Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 23 : Đèn lồng




Chương 23 : Đèn lồng

- Nô gia muốn đèn lồng con cá màu xanh!

Bùi Lương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng :

- Ngươi không thắc mắc rằng ta là ai sao?

Chỉ nghe phía sau truyền đến một giọng nói êm tai :

- Nửa đêm nửa hôm mà ngươi lén lút đột nhập vào hoàng cung, lại bắt nô gia đi thì nhất định là kẻ xấu có ý đồ bất chính rồi!

Nàng ta thản nhiên đáp rồi lại nhoẻn miệng cười hì hì :

- Nói đi, có phải là ngươi tham luyến sắc đẹp, thèm khát thân thể của nô gia đã lâu rồi hay không? Cho nên mới bất chấp nguy hiểm mà làm thế?

Bùi Lương nghe vậy thì cũng không biết nói gì hơn. Có lẽ như thế thì mới đúng là công chúa, gặp nguy cũng không loạn, khác hẳn với thường nhân.

Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi lại hỏi :

- Ngươi vừa nói đèn lồng là sao?

Công chúa như nhớ tới điều gì :

- Chính là... năm đó ra ngoài dạo chơi, nô gia từng thấy một bà lão bán đèn lồng, rất đẹp mắt...

Nàng vừa nói vừa hào hứng chỉ tay về phía trước :

- Kia kìa, ngươi nhìn đi, chính là chỗ sáng nhất đằng kia đấy!

Bùi Lương ngước nhìn theo, đó là phía đông của kinh thành, cách đây mấy dãy nhà. Hắn khẽ gật đầu :

- Để ta thay bộ đồ này trước rồi đưa ngươi tới đó...

- Ngươi gan to tày trời như vậy mà cũng biết sợ sao?



- Ta cũng không muốn gây thêm phiền phức...

Ánh mắt Bùi Lương đảo qua vài nơi, trong chốc lát liền tìm được một đoạn đường tương đối vắng vẻ. Hắn nhanh chóng nhảy xuống đó, đưa công chúa sang một bên, tháo bỏ khăn che mặt, cởi bỏ bộ áo dạ hành ở ngoài để lộ ra y phục thường ngày ở bên trong.

- Thật lạnh...

Bùi Lương nhìn thoáng qua bàn chân trần trắng nõn nà đang run rẩy trên mặt đất đen kịt, loang lổ sỏi đá kia. Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền cởi đôi giày cũ đã sờn rách của mình ra, cúi người xuống, xỏ nó cho nàng.

Dù sao cũng vì bản thân hắn mà nàng mới bị liên lụy vào chuyện này, hơn nữa, nghe Thường Kính Thư nói thì công chúa sẽ phải hi sinh rất nhiều vì lợi ích của quốc gia nên Bùi Lương cũng không muốn nàng ta phải chịu khổ trong tay mình.

- Giày của ngươi thật là lớn, nô gia cũng đi không vừa...

Công chúa khẽ thì thầm nhưng rất nhanh hàng mi thanh tú của nàng cũng khẽ nhăn lại, nhỏ giọng bĩu môi :

- Cũng thật xấu với thật thối, ngươi nhất định là chưa có tiểu nương tử nào ở nhà nâng khăn sửa túi cho!



Bùi Lương đi nốt chiếc giày còn lại cho nàng, tùy ý đáp :

- Thê tử thì quả thực chưa nhưng ta cũng đã có người hứa hôn...

Công chúa khẽ ồ một tiếng rồi lại có chút tò mò hỏi :

- Thế ý trung nhân của ngươi có xinh đẹp hay không? So với ta thì như thế nào?

Bùi Lương ngẩng đầu nhìn công chúa, đột nhiên nhớ tới Quyên tỷ cùng Phương tỷ. Suy nghĩ của các nàng thực sự rất giống nhau, luôn thích hỏi những câu như vậy.

Lúc này, trong vô thức, giọng nói của hắn cũng ôn hoà hơn một chút :

- Ta cũng chưa được thấy mặt nàng ấy bao giờ...

- Không phải chứ? Nếu nàng ta vừa xấu xí lại vừa hung dữ thì chẳng lẽ ngươi cũng nhắm mắt mà lấy sao?



- Dù sao cũng là do ta nợ họ, với lại cha nàng là một vị đại thiện nhân nổi tiếng, được nuôi dạy bởi một người như vậy thì nàng ta lớn lên chắc chắn cũng sẽ trở thành người lương thiện thôi...

- Lớn lên? Nàng ta rất nhỏ sao?

- Ta nghe nói nàng ấy vừa mới được sinh ra không lâu...



Công chúa nghe vậy thì hít một ngụm khí lạnh, sợ hãi kêu lên :

- Oa, ngươi đúng là cái đồ bệnh hoạn!!!

...

- Năm ngươi ba mươi, nàng ấy mới độ trăng rằm, lúc ngươi tráng niên, nàng lại ở tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, khi ngươi về già, nàng ta vẫn như quả ngọt chín mọng, chỉ chờ người tới hái...

- To con ơi to con, uổng cho ngươi có một khuôn mặt thành thật nhưng nội tâm lại dơ bẩn, đê hèn như vậy...

Công chúa vừa lẩm bẩm vừa nhìn về phía Bùi Lương một cách thất vọng, như một bậc trưởng giả trông thấy hậu bối sai lầm, chỉ tiếc rèn sắt nhưng không thành thép.

Bùi Lương cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể thầm nghĩ rằng nếu công chúa được gặp mặt Quyên tỷ, Phương tỷ thì ắt hẳn ba người sẽ trở thành những người tỷ muội tốt.

Sắc trời lúc này cũng đã tối mịt nhưng ánh sáng từ cửa hàng nhỏ trước mắt vẫn khiến cả con đường sáng rực cả một góc, tựa như thái dương vẫn còn quanh quẩn ở đâu đấy. Trong đó lại có vài chiếc đèn lồng nhỏ tung bay theo gió, giống như cả đàn cá đang vẫy đuôi giữa không trung, Bùi Lương từ xa đã trông thấy được.

Công chúa lúc này cũng bỏ chuyện khi nãy ra sau đầu, hai mắt toả sáng, vội vàng nói :

- Chính là nó, ta muốn cái màu xanh hình con cá kia, ngươi mau mau tới đó đi!

Bùi Lương nhanh chóng cõng nàng ta lại gần, công chúa vừa trông thấy bà cụ ngồi trước gian hàng liền nhoẻn miệng cười, lớn tiếng gọi :

- Bà bà, ngươi có còn nhớ ta không? Nô gia năm đó từng ghé qua đây mua đèn lồng của bà đấy!

Nghe giọng nói vọng tới, bà lão đang đan kết đèn lồng cũng chậm rãi mở ra đôi mắt mờ đục, miệng móm mém nói từng từ :



- Ta... sống đến từng tuổi này rồi... còn chưa gặp được... nữ nhân nào mập như ngươi đâu...

Công chúa vốn đang híp mắt cười hớn hở, nghe vậy thì không khỏi xấu hổ cúi đầu, u oán nói :

- Bà bà... Nô gia cũng không tệ đến vậy chứ?

Bùi Lương lúc này cũng bắt đầu lên tiếng :

- Nàng ta muốn chiếc đèn màu xanh hình con cá kia thì hết bao nhiêu vậy hả bà?

Bà lão liếc mắt nhìn hắn, lại nhẹ giọng nói :

- Các ngươi thích cái nào thì cứ chọn, ta cũng không lấy tiền của hai người...

- Như thế sao được, mua hàng thì phải trả tiền chứ bà?

- Chàng trai trẻ, ngươi không cần phải giấu... Ngươi chăm bẵm cho nàng ta béo tốt như vậy, đến giày cũng không có mà đi thì lấy đâu ra tiền?

- Bà chớ lo, đúng là ta cũng không nuôi nổi nàng ấy nhưng đích thực là vẫn có tiền, vẫn trả được, bà đừng...

Hắn còn muốn giải thích thêm nhưng bà lão vẫn nhất quyết không nghe, răn dạy công chúa một hồi khiến nàng không khỏi xụ mặt lại rồi mới để cho hai người rời đi.

Đèn lồng tới tay khiến công chúa cũng nhanh chóng bỏ chuyện ban nãy ra sau đầu, giơ nó lên cao cao đầy thích thú, trong tầm mắt đều là sắc xanh xinh đẹp. Miệng cười không ngớt, nàng liên tục kêu Bùi Lương cõng mình đi rong ruổi khắp nơi.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu, giọng nói vui vẻ sau lưng Bùi Lương ấy mới dần dần nhỏ đi, chuyển thành một thanh âm khe khẽ :

- To con, nô gia buồn ngủ rồi, ngươi đưa ta đi nghỉ đi...

Nói rồi nàng từ từ chìm vào giấc ngủ, th·iếp đi trên lưng của hắn. Bùi Lương thấy vậy liền quay đầu đi đến một quán trọ tương đối lớn gần đó.

Trong phòng bày biện rất dễ nhìn, ngón tay Bùi Lương lướt qua mặt bàn thì thấy không có một hạt bụi nào. Hắn tới gần giường, chậm rãi đặt công chúa nằm xuống, tiếp đó đắp chăn phủ kín thân thể nàng. Trời đã qua đông nhưng kinh đô vẫn còn lạnh.

Lại gỡ những ngón tay vẫn đang nắm chặt chiếc đèn lồng nhỏ xinh kia ra, đặt nó lên đầu giường của nàng ta thì Bùi Lương mới bắt đầu đi ra khỏi phòng, nhảy lên mái hiên.

Bây giờ là nửa đêm, trăng sáng như gương, rọi xuống từng giọt sương còn đọng lại trên tán cây khiến chúng rạng lên như những hạt minh châu lấp lánh.

Bùi Lương nằm trên mái, ngắm ánh trăng thanh, nghe gió đêm thổi tới từ phiến sơn phong gần đó, lại hiếm thấy mà ngủ say một lần...