Chương 29 : Tàn mộng
Cứ như vậy, ta băng rừng lội suối, miệt mài tiến về phía trước không biết mệt mỏi.
Tới giữa trưa hay đêm đến, nếu buồn ngủ quá thì ta sẽ tìm cây cao có bóng râm để làm một giấc. Những ngày tháng rong chơi trước đó cũng không hoàn toàn là uổng phí khi nhờ đó mà ta sớm đã được tự nhiên trui rèn.
Nếu bất chợt đói bụng thì ta leo lên cây mò trứng chim hay tìm quả dại rơi rớt ở bụi rậm ven đường. Ta cũng từng đọc qua sách y lý, dược liệu nên cũng phân biệt phần nào thứ nào ăn được, có độc hay không.
Dọc đường khát nước thì men ra bờ sông, bờ suối, vục đầu xuống làm một ngụm lớn, thuận tiện cũng tắm rửa qua loa ở đó luôn. Cũng may, địa thế của Triệu quốc vốn có nhiều mạch sông, suối ngầm cho nên ta đi được nửa đường thì mới bắt đầu phải vào nhà dân quanh đó để xin nước.
Một bác gái tốt bụng nghĩ rằng ta là tên ăn mày nên không những đưa ta một bầu nước đầy ắp mà còn cho thêm mấy chiếc bánh. Bánh nướng đen đen, dường như hơi bị quá lửa, ta cắn một cái, thực sự rất dở, vừa khô vừa cứng, muốn nhổ ra nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Sau đó, ta cũng không còn gặp phải món bánh khó nuốt đó bao giờ nữa bởi vì không phải ai cũng có lòng tốt mà cho một kẻ xa lạ như ta đồ ăn thức uống.
Vốn dĩ quãng đường cũng không quá xa xôi cho nên dù có vừa đi vừa nghỉ hay lạc đường vài lần thì ta cũng chỉ mất gần mười ngày là đến được đích.
Tới trước kinh đô, từ xa xa đã trông thấy được tường thành cao lớn vô cùng, tràn đầy uy nghiêm đập vào mắt. Mặc dù đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với khung cảnh này nhưng ta cũng không bất ngờ quá nhiều, cảm thấy vốn dĩ phải nên như vậy.
Đi vào bên trong thì ta mới biết rằng hoàng thượng đột ngột băng hà cũng không khiến kinh đô hỗn loạn như trong tưởng tượng. Ngựa xe trong thành vẫn qua lại đều đều như nước, mọi người tấp nập dạo quanh, làm ăn, buôn bán như không có chuyện gì.
Nghe nói là năm ngày trước đã tổ chức q·uốc t·ang cho nên tất cả mọi việc sớm đã trở lại như bình thường. Binh lính ngoài cửa thành lúc này cũng chỉ kiểm tra mỗi người ra vào nghiêm ngặt hơn một chút để chuẩn bị cho đại lễ lên ngôi chính thức của thái tử nữa mà thôi.
Ban đầu ta cũng không để ý quá nhiều, nhanh chóng tới gần tửu điếm gần đó để đi tìm hiểu về việc cả nhà cha mình làm sao lại b·ị c·hém đầu
Vậy mà lại...
Không... không có?
Thực sự không...
Không hề có viên quan lại quyền quý hay vị tướng quân đức cao vọng trọng nào b·ị c·hém đầu cả nhà!
Ta vội vàng hỏi lại nhóm người đang tụ tập cùng một chỗ, trò chuyện mồm năm miệng mười ở trước mặt :
- Chắc chắn là không có chuyện như thế ư? Các vị liệu có nhầm lẫn gì hay không vậy?
- Tên nhóc này ở đâu tới sao cứ lảm nhảm linh tinh mãi thế? Chúng ta đã sống ở đây bao năm, chẳng lẽ lại không đáng tin hơn lời đồn vớ vẩn mà ngươi nghe ở đâu đó sao?
Một người trung niên trong đó có chút khó chịu mà cao giọng nói, vài người khác cũng nhíu mày ngoái nhìn ta.
Ta thấy vậy thì cũng đành quay người rời đi nhưng vẫn không quá tin tưởng, lại một lần nữa đi dò hỏi khắp nơi nhưng kết quả đều y chang như vậy. Thái tử sắp lên ngôi cũng chưa hề gây ra động tĩnh nào quá lớn chứ đừng nói là việc thẳng thừng ra tay tàn bạo với những đại thần hay trung lương của đất nước như những gì ta đã nghe được...
Ta vẫn cứng đầu chưa chịu từ bỏ, cứ như con ruồi không đầu đi loạn khắp thành cả ngày cho tới khi mệt mỏi không chịu nổi. Cuối cùng, ta cũng đành phải bất lực chấp nhận sự thật này rồi ngồi bệt xuống ở một góc đường, hai mắt tràn đầy mê man cùng mờ mịt.
Ta...
Là ai...
Ta là ai?
Ta bây giờ mới ý thức được rằng bản thân cũng không có cả một cái tên. Tất cả những người ta quen biết từ bé đến giờ cũng chỉ luôn miệng gọi ta một câu "Thiếu gia". Chưa từng có người nào thực sự gọi tên của ta.
Có lẽ...
Quản gia, nhũ mẫu cùng những người trong điền trang vốn dĩ cũng chỉ dựa vào một người nào đó để biết được rằng ta là một đứa nhóc đáng thương bị bỏ rơi, có người mẹ không rõ tung tích cùng người cha làm quan lớn ở trong kinh thành. Mà ta, thông qua họ, cho dù vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng đại khái cũng tin rằng thân phận của mình là như vậy.
Vậy mà bây giờ...
Rốt cuộc thì ta là ai?
Cha mẹ ta là người như thế nào?
Tại sao họ lại nhẫn tâm vứt bỏ ta?
Một cơn gió lạnh thổi qua, ta vô ý thức run rẩy, theo bản năng co người lại để ôm lấy thân hình có phần gầy gò được che phủ bởi tấm áo sớm đã rách nát, bẩn thỉu.
Trong chốc lát, ta cảm thấy cuộc đời của mình sao mà hoang đường, đáng buồn cũng nực cười vô cùng. Trước đó, ta luôn luôn vui vẻ, sống vô ưu vô lo, sự tình mệt mỏi, rắc rối nào thì đều để cho quản gia cùng người trong điền trang giải quyết. Còn bản thân ta chỉ cần làm những chuyện mà mình thích như trèo lên cây cao để nhìn ra xa, lặn xuống sông mò tôm cá hay chơi đuổi bắt, trốn tìm cùng các thị nữ ở trong nhà.
Rồi xuân tới sẽ mời gánh hát về mua vui, mở đèn đuốc sáng trưng, đàn ca sáo nhị, cười đùa suốt cả ngày. Khi đêm đến, nếu mỏi mệt quá, ta sẽ lại nằm trên đùi nhũ mẫu, chờ bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, khẽ hát ru để cho ta từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Ta còn từng nghĩ, sau này lớn lên mình cũng sẽ rời khỏi điền trang để đi ngao du khắp nơi, khám phá thế gian này, gặp chuyện bất bình nào thì sẽ rút đao tương trợ, dẹp loạn cái ác...
Chìm sâu trong hồi ức, hai mắt ta cứ thế mà thất thần nhìn khoảng không hồi lâu...
Dù biết việc chém đầu là giả thì bây giờ có trở về điền trang thì cũng không thể nào như ngày xưa được nữa rồi. Không chỉ do mọi người đã tứ tán, mỗi người một nơi mà còn vì ta cũng không sao quên được, trong lúc nguy nan nhất, tất cả bọn họ, từ quản gia cho tới nhũ mẫu, đều không chút do dự mà vứt bỏ ta...
Tại sao...
Rốt cuộc, tại sao đã mất công để bày ra lời nói dối này đẹp đẽ này cho ta rồi lại nhẫn tâm phá vỡ nó?
Là ai, là ai đã khiến ta phải lâm vào bước đường này...
Lúc này, ta cũng bất chợt nhớ tới một người. Cái người năm đó mang kẹo que tới thăm ta. Người mà dù bị ta phỉ nhổ vẫn nở nụ cười hiền hoà, ấm áp ấy...
Đúng vậy, là hắn, chính là hắn!
Chỉ có người này mới biết được ngọn nguồn, gốc rễ của chuyện này!
Ta bắt đầu lấy lại tinh thần, nắm chặt hai tay.
Nhất định phải tìm gặp hắn để làm rõ mọi thứ cho ra lẽ!
Hai mắt bừng tỉnh, ta bất chợt lấy lại tinh thần.
Chỉ là phải đi đâu và làm như thế nào mới tìm được người đó đây?
Đầu óc vận chuyển, ta nhanh chóng suy tính đường đi nước bước. Trời đất bao la, chỉ dựa vào sức của riêng bản thân mà muốn tìm một người thì không khác gì mò kim đáy bể cả.
Cho nên, việc này cũng chỉ có thể...
Ta vô ý thức ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn cấm cung nguy nga, tráng lệ ở đằng xa. Nếu có thể tiến vào đó, một bước lên trời, đứng trên muôn người, sở hữu vô số tiền bạc cùng quyền lực thì chuyện gì chẳng thành?
Ta suy nghĩ trong thoáng chốc rồi âm thầm quyết định, trong chớp mắt liền đứng dậy, sải bước đi ra xa, tiến về phía trước...