Chương 22 : Công chúa
Ánh tà dương đỏ rực gượng cháy nốt hơi tàn để gửi tới nhân gian chút ấm áp cuối cùng trước khi màn đêm lạnh giá buông xuống.
Bùi Lương bây giờ đang đứng trên một phiến tường đá cao ngất, trên thân mặc một bộ y phục dạ hành đen kịt, khuôn mặt được một tấm vải che kín đi quá nửa.
Trước mắt hắn, xa xa kia là từng dãy phòng to lớn rộng rãi, khang trang, ngói xanh tường đỏ, chạm trổ tinh xảo, trải dài không dứt. Xung quanh đó thỉnh thoảng lại có từng đợt quân lính mũ mão chỉnh tề, gươm đao liền thân, chăng đèn kết đội qua lại.
Hắn từ từ lấy ra một trang giấy nhỏ được gấp thếp trong túi áo, trên đó phác hoạ những đường nét tạo thành vô số hình thù khác nhau. Đây dường như là một tấm bản đồ, có lẽ vừa được người vẽ không lâu nên một vài chỗ đánh dấu vẫn còn chưa khô vết mực.
Bùi Lương nhìn lướt qua nó một lượt rồi hồi tưởng lại những gì mà Thường Kính Thư đã nói :
"Bùi huynh nghĩ thế nào về một vị công chúa?"
"Theo tại hạ, nàng ấy có thể dùng để yên lòng tâm phúc, khích lệ hiền tài, ngay cả việc giao thiệp, ổn định quan hệ với ngoại bang cũng có tác dụng không nhỏ..."
"Chẳng nói đâu xa, An đế đời trước cũng chính là nhờ vào việc gả đại công chúa cho tộc trưởng các tộc miền núi mà mới duy trì được hoà bình, khiến họ tình nguyện canh giữ biên cương hiểm trở cho chúng ta mấy chục năm nay...."
"Một nữ tử yếu đuối mà nếu sử dụng khéo léo lại có thể so với cả một đạo quân!"
"Tất nhiên, một kẻ như tại hạ cũng không dám bàn chuyện gì cao xa về nàng hay cầu lấy được phương tâm của giai nhân để một bước lên trời..."
"Nhưng có thể phát sinh một chút gì với công chúa rồi lấy đó làm cơ hội tiến cung mà m·ưu đ·ồ thì tuyệt lắm..."
"Có một tầng quan hệ như thế thì việc gì cũng dễ nói..."
"Chỉ là thâm cung sâu xa khó lường, công chúa cũng chẳng mấy khi rời khỏi đó nửa bước, cho dù có ra ngoài dạo chơi thì cũng luôn được trọng binh bảo vệ nghiêm ngặt, không rời nửa bước..."
"Đối với việc này, tại hạ suy tính đã lâu, rốt cuộc cũng có một ý nghĩ lớn mật... Chính là dựa vào một tấm bản đồ cùng thân tín trong cung mật báo thông tin của công chúa để làm đại sự..."
"Tất nhiên việc này không thể thiếu bản lĩnh phi thường của Bùi huynh..."
"Lại chờ thêm vài hôm, khi trong cung truyền ra tin tức, lúc đó lại phiền huynh cùng ta diễn một tuồng anh hùng đả bại gian tặc, cứu lấy mỹ nhân..."
"Ha ha, có thể nói việc tại hạ có lấy được An quốc, thiên hạ hay tiền đồ cùng hạnh phúc trong tương lai sau này đều nhờ cả vào lần hành động này của Bùi huynh..."
"Tại hạ cũng chỉ xin nhờ huynh chuyện này, xong việc rồi thì nợ nần giữa chúng ta coi như chấm dứt..."
Bùi Lương vừa đi vừa nghĩ trong chớp mắt đã nhảy qua mái ngói của mấy gian phòng. Thân hình của hắn như quỷ mị, không người nào có thể phát hiện ra, cho dù có kẻ nào tình cờ nhìn thấy được thì cũng chỉ cho rằng là mình hoa mắt.
Vậy nên, hắn không tốn chút sức lực nào đã tới nơi được chỉ định, đánh dấu trong bản đồ.
Bùi Lương ngẩng đầu nhìn tiểu viện cách đó không xa. Băng tuyết đã tan đi nhưng trong này vẫn còn khá lạnh, cũng không biết nguyên do là vì đâu.
Trước viện có hai tên thủ vệ, bên trong cũng có hai người đứng canh ngoài cửa phòng, so với các phòng, viện khác gần đó thì quả là có sự khác biệt.
Bùi lương âm thầm đánh giá tình hình xung quanh, xác định thực sự không có ai ẩn nấp nữa liền nhanh chóng tung người sang sương phòng bên cạnh rồi vòng ra mái ngói ở trước cửa chính.
Hắn nhảy xuống sau lưng hai người thủ vệ một cách nhẹ nhàng rồi đánh ngất hai người trong nháy mắt, lại cẩn thận dùng một tia Huyền Thiên khí kết thành một tầng mỏng dính, bịt chặt miệng cả hai để đảm bảo không có một tiếng động nào được phát ra. Bùi Lương lại vòng ra trước cửa đánh ngất nốt hai người còn lại rồi đem cả bốn tên giấu vào trong bụi cây gần đó.
Cho tới khi mọi việc xong xuôi thì hắn mới nhẹ nhàng bước đi, không lưu lại dấu chân trên mặt đất mà tới trước gian phòng mở cửa gỗ kẽo kẹt ra. Căn phòng không nhỏ nhưng bên trong chỉ có một cái giường cùng một cái bàn, trên bàn ngoại trừ vài loại bánh trái đủ màu sắc ra thì còn có một tấm gương lớn, nhìn qua cũng có vẻ rất trân quý.
Bùi Lương theo từng tiếng thở đều đều mà tiến về phía trước. Đèn dầu sớm đã tắt nên căn phòng bây giờ tối đen như mực nhưng Bùi Lương vẫn có thể trông thấy hai bóng người thấp thoáng trên giường nhỏ.
Chỉ là...
Người nào mới là công chúa?
Bùi Lương bây giờ mới ý thức được vấn đề này. Hắn cũng không được nói cho biết rằng công chúa là ai hay nhận dạng nàng ta như thế nào. Bùi Lương cảm thấy có chút là lạ. Thường Kính Thư hành sự trước giờ chưa bao giờ có kẽ hở nào chứ đừng nói là một sơ suất đơn giản như thế này...
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, tập trung quan sát kỹ hai người trước mắt.
Ánh mắt của Bùi Lương nhanh chóng bị người phụ nữ đang nằm ngủ mơ màng ở đầu giường, trên môi hồng còn đọng lại vài giọt sương trong suốt thu hút. Lí do không gì khác ngoài việc nàng ta có một vòng eo thô, to không kém cạnh gì hắn, nhìn bộ dạng của nàng thì có lẽ cũng phải nặng hơn trăm cân.
Hắn đứng ngẫm nghĩ thêm một hồi lâu, trải qua suy xét, cuối cùng thì vẫn quyết định chọn nữ nhân này. Vì tuy khuôn mặt của nàng đã bị cổ ngấn mỡ cùng hai má núng nính che đi một phần xinh đẹp nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được nét kiều diễm, cao sang ẩn hiện dưới đó, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài rất bình thường của thiếu nữ nhỏ nhắn kia.
Bùi Lương cho rằng là công chúa thì ắt hẳn phải khác với thường nhân, hơn nữa có lẽ do thường ngày được ăn của ngon vật lạ nhiều nên nàng ta mới mập mạp như vậy.
Hắn vừa nghĩ vừa âm thầm gật đầu, quyết định vươn tay, khẽ lay người nữ nhân này ngồi dậy rồi luồn qua hai tay cùng hai chân để ôm ngang người nàng. Chỉ là mới đi được vài bước thì Bùi Lương đã thấy hành động không được thuận tiện cho lắm, nữ nhân này nặng hơn so với dự tính nên hắn lại đưa nàng ta ra sau lưng, bế lên vai, lặng yên đi ra khỏi phòng.
Bùi Lương cứ như vậy theo lối cũ mà rời đi cấm cung. Hắn cũng không biết rằng sau khi bản thân đi được một lúc lâu thì thiếu nữ có phần gầy gò với khuôn mặt bình thường vẫn nằm yên trên giường kia cũng tỉnh giấc.
Nàng bước ra ngoài đầy chậm rãi, quan sát một hồi thì thấy bốn người thủ vệ đang nằm ở trong bụi cây gần đó. Thiếu nữ không nói câu nào mà đi tới gần bọn họ, từ từ rút ra một thanh dao nhỏ từ trong tay áo, nhẹ nhàng lướt qua cổ của mỗi người. Cũng không biết thủ pháp của nàng như thế nào mà lưỡi dao khi rút ra không hề dính một chút máu.
Sau đó nàng liền lấy ra một bình sứ nhỏ, lại rải chất lỏng chứa trong đó lên trên t·hi t·hể của bốn người khiến chúng dần dần phân hủy, sủi bọt, bốc lên từng đợt khói trắng xám có mùi hăng hắc.
Thiếu nữ ngồi xổm xuống, lặng yên ngắm nhìn tất cả. Cho tới khi chúng tan ra, hoá thành từng vũng nước, ngấm sâu xuống dưới lòng đất như những lớp băng tuyết khác từng phủ kín nơi đây thì nàng mới ngồi dậy, ra đóng cửa phòng lại rồi rời khỏi tiểu viện, biến mất sau màn đêm tĩnh lặng...