Chương 21 : Thiên hạ
Nắng sớm dịu dàng chảy xuống làm tan đi từng đợt tuyết đọng trắng muốt còn lưu luyến mãi trên nhân gian, để lộ ra từng dãy núi non trập trùng, tinh tế đan xen vào nhau, sừng sững giữa thiên địa.
Bùi Lương thong dong cưỡi ngựa đi dưới bóng râm, xung quanh là một phiến rừng nhỏ, thỉnh thoảng có gió thổi từ trong khe núi khiến vài phiến lá rơi rụng lả tả xuống mặt đất tĩnh lặng.
- Ha ha, Bùi huynh, tối qua thế nào rồi? Có phải rất đặc sắc hay không?
Chỉ nghe từ xa có một giọng nói vọng tới, Thường Kính Thư không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đằng sau. Hắn từ từ thúc ngựa đi tới trước mặt của Bùi Lương, chậm rãi nói :
- Mấy tên đó chuyên nhằm vào những lữ khách thân mang tài bảo hay thương nhân từ xa chân ướt chân ráo tới đây, thỉnh thoảng chúng cũng truy bắt một số hung phạm bị triều đình tróc nã để lấy tiền thưởng, có thể nói là trắng đen đều ăn...
- Bọn chúng thường xuyên sử dụng mỹ nhân kế để dẫn dụ con mồi vào tròng sau đó hạ độc, nếu không thành công thì sẽ trực tiếp mai phục chặn g·iết...
- Hành sự nhanh gọn, thủ đoạn tàn nhẫn lại vô cùng cẩn trọng, dưới tay đã có gần mấy chục mạng người phải phơi thây nơi hoang dã nhưng vẫn chưa có một ai hay biết về sự tồn tại của bọn chúng...
Thường Kính Thư bình thản nói một tràng dài, rồi như nghĩ tới điều gì, không khỏi nở nụ cười :
- Cho nên tẩu tẩu tương lai kia của ta có phải đã bị huynh chém thành hai khúc rồi hay không?
Bùi Lương vốn đang yên lặng nghe hắn nói, bây giờ mới lắc lắc đầu :
- Ta chỉ lấy đi nửa cái mạng của nàng ta...
Thường Kính Thư nghe vậy liền trầm mặc, mãi sau đó hắn mới bật thốt ra được một câu :
- Huynh thay đổi rồi...
Bùi Lương liếc nhìn hắn, như đang muốn hỏi ý hắn là gì? Thường Kính Thư thì nhẹ giọng nói tiếp :
- Nếu là trước đây, huynh nhất định sẽ g·iết c·hết tên thiếu gia ở quán trọ kia để giải cứu cô nương đó, cho tới tẩu tẩu tương lai của ta, một khi đã động thủ với huynh thì chắc chắn cũng không thể thoát khỏi c·ái c·hết...
Hắn nói tới đây liền không nhịn được mà cười phá lên :
- Ha ha, tha cho những kẻ đáng c·hết rồi lại nguyện ý xuống tay với những người vô tội... Ta cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu nhưng có thể khẳng định một điều rằng huynh đã không còn đáng sợ như trước nữa rồi...
Bùi Lương như có điều suy nghĩ, cũng bất chợt hỏi lại :
- Trước kia ta rất đáng sợ hay sao?
Thường Kính Thư bình tĩnh đáp :
- Đao của huynh khi đó nhanh hơn bây giờ nhiều, cũng lạnh hơn...
- Lúc ấy, ta cảm giác được rằng ngoại trừ những ai mà huynh yêu thương nhất, tất cả những người còn lại trong thiên hạ này, chỉ cần có một lí do thoả đáng thì huynh cũng sẽ vung đao lên mà không có chút do dự nào...
Nói tới đây Thường Kính Thư liền cười khổ :
- Thú thực, cũng vì vậy mà ngay từ lần đầu gặp nhau tới giờ, ta vẫn luôn sợ huynh... Sợ huynh ngày nào đó lại nhìn ta không vừa mắt sau đó một đao chém c·hết ta...
- Cho nên những gì huynh nhờ vả từ trước tới nay, ta đều tận hết sức mà đi làm không công cho huynh...
Bùi Lương lúc này cũng có chút ngạc nhiên, thành thật nói:
- Ta chưa bao giờ có ý định g·iết ngươi, với lại, ta còn tưởng rằng ngươi là người chí công vô tư, ưa thích giúp đỡ người khác?
Thường Kính Thư nghe vậy liền trợn tròn mắt lên nhìn hắn:
- Ta nguyện ý lo ưu phiền cho thiên hạ nhưng cũng không rảnh rỗi tới mức đó đâu!
Nói rồi Thường Kính Thư liền liếc nhìn mắt trái của Bùi Lương, có phần tò mò hỏi :
- Một năm không gặp, huynh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy?
Bùi Lương vô ý thức đưa tay lên xoa xoa con mắt đã vĩnh viễn nhắm lại của mình. Nghĩ về những gì đã qua, hắn không nhịn được mà thở dài, ánh mắt có chút xuất thần:
- Ta chỉ nằm ngủ, mơ một giấc mộng dài... Một giấc mộng mà ta không bao giờ muốn nó trở thành sự thực..
Thường Kính Thư thấy hắn đột nhiên như vậy thì cũng trầm mặc, không hỏi gì nữa, một lát sau mới lại cười cười :
- Cho nên, tính cả ba việc mà huynh vừa nói nữa thì bây giờ ta muốn đòi nợ huynh cả vốn lẫn lời...
Bùi Lương lúc này cũng đã bình phục lại tâm tình, gật gật đầu:
- Ngươi muốn ta làm những gì?
Thường Kính Thư trầm tư trong thoáng chốc, bất chợt lại hỏi một câu không đầu không đuôi :
- Huynh nghĩ sao về thiên hạ này?
Bùi Lương cũng không ngờ rằng hắn sẽ hỏi vậy nhưng trông thấy bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy của Thường Kính Thư nên cũng chăm chú suy nghĩ một hồi rồi mới đáp :
- Yên bình, rồi lại loạn lạc vô cùng...
Thường Kính Thư khẽ gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Hai nước Vân, Lạc giằng co với Triệu quốc đã được bảy năm, tử thương vô số... Nạn dân, tàn binh, giặc c·ướp tràn sang An quốc ta nhiều không kể xiết...
- Lại thêm Yến quốc núp sau như hổ rình mồi, thường xuyên âm thầm quấy phá khiến không ít nơi rơi vào cảnh binh đao nhưng dưới sự hợp lực của triều đình và các đại môn phái trong giang hồ thì đa số vẫn có thể được hưởng không khí yên vui của thái bình...
- Chỉ là đây cũng không phải điều mà ta muốn nhắc tới...
Hắn hướng mắt nhìn Bùi Lương, hỏi :
- Ngoài ngũ quốc hiện giờ, Bùi huynh liệu đã từng nghe tới Phật quốc cùng Đạo quốc ở phía Tây xa xôi hay chưa?
Bùi Lương nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ý ngươi là đợt tuyển chọn đó?
Thường Kính Thư gật gật đầu :
- Thời hạn chín năm cũng sắp tới, chẳng mấy chốc mà hai nhà Phật, Đạo sẽ cử sứ giả đến ngũ quốc để đưa những người được chọn tới tịnh thổ tu đạo...
- Mỗi nước chỉ chọn ra ba người, trân quý vô cùng, Vân quốc cùng Lạc quốc phát động giao tranh với Yến quốc một phần cũng là vì muốn giành thêm danh ngạch cho mình...
Thường Kính Thư chậm rãi nói tiếp :
- Có thể Bùi huynh không biết nhưng trước kia, thiên hạ này vốn loạn lạc vô cùng, chìm trong chiến hoả liên miên... Lúc đó quân vô đạo, thần bất chính, chỉ biết nghĩ tới bản thân mặc kệ dân đen sống c·hết, chịu đủ đói khổ lầm than ở phía dưới...
- Mãi cho tới hơn trăm năm trước, có một vị lãng nhân khi đang chu du thiên hạ thì vô tình tìm thấy hai nước Phật, Đạo. Sau khi được cao nhân chỉ bảo, lại bằng vào tài trí của mình, người này đã biên soạn ra bốn bộ kì thư rồi mang về đây giáo hoá thì thiên hạ này mới bắt đầu đi vào quy củ, nề nếp...
Giọng nói của Thường Kính Thư lúc này cũng có chút trầm xuống:
- Chỉ là kinh thư dẫu huyền diệu nhưng chung quy vẫn có thiếu hụt...
- Dù sao cũng xuất ra từ hai đạo vốn lánh đời ẩn thế nên đọc chúng để tu tâm dưỡng tính thì tuyệt lắm nhưng luận về trị quốc an bang, chăm lo cho muôn dân bách tính lại chưa đâu vào với đâu...
Thường Kính Thư khẽ than nhẹ một tiếng :
- Chưa kể tới thiên hạ chia năm xẻ bảy đã lâu, không chỉ có hiềm khích giữa các quốc gia mà ngay cả trong một nước cũng tan mà không hợp...
- Như An quốc chúng ta, người phương Bắc nói một thứ tiếng, phía Nam cũng có ngôn ngữ riêng, các dân tộc miền núi lại càng có vô số kiểu...
- Rồi từ những cái nhỏ nhất như cân đo đong đếm hàng ngày theo từng địa phương cũng có sự khác biệt...
- Thiên hạ này nhìn như đi vào quỹ đạo nhưng thực chất đã dậm chân tại chỗ từ lâu, mặt ngoài yên bình nhưng bên trong lại đầy rẫy hoạ ngầm, chẳng sớm thì muộn tất cả cũng sẽ lại chìm trong vòng xoáy chém g·iết, mông muội...
- Bùi huynh, tại hạ thực sự muốn cứu cả thiên hạ sắp lụi tàn trong sớm tối này...
Giọng nói của Thường Kính Thư lúc này rất bình thản nhưng Bùi Lương ở bên cạnh, cách cả một khoảng vẫn có thể cảm thấy nhiệt huyết của người thanh niên nho nhã, tuấn tú này đang sôi trào, chỉ chực chờ một ngọn gió từ phương xa thổi tới mà bùng cháy lên.
Thường Kính Thư thấy Bùi Lương lặng yên không đáp thì cũng chỉ cười cười, tùy ý nói:
- Chỉ là, tuy ta có lòng muốn cứu thiên hạ nhưng lại không thể không mưu đoạt thiên hạ, không thể không g·iết cả thiên hạ trước tiên... Cho nên, Bùi huynh, ta muốn huynh tới kinh đô, cùng ta chiếm An quốc, sau đó lại lấy cả thiên hạ này...
Bùi Lương khẽ gật đầu, thúc ngựa chạy đi nhưng thấy Thường Kính Thư vẫn ở nguyên tại chỗ thì không khỏi ngoảnh đầu lại, hỏi :
- Ngươi còn muốn đoạn hậu nữa sao?
Thường Kính Thư nghe vậy liền bật cười :
- Bùi huynh, huynh quả thực là đã thay đổi rồi, không còn trơ trơ giống như tảng đá nữa, ha ha, ta còn sợ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có được vị tẩu tẩu nào đâu!
Nói rồi hắn lại cất giọng hô lớn :
- Ta muốn ở đây đợi một người bằng hữu!
Bùi Lương nghĩ nghĩ một chút rồi lại hỏi :
- Ta có thể gặp hắn không?
Thường Kính Thư khẽ mỉm cười :
- Vẫn xin Bùi huynh đi trước một bước...
...
Một lúc sau, khi thân ảnh của Bùi Lương đã đi xa, không còn chút tăm tích. Thường Kính Thư vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, thư thái nhắm mắt mà nghe gió thổi cỏ lay, tựa hồ như cũng rất hưởng thụ cảm giác này.
- Hữu Lễ, ngươi làm rất tốt, đám người đó quả thực đã được dạy dỗ không tồi...
Thường Kính Thư chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng. Tưởng rằng như hắn đang nói chuyện với khoảng không thì một bóng người khoác áo choàng đen, đeo tấm mặt nạ với những hoa văn thần bí đã như một u linh mà xuất hiện ở sau lưng hắn, cung kính thi lễ, nói :
- Đại nhân, ngoại trừ Tiểu Thi, hai người còn lại đều đã bị vô số nhát đao g·iết c·hết...
Giọng nói của người này trầm thấp lạ thường, cũng không phân biệt được là nam hay nữ.
Thường Kính Thư vuốt vuốt mũi, cười cười:
- Nói như vậy nghĩa là nếu đắc tội hắn, thay vì nhất đao lưỡng đoạn, c·hết một cách thống khoái như trước kia thì bây giờ sẽ bị vạn đao băm vằm, c·hết không toàn thây?
Hữu Lễ im lặng cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng :
- Đại nhân, đấy chính là tiên nhân sao?
Thường Kính Thư trầm ngâm trong giây lát, lại đáp:
- Phải, nhưng cũng không phải...
Rồi như nghĩ đến điều gì, Thường Kính Thư không khỏi có chút cảm khái mà nói:
- Hắn đi tìm tiên nhưng không vì tiên, ta không cầu tiên lại không thể không thành tiên...
- Chúng ta vốn dĩ là hai loại người khác nhau nhưng cuối cùng lại giống nhau đến không ngờ...
Thường Kính Thư ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cũng không biết nghĩ gì, lại vu vơ hỏi một câu:
- Hữu Lễ, ngươi có muốn thành tiên không?
Hữu Lễ vẫn đang cúi đầu ở sau có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vô cùng kiên định đáp :
- Ta nguyện vì ngài mà làm một phàm nhân!
Thường Kính Thư nghe vậy thì chỉ lắc lắc đầu :
- Người sống trên đời này không nên chỉ là một phàm nhân...
- Cho dù là không muốn thành tiên thì cũng tuyệt không được phàm!
​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​
- Chỉ có bất phàm mới lo được cho thiên hạ thương sinh!
Thường Kính Thư trầm giọng nói, ánh mắt rực lên như hai hòn lửa lớn
- Hữu Lễ, ta muốn ngươi đi Phàn gia một chuyến, nói với gia chủ Phàn Triết một câu...
Thường Kính Thư quay người lại, nhếch miệng cười :
- Hỏi hắn có muốn cùng ta đi cứu một tên hôn quân vô đạo, điên rồ bậc nhất thế gian này hay không?