Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 25: Đào binh




Chương 25: Đào binh

Nhìn lên sắc trời, lúc đầu chiều rõ ràng vẫn còn có thể thấy được một chút nắng ấm le lói nhưng vừa đến ban đêm, ánh sáng trên cao đã trốn đi đâu mất, chỉ để lại cho thế gian một màu u tối, thảm đạm đến nao lòng.



Lúc này, giữa triền núi e ấp như lông mày giai nhân, gần với lòng suối trong chảy róc rách, theo ngọn đèn dầu lay lắt thì có thể lờ mờ thấy được một gian nhà đang hiện hữu ở đó.

Nhà nhỏ được dựng lên bằng gỗ thông, cũng không có bảng hiệu mà chỉ treo một tấm vải đỏ trước cửa, mơ hồ thấy được hai chữ tửu điếm xiêu vẹo được viết ở phía trên.

Chủ tiệm là một lão nhân già nua đang đứng trước quầy, dùng một chiếc khăn lấm lem dường như cùng loại với tửu kỳ mà ngơ ngác lau đi lau lại mặt bàn đã có chút mục nát. Đôi mắt vẩn đục của lão vẫn luôn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa như đang đợi chờ một ai đó...

"Kẽo!Kẹt!"

Có người bất chợt bước tới khiến cánh cửa vốn không bền chắc cho lắm liền vang lên tiếng kẽo kẹt không ngừng, phía trên trần nhà thậm chí còn rơi ra một chút vụn gỗ.

Lão nhân giật mình mở to hai mắt, trông thấy đó vẫn chỉ là một khuôn mặt xa lạ như mọi ngày thì không khỏi thất vọng thở dài, chậm rãi lê từng bước chân mà đi về phía trước, nói :

- Khách quan cần gì?

Người đến mặc một bộ giáp trụ rách nát, trên tay hắn mang theo một thanh đao, vỏ ngoài sứt sẹo không chịu nổi, vòng khuyên dưới chuôi cũng đã gẫy nát chỉ còn một nửa, hiển nhiên là bị tàn phá không nhẹ.

Hắn đạp nửa bước vào cửa tiệm, ánh mắt đảo quanh một vòng, dừng lại trên người lão nhân, cuống họng thô to bắt đầu phát ra từng tiếng trầm ấm lộ rõ vẻ mệt mỏi :

- Ta chỉ cầu một chỗ nghỉ chân qua đêm nay...

Lão nhân nhanh chóng gật gật đầu :

- Vậy ngài vào đây đợi một lát để lão đi chuẩn bị!

Chiến tranh liên miên, khắp nơi chìm trong loạn lạc khiến lão cũng đã dần quen với việc tửu điếm này trở thành một nơi dừng chân thuần tuý.

- Thành trấn gần nhất cũng cách đây mười lăm dặm đường núi, trước tiên, khách quan hãy nghỉ ngơi ở chỗ này một chút sau đó lại lên đường cũng không muộn...



Lão nhân vừa vòng ra sau bếp vừa cất tiếng nói vọng lại. Tới chỗ mấy thùng gỗ nâu vẫn luôn thoang thoảng mùi hương, lão từ từ múc ra từng bầu chất lỏng trong suốt, đổ đầy ba bát rồi bưng tới trước mặt của người khách, nói :

- Ngoài trời lạnh, ngài hãy dùng một chút rượu này cho ấm người!

Vị khách thấy thế liền khẽ lắc đầu :

- Trên người ta không còn một đồng cắc nào cả. Chỉ có bội đao này là vật duy nhất đáng giá nhưng dẫu có c·hết cũng không thể đưa cho lão được...

Lão nhân nghe vậy lại chỉ khoát tay :

- Rượu trắng thôn quê không đáng mấy đồng tiền, khách quan không có thì tạm thời hãy cứ nợ, ngày sau nếu còn nhớ tới lão thì hãy đến trả...

Nói rồi lão từ từ đem mấy bát rượu để lên bàn, sau đó thuận thế ngồi xuống bàn đối diện, có phần mỏi mệt mà lên tiếng hỏi thăm :

- Nhìn bộ dạng của khách quan... Phải chăng cũng là người mới từ tiền tuyến trở về?

Lúc này, người khách đã cởi bộ giáp trụ nặng trịch sang một bên, để lộ ra một thân áo vải đã ướt đẫm mồ hôi, trên đó còn đọng lại những v·ết m·áu nâu sẫm kéo thành từng đường vân hẹp dài, sau đó, hắn nhẹ giọng đáp :

- Trước kia từng là bại tướng hại c·hết không ít người, bây giờ thì là một tên tàn binh đào ngũ...

Lão nhân sững người lại trong chốc lát, ngây ngẩn nhìn gương mặt khắc khổ trước mắt này. Một lúc sau, lão mới khẽ thì thào một tiếng :

- Sống tốt lắm, chạy tốt lắm... Lão chỉ mong nhi tử của mình cũng có thể giống như ngài vậy...

- Con trai lão?

- Đã ra trận được mấy năm, vẫn chưa có tin tức gì...

- C·hết nhiều lắm... Thực sự nhiều lắm...

Lão nhân nghe vậy liền run rẩy, bàn tay không nhịn được mà tìm tới chiếc khăn cũ kỹ vẫn đang vắt trên vai, lau lau mặt bàn đen kịt như muốn tìm thấy chút ánh sáng le lói ở trên đó.



Vị khách khẽ thở dài, trầm mặc trong thoáng chốc rồi lại nhìn sang từng giọt rượu trong suốt, nồng ấm ở bên cạnh. Trong bất tri bất giác, khuôn mặt với những vết sẹo dữ tợn cùng vài nếp nhăn sâu thẳm đầy mệt mỏi của hắn cũng thả lỏng hơn đôi chút.

Hắn đưa tay bưng bát lên, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Rượu ấm rót vào bụng, có thơm ngọt cùng cay nồng xông lên cánh mũi, khoan khoái như nằm trên nệm bông khiến hai đầu lông mày luôn nhíu chặt của hắn cũng nhanh chóng bớt đi một phần mây đen.

Trong chớp mắt hắn lại cảm thấy có chút lảo đảo, hoàn cảnh xung quanh cũng bất chợt đổi thay.

Không biết từ khi nào, người khách dần dần phát hiện, trong tay mình đã cầm một thanh trường đao, mũi đao lõm ở trên đầu, cán đao làm bằng gỗ đào cứng rắn đang treo từng sợi chỉ đỏ được đan vào nhau, bay phấp phới trong gió.

Đây là thanh đao bị tàn phá kia nhưng bây giờ nó hoàn hảo không chút tì vết, sáng loáng như một vì sao lấp lánh.

"Cung binh! Bắn!"

Hắn cất giọng hô to, cánh tay vung lên, mấy trăm lính tráng cưỡi ngựa kéo căng trường cung hướng về bầu trời đen kịt, đồng thời bắn ra một vòng tên dày đặc bay về phía trước địch quân.

Cũng trong lúc đó, đột nhiên, không biết từ khi nào, bộ ngực hắn bất chợt mát lạnh. Sau đó là cơn đau dữ dội, rực lên như lò lửa nóng chảy nhanh chóng khiến tất cả máu thịt của hắn tan đi.

Mũi tên không đến từ đằng trước...

Phát giác điều này, xương cốt cùng trái tim của hắn bắt đầu vụn vỡ...

Xung quanh dần dần không còn tiếng kêu thảm...

Kinh ngạc, kh·iếp sợ, hoảng hốt, tỉnh táo, mỉa mai, âm hiểm, lãnh khốc, trầm mặc,...

Từng dáng người cùng khuôn mặt lần lượt đọng lại thành những pho tượng...

Cuối cùng, chỉ còn lại ánh mắt của thê tử mười bảy tuổi đang ở quê nhà dõi theo hắn. Với bao thiết tha, chờ mong cùng hy vọng, ánh mắt đó hoá thành một ngọn lửa khổng lồ, thiêu huỷ c·hiến t·ranh thành cặn bã...

"Cạch!"

Chén rượu chạm xuống cạnh bàn phát ra tiếng động khiến vị khách cũng từ từ tỉnh táo lại.



"Vù!Vù!Vù!"

Mùi hương vẫn còn lượn lờ bốn phía đã hấp dẫn mấy con ruồi bay tới, ở bên cạnh đập cánh liên hồi.

- Lão nấu rượu vốn không cầu thơm ngon, chỉ cần đủ mãnh liệt, khách quan uống một ngụm hết một bát như thế thì cho dù là con trâu cũng muốn gục...

Không biết từ khi nào, lão nhân đã bưng bát rượu khác ra, rót đầy chén nhỏ rồi đưa cho hắn :

- Lần này, xin ngài hãy thưởng thức chậm rãi hơn, từng chút một...

Những giọt rượu long lanh giống như phỉ thúy thấp thoáng chiếu sáng non nửa khuôn mặt của hắn.

Chén thứ hai từ từ trôi qua. Hương vị bắt đầu nội liễm, giấu đi những gì tinh tuý nhất mà chảy xuống bụng, sau cùng chui vào ruột gan rồi mới bắt đầu nở rộ, tan vào trong mạch máu, hoà vào từng thớ thịt. Khi thì ngọt ngào, khi thì cay độc, phảng phất như đang ở trên chiến trường, đối mặt với loạn mã gầm vang, đao thương nuốt thịt, ám tiễn xuyên thây, trùng vây chặn g·iết...

Vô số ý vị hỗn tạp ngưng tụ lại trong một ngụm rượu nhàn nhạt này.

- Xem ra khách quan quả thực ưa thích rượu này của lão, không bằng để ta lấy thêm một bầu nữa để ngài mang theo dọc đường...

Lão nhân nhìn trong chén chỉ còn một tầng dịch trong suốt, mỏng dính còn đọng lại thì không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.

"Phanh!Lạch!Cạch!"

- Không được, càng uống rượu của lão thì ta lại càng muốn sống...

Vị khách chỉ nói được một câu như vậy rồi bất ngờ đứng dậy, đôi tay vẫn nắm chặt thanh đao va vào bộ giáp trụ bên cạnh khiến nó rơi xuống mặt đất, lại hướng về phía lão nhân mà cúi đầu, quỳ xuống :

- Xin lỗi chủ quán, có lẽ, cả đời sau này của ta cũng sẽ không bao giờ có thể quay lại đây mà trả nợ cho lão được...

Trước biến cố này, hiển nhiên, lão nhân cũng có phần bối rối. Sau khi phản ứng lại, lão liền vội vàng lại gần để đỡ thân ảnh trước mắt này đứng lên nhưng làm sao cũng không thể khiến người đàn ông rắn rỏi tựa tường đồng này nhúc nhích, dù chỉ một chút.

Mãi đến tảng sáng hôm sau, vị khách mới buông tha cho hai đầu gối vốn đã mỏi mệt không chịu nổi mà lê từng bước, chập chững rời đi.

Lão nhân nhìn bộ giáp tàn tạ chỉ còn ẩn hiện vài đường hoa văn lờ mờ trạm trổ một đầu hổ lớn đang nhe nanh múa vuốt dần dần biến mất khỏi tầm mắt...

Mãnh hổ gào thét, vang xa rồi cũng nhạt...

Chỉ có thanh danh là còn mãi với muôn đời!