Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 24 : Bằng hữu




Chương 24 : Bằng hữu

- Khục, khù khụ... Huynh nói cái gì? Hơn ngàn lượng bạc ta mới đưa vậy mà huynh đã tiêu hết trong mấy ngày?

Chỉ thấy Thường Kính Thư vừa nói vừa ho sặc sụa một hồi. Bùi Lương lúc này cũng có chút bất đắc dĩ :

- Nàng ta thực sự đòi hỏi rất nhiều thứ...

Thường Kính Thư ho nhẹ thêm vài cái, sau đó bình tĩnh nói :

- Chỉ là, có một điều ta phải nói với huynh, nàng ấy cũng không phải là công chúa...

Bùi Lương trầm ngâm trong giây lát, sau đó cũng gật đầu thừa nhận :

- Là lỗi của ta...

Thường Kính Thư nghe thế liền khoát khoát tay :

- Không, không, việc này ban đầu là do ta sơ suất...

- Với lại, thiên hạ này chung quy cũng phải đánh mà có được, ta vốn dĩ cũng không nên cưỡng cầu con đường tắt ấy...

Chỉ thấy Bùi Lương vẫn kiên quyết lắc đầu :

- Việc không hoàn thành được là do ta, tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng như vậy được!

Thường Kính Thư thấy Bùi Lương cố chấp như vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa, khẽ thở dài, lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói :

- Về hai việc kia, ta đã cho người đi khắp nơi dò la tin tức, chỉ là biển người mênh mông, trong chốc lát cũng khó có thể đạt được gì...

- Cho tới chuyện tìm tiên nhân, đầu tiên, huynh hẳn là biết, danh ngạch tu đạo rất trân quý, ngoại nhân là tuyệt đối không thể nào xen vào được đấy!

- Ngay cả việc gặp sứ giả cũng muôn trùng khó khăn... Nói chín năm kỳ hạn là một chuyện nhưng thời gian họ đến kỳ thực cũng không cố định, người trong cuộc vốn cũng chẳng hề hay biết, cho dù có cố mạo muội gặp thì khi chưa được tiên nhân cho phép cũng lành ít dữ nhiều...

- Cho đến đường đi về phía Tây, nếu không có sứ giả dẫn đường hoặc có được cơ duyên lớn lao như vị lãng nhân năm đó thì dù huynh có đạp phá thiết hài chắc chắn cũng không thể tìm thấy được gì...

Bùi Lương vẫn lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi một đáp án. Quả nhiên, Thường Kính Thư ngẫm nghĩ thêm một hồi lại thong dong nói tiếp :



- Huynh hãy đến Yến Quốc, đi về phía Đông Bắc, tới dãy Thiên Sơn, tất sẽ có được câu trả lời mà mình mong muốn...

Bùi Lương như có điều suy nghĩ, khẽ gật gật đầu rồi xoay người rời đi, để lại một giọng nói kiên định :

- Ta nhất định sẽ quay trở lại trả hết nợ nần cho ngươi!

Thường Kính Thư im lặng nhìn hắn, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai tiếng :

- Bảo trọng...

...

Khi Bùi Lương đã đi được một lúc lâu, người thiếu nữ bình thường mà hắn gặp ở hậu cung trong buổi tối hôm ấy mới từ từ xuất hiện, vòng ra sau lưng Thường Kính Thư. Đôi tay trắng muốt, thon thả của nàng theo thói quen mà tìm đến hai thái dương cao cao, khẽ xoa xoa chúng, lại sửa sang một chút tóc mai đã tán loạn của hắn, nhẹ giọng nói :

- Thiếu chủ từng nói tiên nhân không quản hồng trần, có một người như hắn trợ giúp thì sẽ bớt đi được nhiều việc lắm, cớ sao lại không dùng?

Thường Kính Thư có chút thả lỏng, duỗi người ra để hưởng thụ ôn nhu nhưng hai con mắt vẫn như bị định trụ về phía cửa ra vào :

- Bởi vì so với việc có được thiên hạ, ta lại càng không muốn mất đi một người bằng hữu như vậy...

Ngừng một chút, hắn lại khẽ thì thào :

- Có lẽ Bùi huynh cũng đã phát hiện ra được điều gì rồi, trực giác của hắn vẫn luôn nhạy bén như vậy... Thế cũng tốt, dù sao thì bà ta nhất định cũng sẽ tiết lộ chân tướng của chuyện này, giúp ta thực hiện được dương mưu kia để khiến hắn hiểu được nỗi khổ tâm của ta...

Thiếu nữ như nghĩ đến điều gì, nàng khẽ thở dài một tiếng, lại nói một câu không đầu không đuôi :

- Lần này chủ mẫu muốn rời cung để trở về sơn môn thì e rằng vô tình đạo đã tiến thêm một bước... Nhue vậy thì, nguyện vọng của lão gia... Sẽ càng lúc càng trôi xa...

Thường Kính Thư nghe vậy liền trầm mặc khiến bầu không khí đột nhiên trầm xuống, người thiếu nữ biết hắn đang suy tư nên cũng không hề hé môi nói nửa lời quấy rầy.

Một lát sau, khi đôi tay thiếu nữ lại chuyển sang bả vai để nhẹ nhàng xoa nắn thì Thường Kính Thư mới ôn tồn nói tiếp:

- Chờ Hữu Lễ trở về, ngươi hãy bảo hắn tới Triệu quốc để tìm ta...

Thiếu nữ nghe vậy cũng khẽ vâng một tiếng rồi thuận thế lui về phía sau.



Lúc này, theo thói quen, Thường Kính Thư lại cầm tách trà lên nhưng năm ngón tay thon gầy không biết lúc nào đã vô ý thức xiết chặt lại khiến mặt nước trong chén trà không ngừng lay động như nội tâm đang trập trùng, gợn sóng của hắn...

......

Bùi Lương trở lại quán trọ đã là ban trưa nhưng công chúa vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Hắn thấy vậy thì cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh thêm một lúc để đợi, cho tới khi nàng vươn vai tỉnh dậy, mới hỏi rằng có muốn hồi cung hay không?

Chỉ thấy công chúa lắc đầu nguây nguẩy :

- Nô gia bây giờ trở về tất sẽ bị chịu phạt đến c·hết mất, ngươi đã vô duyên vô cớ đem nô gia đi thì phải chịu trách nhiệm với nô gia...

Bùi Lương nghe xong thì cũng không nói gì, đưa công chúa xuống lầu đi ăn, lại dạo chơi phố xá thêm một lúc rồi mới bắt đầu cõng nàng ta lên đường.

Đi thêm được một đoạn, Bùi Lương bỗng nhiên dừng lại, lên tiếng hỏi :

- Nói đi, ngươi là ai?

Công chúa vốn đang vung vẩy đèn lồng nhỏ, líu ríu hát gì đó, thấy vậy thì không khỏi nhíu mày :

- To con, ý ngươi là gì?

Bùi Lương quay đầu lại, chậm rãi nói:

- Khi nhắc đến ngươi, ta có thể cảm nhận được sát khí của Thường Kính Thư...

- Hắn rất ít khi g·iết người, cho dù ra tay, cũng không bao giờ có sát tâm...

Công chúa càng lúc càng khó hiểu, không nhịn được mà quơ quơ tay trước mặt hắn :

- Này, này, ngươi bị làm sao vậy? Vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Nô gia có quen biết người nào tên là Kính Thư hay Kính Thương đâu mà hắn lại biết nô gia, muốn g·iết nô gia?

Đáp lại nàng vẫn là ánh mắt lãnh đạm của Bùi Lương :

- Với lại, ngươi cũng không phải là công chúa...



Công chúa lúc này như vỡ lẽ ra được điều gì, kinh ngạc kêu lên :

- Ngươi nói như vậy thì nghĩa là... Chẳng lẽ, hôm ấy ngươi đột nhập vào hoàng cung chính là để b·ắt c·óc công chúa sao?

- Nhưng nô gia vốn dĩ không phải là công chúa, nô gia chỉ là một vị phi tần bị thất sủng mà thôi...

Giọng nói của công chúa lúc này tràn đầy hụt hẫng cùng buồn bã

Chỉ thấy Bùi Lương vẫn lắc lắc đầu, thản nhiên nói :

- Đừng giả ngây, ngươi hiểu ta đang nói về điều gì, ngươi không phải là nàng ấy...

- Trên người của công chúa lúc nào cũng có một luồng khí nhàn nhạt, êm dịu, mát lạnh, khiến người khác thư thái, dễ chịu vô cùng...

- Mà ngươi, bây giờ ta vốn dĩ chẳng cảm nhận được chút gì cả nhưng không hiểu sao lại thấy lạnh lẽo, kinh sợ không thôi...

Bùi Lương nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tựa ánh đao :

- Rốt cuộc thì ngươi là ai?

Công chúa vẫn không hề lên tiếng trả lời. Lúc này, nàng đã cúi đầu, tóc dài rủ xuống che đi khuôn mặt nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được khoé miệng của nàng đang nhếch lên...

Qua vài hơi thở, nàng mới từ từ ngẩng đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại một sợi tóc mai, khẽ mỉm cười :

- Không phải ngươi vừa nói Kính Thư muốn g·iết ta sao?

- Với tư cách là một bằng hữu của ngươi, nó muốn g·iết ta để bịt miệng vì vốn dĩ cũng không có công chúa nào cả...

Nàng khẽ mỉm cười rồi lại có chút suy tư, như lâm vào hồi ức nào đó, than nhẹ một tiếng :

- Kính Thư là một đứa trẻ luôn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn...

- Nó lúc nào cũng cố gắng để cho những người mà bản thân yêu quý nợ ân tình của mình để họ phải luôn ở bên, mãi mãi không bao giờ rời xa, vứt bỏ nó...

- Một điều nữa, quan trọng hơn...

Nàng cúi sát mặt xuống, hai tay uốn lượn vòng qua cổ Bùi Lương, môi hồng thủ thỉ vào tai hắn :

- Ta là mẫu thân của Kính Thư...

- Cũng là người mà nó căm hận nhất trong thiên hạ này...