Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 27 : Nữ nhân




Chương 27 : Nữ nhân

Chỉ là sau đó, nam tử áo xám cũngkhông để ý tới nàng nữa, nhanh chóng ngoảnh đầu nói với những người còn lại :

- Tốt lắm, tất cả đều đã trả lời xong rồi thì bây giờ hãy bắt đầu lựa chọn đi, xem ai thành thật nhất, câu chuyện đặc sắc, thú vị nhất...

- Các ngươi tự chọn cho mình cũng được, ai được chọn nhiều nhất thì sẽ sống sót...

Phía đối diện ngay lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt. Năn nỉ cầu xin, quỳ xuống dập đầu hay nói ra những lời lẽ, hứa hẹn vô cùng hạ tiện, dơ bẩn đều có. Sống c·hết trước mắt, tất cả căn bản không để ý tới danh dự, mặt mũi của mình.

- Ta có thắc mắc, nếu ở đây có nhiều người đều được chọn giống như nhau thì sao?

Nhân sĩ giang hồ kia đột nhiên lên tiếng hỏi khiến nam tử áo xam vừa ngồi xuống nhâm nhi nốt li trà không khỏi cười cười :

- Từ xưa tới nay, rất hiếm khi chúng ta chỉ tuyển chọn một người...

Người trung niên đó nghe vậy thì khẽ gật đầu, những người còn lại như nghĩ ra điều gì, len lén nhìn nhau, lại dần tụ vòng tròn lại, mơ hồ lấy hắn làm chủ, bàn ra tán vào...

Lát sau, khi đám đông ồn ã dần yên tĩnh trở lại thì nam tử áo xám mới từ từ đặt tách trà xuống, che miệng ngáp ngáp vài cái, tuỳ ý chỉ tay vào một người :

- Xong chưa nào? Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi... Ai cảm thấy người này thật thà, dũng cảm, câu chuyện đặc sắc, thú vị, xứng đáng được sống nhất thì giơ tay, cao cao lên để mọi người cùng thấy rõ nào!

Ngay lập tức, người đó liền vội vàng giơ thẳng cánh tay lên như sợ chậm trễ thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Tiếp đó lại tràn đầy hồi hộp, mong chờ cùng khẩn khoản mà nhìn về phía nhân sĩ giang hồ kia. Người đó bình tĩnh quét mắt nhìn xung quanh, sau đó cũng không chút do dự mà giơ tay lên.

Những người còn lại trông thấy hành động đầy quả quyết của hắn như vậy thì khẽ cắn răng, do dự một hồi rồi cuối cùng cũng liều mạng làm theo.

Một người, hai người, rồi ba người...

Hầu như là...

Tất cả mọi người đều đã giơ tay lên...

Đám người giữ nguyên cánh tay ở trên không trung, nín thở nhìn xem phản ứng của hai người nam nữ kia.

Nữ tử áo xanh trông thấy cảnh tượng như vậy thì cũng có phần ngạc nhiên:

- Ồ, không ngờ rằng có nhiều người lại hứng thú với chuyện trả thù đó của ngươi đấy...



Người này vốn đang vui tới mức mở cờ trong bụng nghe vậy liền xấu hổ gãi đầu gãi tai, lúng túng cười xoà nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn người trung niên giang hồ.

Nam tử áo xám ở bên cạnh cũng không tỏ vẻ gì, từ tốn nhấp một ngụm trà.

Thấy tình thế vẫn ổn thì đám người cũng chậm rãi thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Cứ như vậy, những lượt tiếp theo đó, ngoại trừ thiếu niên và thiếu nữ kia ngay từ ban đầu đã đứng ngoài kia thì tất cả cũng đều bình chọn lẫn nhau nhưng vẫn cố ý để thừa ra một người.

Nói đơn giản, tính cả bản thân mình thì người nào cũng có sáu lượt bình chọn trên tổng số bảy người tham gia. Cho tới người cuối cùng, là thanh niên đã nói mình từng đầu độc cha giơ tay lên, vốn tưởng rằng cảnh tượng trước đó sẽ tiếp tục tiếp diễn...

Chỉ là lần này, cũng không có cánh tay nào nối tiếp nữa...

Người thanh niên hiển nhiên cũng không ngờ được điều này, có phần nghi hoặc mà lên tiếng chất vấn những người xung quanh :

- Này, này, mọi người làm cái gì vậy? Không phải là đã thoả thuận...

Trong chớp mắt, vị tiên sinh già nua kia đột ngột quát lớn, nghĩa chính ngôn từ mà ngắt lời :

- Câm miệng lại! Tứ thư đã dạy, người sống ở trên đời thì nhất định phải lấy chữ hiếu làm đầu! Mặc dù hành vi của ngươi không phải tàn bạo nhất, độc ác nhất nhưng lại là đáng khinh nhất! Chúng ta dẫu có c·hết cũng không chọn cho ngươi!

Những người còn lại âm thầm liếc mắt nhìn để trao đổi rồi cũng nhanh chóng tranh nhau lên tiếng phụ hoạ :

- Lão tiên sinh nói chí phải, kẻ nhẫn tâm g·iết cha quả thực là không bằng heo chó!

- Nói đúng lắm, không thể tha thứ cho loại người này được!

- Đồ súc sinh! Đi c·hết đi!

...

Tất cả bắt đầu dùng những từ ngữ khó nghe nhất để chất vấn, thoá mạ thanh niên này. Thậm chí đã có không ít người trực tiếp động tay động chân, điên cuồng đ·ánh đ·ập, chà đạp hắn.

Đám người hiển nhiên cũng ý thức được rằng chiêu trò này tuyệt đối vẫn phải có vật hi sinh để tránh việc chọc giận hai vị đại nhân kia...

Cho nên, kẻ xấu số cuối cùng sẽ được chọn để làm con dê tế thần...



Song quyền nan địch tứ thủ chứ đừng nói là phải đối mặt với hàng chục con người tàn nhẫn, cay độc đang bất chấp tất cả vì mạng sống này nên chẳng mấy chốc mà toàn thân người thanh niên này đã bị bao phủ bởi những v·ết t·hương dữ tợn, rỉ ra từng dòng máu đỏ tươi.

- Các ngươi... Được lắm...

Hắn bây giờ đang run rẩy chỉ tay vào từng khuôn mặt đang nhìn mình với những ánh mắt lạnh lùng, thương hại, tràn đầy châm chọc cùng chế giễu...

Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà dập đầu quỳ xuống trước mặt nam tử áo xám kia, khẩn khoản cầu xin :

- Ta.. ta... Vừa nãy là do ta nói dối, việc đấy thực sự không phải do ta làm đâu... Cầu xin hai người, hãy tha cho ta đi, đừng chọn ta...

Nam tử áo xám lúc này cũng chú ý tới hắn, vuốt vuốt cằm, như có điều suy nghĩ :

- À, ngươi nhắc thì ta mới nhớ, còn có hai người chúng ta vẫn chưa đưa ra lựa chọn đâu...

- Nếu mọi người đã không chọn được rồi thì hãy để cho chúng ta giúp một tay đi...

Đám người thì ngây ngẩn mở to hai mắt, bọn họ đã không ngờ tới điều này.

Nam tử áo xám và nữ tử áo xanh mỉm cười nhìn nhau. Trong chớp mắt, cũng không biết từ khi nào, trong tay nữ tử áo xanh đã xuất hiện một chiếc roi da đỏ tím. Theo bàn tay trắng muốt lay chuyển, nó cứ như một con rắn độc mà lao v·út đi, lần lượt xuyên qua, quấn quanh cổ họng của từng người. Ý niệm khẽ động, sợi roi đột ngột xiết chặt lại khiến những chiếc đầu lâu theo từng tiếng kêu thảm thiết cứ thế mà bay lên cao cao rồi lăn lóc trên mặt đất.

Nam tử áo xám thì ung dung phất tay, một làn gió mát theo đó mà khẽ thoáng qua. Chúng như những lưỡi dao vô hình sắc bén, cứ thế mà lần lượt chia những người còn sót lại thành hai nửa khiến máu thịt, nội tạng của họ cứ thế mà bay ra tứ tung, vương vãi khắp nơi.

Căn phòng thoáng chốc đã biến thành luyện ngục nhân gian. Chỉ còn lại nhân sĩ giang hồ cùng thiếu nữ áo trắng kia là vẫn còn nguyên vẹn, không mất một cọng tóc.

- Chúng ta đã nói người được chọn nhiều nhất thì sẽ sống, phải không?

Nữ tử áo xanh khẽ cười, nhìn về phía người trung niên đang thản nhiên lau đi một chút máu bắn lên trên mặt mình.

- Chỉ là, một điều nữa, những người còn lại, cũng chưa hẳn đã phải c·hết...

Nam tử áo xám lẳng lặng quan sát thiếu nữ áo trắng mặt vẫn không đổi sắc kia.

- Chúc mừng, các ngươi đã được chọn để tiến đến tịnh thổ tu đạo...

Nam tử áo xám bình thản lên tiếng. Cũng không để hai người kịp phản ứng, hắn lại quay sang nói với người thiếu nữ :

- Ngươi tới đưa tên nhóc kia dậy đi...



Thiếu nữ áo trắng nghe vậy thì theo bản năng quay người lại, nhìn về phía thiếu niên thấp bé vẫn còn đang nằm trong vũng máu ở đằng xa kia.

- Từ bây giờ ba người các ngươi sẽ là đồng đạo với nhau, nếu được thì vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau một chút...

Nói rồi hắn liền cùng nữ tử áo xanh không gió mà bay, nhẹ nhàng lướt ra ngoài. Trung niên nhân cùng thiếu nữ hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chậm rãi nối gót đi theo.

Lát sau, khi cả hai đã đi được một quãng đường, giờ đây đang đứng trên một ngọn cỏ mà chờ ba người kia đuổi tới. Nữ tử áo xanh lúc này cũng không biết nghĩ tới điều gì lại híp mắt cười :

- Hì hì, lúc này mấy lão trọc kia chắc lại phải không công mà về rồi...

Nam tử áo xám cũng khẽ mỉm cười :

- Ta thực sự cũng rất muốn gặp mặt tên Thừa tướng đó để cùng nhau uống một chầu say quên trời quên đất đấy...

Hai người sau đó cũng không nói gì nữa, lại đợi thêm một hồi, cho tới khi bóng dáng ba người kia đã lại một lần nữa hiện hữu ở phía xa.

Phát giác ánh mắt của nam tử vô ý thức hướng về phía người thiếu nữ kia thì nữ tử không khỏi lắc lắc đầu :

- Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, nàng ta đã như vậy rồi thì nhập Vô Tình vẫn tốt hơn...

Nam tử áo xám cũng không phản bác điều này, chỉ khẽ thở dài, mắt nhìn xa xăm :

- Mới chỉ là một thiếu nữ thôi mà tại sao nàng đã phải trải qua những điều như vậy?

Nữ tử nhìn thần sắc của hắn như vậy thì cũng có chút buồn bực :

- Ngươi đi mà hỏi thiên hạ mẫu ấy...

Nam tử áo xám nghe nàng nói không hiểu sao lại không nhịn được mà bật cười :

- Phải, nàng ta vốn là nữ nhân nên cũng thực tàn nhẫn cùng khó đoán...

Nữ tử liếc mắt lườm hắn, khẽ bĩu môi :

- Hừ, ngươi còn dám nói, nếu thế gian này do một đám nam nhân thối tạo ra thì nhất định sẽ nhàm chán vô cùng!

- Ha ha, thật đúng lắm, nữ nhân các ngươi từ xưa đến nay vẫn luôn biết cách khiến người khác phải điên cái đầu mà...