà ngay cả tiên sinh cũng chưa hiểu hết để cho ta học.
Cứ như thế, mỗi ngày trôi qua, ta đều hết sức cố gắng học hành, cuối cùng cũng chờ được đến khi mười sáu tuổi.
Ngày ấy, ta dậy rất sớm, từ sớm tinh mơ khi gà còn chưa gáy thì ta đã vội vàng vứt chăn rời giường. Ta rửa mặt thật nhanh, lại cẩn thận lấy ra bộ quần áo đẹp nhất đã chuẩn bị từ trước mà mặc vào, hồi hộp nhìn mình trong gương, xem còn chỗ nào chưa ổn không. Ra khỏi phòng, tới trước sảnh chính thì ta đã thấy mọi người đều đang bận rộn qua lại, thu thập hành lý.
Mới đầu ta còn nghĩ rằng họ đang chuẩn bị để ta rời đi nhưng quản gia đã đột ngột kéo tay ta lại, trầm giọng nói :
- Thiếu gia, không cần chờ nữa! Đêm qua đã có người tới truyền tin, tướng phủ không còn, cả nhà đã b·ị c·hém đầu! Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi, nếu đợi quan binh mò tới đây thì nguy mất!
- Tại sao lại như thế? Không phải mọi người đều nói cha ta là một vị quan tốt sao? Thế nào sẽ b·ị c·hém đầu cả nhà?
Trong thoáng chốc, ta không thể nào chấp nhận được điều này nên liền lớn tiếng chất vấn.
- Chúng ta cũng không rõ nữa, chỉ nghe hoàng thượng đột nhiên băng hà, thái tử lên ngôi kế vị, tình hình vô cùng rối ren...
- Mau mau đi thôi, chỗ này cũng cách kinh đô không xa...
Bọn họ cứ như vậy mà thúc giục nhau, lần lượt rời đi.
Nhũ mẫu lúc này cũng xuất hiện, vai áo đeo lấy tay nải, gấp gáp dặn ta :
- Thiếu gia, ngươi chạy mau đi! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng có để lộ thân phận của ngươi! Tên của thiếu gia có lẽ vẫn chưa được ghi vào trong gia phả, vẫn còn có thể trốn được một mạng. Đừng để bất kì người ngoài nào biết, nếu không sẽ m·ất m·ạng đấy...
Bà ấy nói xong thì cũng không chờ được nữa, nhanh chóng chạy theo mọi người.
Trong khoảnh khắc, trong nhà chỉ còn sót lại một mình ta...
Ta cũng không rõ mình rốt cuộc đã ngây ngẩn đứng ở đó bao lâu, hình như là đến giữa ban trưa thì ta mới lấy lại tinh thần, theo bản năng mà vội vàng chạy tới khu rừng nhỏ gần đó. Trong rừng âm u, lạnh lẽo vô cùng, ta cũng không dám đi vào sâu, chỉ biết ngồi xuống một gốc cây gần đó, co rúm người lại, tràn đầy sợ hãi cùng mệt mỏi mà chìm vào trong giấc ngủ.
Cho tới khi ta tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã tối, xung quanh chỉ có tiếng trùng kêu liên miên.
Ngồi dậy trên một đống lá rụng ẩm ướt, ta xoa nắn một bên tay mỏi nhừ đã tê dại, tự hỏi trong vô thức :
"Sau này, ta sẽ ra sao đây?"
Lúc này, lời dặn năm đó của cha không hiểu sao lại cứ vang vọng bên tai:
“Đợi ngươi tròn mười sáu, vi phụ sẽ tới đưa ngươi về nhà”
Trong thoáng chốc, ta liền nghĩ :
"Vậy thì tới kinh đô, đi gặp cha, gặp người thân một lần, sau đó sống hay c·hết cũng mặc"
"Dù sao thì ta cũng đã không còn nơi nào để về nữa rồi..."
Nghĩ rồi ta liền đứng dậy, khẽ phủi bụi đất dính trên người, lại lấy một thanh gỗ bên đường làm gậy chống, theo trí nhớ mà nhấc từng bước chân đi tới kinh đô.
Dọc theo đường đi, ta cũng đã biết được không ít chuyện thượng vàng hạ cám liên quan tới hoàng thượng, thái tử. Ta nghe mà lỗ tai lùng bùng, hiểu được đôi chút, lại vẫn như lọt vào trong sương mù...