Chương 26 : Sống sót
Trong một căn phòng ẩm thấp, không mấy sáng sủa, chỉ có vài tia nắng len lỏi từ khe cửa gần đó vào, có một đám người đang tụ tập ở trong đó.
Tất cả có chín người, bao gồm đủ loại thành phần khác nhau,nam, nữ, già, trẻ... Họ đã đứng đấy được một hồi lâu nhưng vẫn không ai dám phát ra một tiếng động nào, trên mặt họ bây giờ lần lượt hiện lên sự nghi hoặc, bối rối, hoang mang cùng sợ hãi...
Trái ngược với đó, trước mặt họ, hai người trẻ tuổi, một nam một nữ lại đang ung dung ngồi uống trà. Bộ dáng của cả hai cũng không phải quá tuấn mĩ, người nam thậm chí còn có một vết bỏng xấu xí ở bên mặt phải. Chỉ là khí chất đặc biệt toát lên từ hai người này nói rằng họ tuyệt đối không bình thường như bao người khác.
Trong đó, nữ tử mặc áo xanh cuối cùng cũng lên tiếng để phá vỡ sự im lặng:
- Quy tắc rất đơn giản, mỗi người các ngươi kể ra một việc xấu xa nhất mà bản thân đã từng làm...
- Cũng đừng hỏi tại sao lại tuyển chọn như vậy, thừa nhận chuyện xấu của mình tất nhiên phải có lòng can đảm hơn người, cho nên ai càng thành thật thì đối với chúng ta mà nói lại càng xứng đáng để sống sót hơn...
- Một điều nữa, câu chuyện của người nào đặc sắc, thú vị hơn thì cũng là một ưu thế lớn khi điều đó chứng tỏ vận mệnh của các ngươi rất có giá trị, không tầm thường như bao kẻ phàm phu tục tử khác...
Đám người có phần xao động nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng, tâm tình kinh nghi bất định. Chần chừ trong chốc lát, một đại hán trong đó cũng đánh bạo mà run giọng hỏi :
- Chỉ cần như vậy thôi sao? Các ngươi... thực sự sẽ buông tha cho ta chứ?
Nữ tử áo xanh chỉ nhoẻn miệng cười :
- Hì hì, ngươi cũng có thể thử không làm để xem hậu quả ra sao mà!
Đại hán nuốt một ngụm nước bọt, như quyết định điều gì, nói ra từng từ một cách khó nhọc :
- Vậy thì... để ta trước đi...
- Ta... Ta từng... cưỡng gian... rồi g·iết c·hết.. một nữ nhân... trước mặt trượng phu của nàng...
Lời nói của đại hán tuy nhỏ bé cùng đứt quãng vô cùng nhưng lại khiến những người còn lại như nghe thấy sấm sét giữa trời quang. Không ai có thể ngờ rằng một người nhìn qua có vẻ vô cùng thật thà, chất phác ấy lại có thể làm ra một chuyện bẩn thỉu như vậy.
Nữ tử áo xanh nghe vậy thì không khỏi tặc lưỡi :
- Chậc chậc, mặt mũi ngươi trông thế mà lòng dạ lại khó lường thật đấy, xem ra lúc ấy ta tiện tay quất ngươi một roi vẫn còn quá nhẹ...
Như nghĩ tới điều gì, thân thể vốn vô cùng to cao, cường tráng của đại hán cũng không nhịn được mà lấy tay che vai, cúi gập người xuống như con mèo bệnh. Hắn thực sự không muốn nhớ tới cảm giác đau đớn kinh khủng, cắt da cắt thịt khi đó...
Nam tử áo xám vốn đang ung dung ngồi uống trà bên cạnh nữ tử kia, nghe xong lời thú tội đó thì cũng không nhịn được mà cười to, lớn tiếng thúc giục số còn lại :
- Ha ha, rất không tệ, đủ âm u, bất quá thời gian không còn sớm nữa, xin mời người kế tiếp!
Đám người hai mặt nhìn nhau, thần sắc đều tràn đầy lo lắng cùng do dự. Lúc sau, cũng có một người trung niên ở trong đó đứng ra, thấp giọng nói :
- Giết cả nhà ân sư rồi thu nhi tử mới sinh của hắn làm đồ đệ, một tay nuôi lớn mười tám năm cho tới khi hắn trưởng thành, mời ta đến dự lễ thành thân thì bắt đầu nói ra hết chân tướng, sau cùng lại diệt môn cả hai họ...
Trung niên nhân khẽ nói một tràng dài nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn đầy trêu tức của nam tử áo xám:
- Hả, ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ... Giọng ngươi nhỏ như muỗi kêu vậy, có lẽ những người còn lại cũng không nghe được... Cho nên, làm phiền ngươi nhắc lại một lần nữa, thật to và rõ ràng vào...
Liếc mắt nhìn nam tử trước mặt, người này cũng không có phản ứng gì khác, chỉ đề cao thanh âm, chậm rãi nói tiếp :
- Ta là kẻ khi sư diệt tổ, hại c·hết cả nhà sư phụ mình...
Bằng một giọng nói hết sức bình thản, hắn cứ như vậy mà kể lại tội ác khiến người ta không rét mà run của mình. Đại hán kia nghe trung niên nhân nói xong liền ôm đầu tuyệt vọng bởi vì hắn phát hiện việc bản thân làm chẳng là cái thá gì khi so với vị này cả.
Nam tử áo xám khi này cũng không nhịn được mà vỗ tay liên hồi, cười nói :
- Ha ha, rất tốt, không hổ danh là người lăn lộn trong giang hồ đã lâu, đủ độc ác cùng tàn nhẫn...
Nữ tử áo xanh ở bên cũng không quên ra lệnh cho những người còn lại:
- Các ngươi còn ngẩn người ở đấy làm gì nữa? Nhanh chóng nói tiếp đi!
Sắc mặt đám người càng lúc càng khó coi. Chần chừ thêm hồi lâu, một lão nhân tóc bạc trắng, bộ dáng gầy gò cũng lảo đảo tiến đến phía trước, tràn đầy lo lắng mà lên tiếng :
- Ta nói! Để ta nói!
- Ta... là tiên sinh dạy học... đã từng âm thầm tạo ra ba vụ án g·iết người... sau đó vu oan giá họa cho bằng hữu tốt nhất của mình...
Nam tử áo xám vuốt vuốt cằm, có phần tò mò hỏi :
- Ồ, lí do là gì vậy?
- Chính là... Hắn viết chữ đẹp, ăn nói dễ nghe, có nhiều học trò đi theo hơn ta... Nếu hắn c·hết rồi, ta sẽ trở thành tiên sinh duy nhất trong trấn, cho nên,...
Nữ tử áo xanh ở bên thì lại bĩu môi, không chút khách khí mà ngắt lời :
- Hừ hừ? Nói xong rồi? Chỉ có như vậy? Thế thì ngươi cố mà quý trọng nốt khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại đi...
Lão tiên sinh nghe nàng nói vậy thì tựa như mất hết tất cả sức lực, hai tay buông thõng xuống, mặt xám như tro tàn mà lùi về phía sau. Những người còn lại thì như nghĩ tới điều gì, hai mắt đảo quanh không ngừng...
- Người kế tiếp!!!
- Vì ngứa mắt một nữ nhân mà ta từng quyến rũ chồng nàng để đuổi nàng ra khỏi nhà, h·ành h·ạ đến c·hết con của nàng...
- Ta... ta... Cha ta bệnh nặng đã lâu, trong nhà dần dần khánh kiệt nên ta quyết định mua thạch tín về để đầu độc...
......
Từng tội ác ghê rợn cứ thế mà lần lượt thốt ra từ miệng những con người với vẻ ngoài vô cùng bình thường, hiền lành, chân chất. Cuối cùng, cũng chỉ còn sót lại hai người vẫn luôn đứng yên, không hề hé miệng chút nào.
- Sao các ngươi không nói gì?
Nam tử áo xám đi tới trước mặt họ một cách chậm rãi.
- Từ nhỏ tới giờ ta cũng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả!
Thiếu niên da ngăm đen, có phần gầy gò nghe vậy liền mở miệng đáp. Nam tử áo xám khẽ "ồ" một tiếng, lại chỉ tay về phía sau, tuỳ ý nói :
- Vậy thì ngươi hãy nói dối đi, vừa rồi có không ít kẻ ở đằng kia cũng làm như vậy đấy...
Những người còn lại nghe hắn nói vậy thì mí mắt giật giật liên hồi, mồ hôi túa ra như tắm. Rút kinh nghiệm từ đại hán cùng lão tiên sinh kia nên gần như tất cả người phía sau đều đã phóng đại câu chuyện của mình lên không ít hay thậm chí là trực tiếp bịa chuyện.
Chỉ thấy thiếu niên đó vẫn kiên quyết lắc lắc đầu :
- Cha ta đã dạy là không được làm những chuyện trái với lương tâm của mình...
Nam tử áo xám gật gù, như có điều suy nghĩ rồi lại từ từ nhếch miệng cười :
- Vậy thì cha ngươi chắc chắn cũng đã quên dặn rằng làm người thì cần phải biết lượng sức của mình rồi...
Vừa nói dứt lời, hắn đã nhẹ nhàng vung tay lên, cả người thiếu niên đột nhiên như một viên đạn pháo mà bay ngược lại, đập thẳng vào bức tường phía sau khiến chúng vỡ vụn ra thành từng mảng rồi ngã gục xuống đất, sinh tử không rõ...
Mọi người bây giờ mới kịp phản ứng trước biến cố bất ngờ này, hoảng hốt lùi lại, tràn đầy kinh sợ mà nhìn về phía vũng máu đỏ tươi đang dần dần xuất hiện kia.
- Tiểu cô nương, còn ngươi thì sao?
Nam tử áo xám tới gần người thiếu nữ còn lại, thản nhiên hỏi. Tựa như chỉ cần một câu trả lời không thoả đáng thì kết cục của nàng sẽ y hệt như cậu nhóc kia.
Trái với bộ quần áo bẩn thỉu, rách nát trên người, ánh mắt của nàng lại phá lệ trong trẻo, tĩnh lặng như mặt hồ, chỉ thấy thiếu nữ đáp lại một cách lạnh nhạt :
- Sống có gì vui, c·hết lại có chi khổ?
Nam tử áo xám thấy vậy thì không khỏi lấy tay che trán đầy bất đắc dĩ :
- Người tuổi trẻ bây giờ đều già dặn sớm như vậy sao?
Cuối cùng, không hiểu sao, hắn lại không nhịn được mà vươn tay ra, khẽ xoa xoa đầu thiếu nữ, nhẹ giọng nói :
- Chỉ là, cho dù có tồi tệ, khổ sở bao nhiêu thì cuộc sống này chung quy vẫn rất đáng giá để cho chúng ta vì nó mà vứt bỏ tôn nghiêm hay chà đạp lên ranh giới cuối cùng...
- Mặc kệ ngươi có nguyện ý tin tưởng điều này hay không nhưng còn sống là còn hi vọng, còn có cơ hội để nếm trải những điều tuyệt vời nhất...
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn nam tử áo xám, không hiểu tại sao hắn lại nói với mình những điều này...